"Cậu Kỳ, cậu Kỳ, cậu sao vậy?" Y tá vừa kiểm tra xong liền đi qua để làm kiểm tra trước khi ngủ, đứng trước cửa gõ hồi lâu mà không thấy ai trả lời, lo lắng cho sức khỏe của bệnh nhân, cô ấy dùng chìa khỏa mở cửa phòng bệnh, mới đi vào phía bên ngoài khu tiếp khách, liền nhìn qua ô cửa kính, thấy được trong phòng bệnh Kỳ Minh Viễn đang ngã lên giường Lăng Tử Yên, trên cơ thể cô có đắp một chiếc chăn bông mỏng màu trắng, còn có vài vết máu loang lổ trên đó.
Y tá sợ hãi, vội vã ấn nút thông bóng nguy hiểm trong phòng bệnh, sau đó đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy chai rượu trên bàn, liền hiểu được gì đó, nhanh chóng nâng Kỳ Minh Viễn dậy, rất nhanh những y tá và bảo vệ khác đã vội vàng đi vào, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trên giường, mọi người cùng nâng Kỳ Minh Viễn lên, đồng thời gọi điện thoại cho Đường Uyển Dư.
Đường Uyển Dư vừa đến Hương Lan Uyển, liền nhận được điện thoại của bệnh viện, nghe thấy bên kia nói Kỳ Minh Viễn hộc máu, lập tức căng thẳng hỏi: "Chuyện gì vậy hả, đang yên đang lành, sao lại hộc máu rồi?"
"Cậu ấy uống rất nhiều rượu trong phòng bệnh, chắc là xuất huyết dạ dày, bà chủ bà có thời gian thì qua xem chút đi." Y tá cung kính mà trả lời.
"Tôi đến liền đây." Đường Uyển Dư cúp điện thoại, không khỏi oán trách: "Cứ từng việc từng việc thế này, sao không thể làm tôi yên tâm chút nào vậy?"
Oán trách thì oán trách nhưng bà ấy vẫn lái chiếc xe vừa tắt máy của mình ra khỏi Hương Lan Uyển.
Lúc Đường Uyển Dư đến bệnh viện Lam Tinh, Kỳ Minh Viễn đã đi ra khỏi phòng cấp cứu, bà ấy sốt ruột lôi lấy tay bác sĩ, hỏi: "Bác sĩ, con tôi sao rồi? Có nghiêm trọng không?"
"Trong khoảng thời gian này cậu Kỳ đã chăm sóc dạ dày không tệ, cho nên vấn đề cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng xuất huyết dạ dày thì vẫn là không tốt, sau này phải cố gắng không được để cậu ấy uống rượu nữa, nếu không sẽ chuyển thành ung thư dạ dày, thế thì không ổn đâu." Bác sĩ nói với Đường Uyển Dư.
"Vâng, cảm ơn ông." Đường Uyển Dư gật đầu, lúc này mưới đi đến phòng viện của Kỳ Minh Viễn.
"Được lắm, vợ chồng hai người đều nằm viện, mấy đứa thực sự là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu đấy." Đường Uyển Dư nhìn con trai trong phòng bệnh, cho dù là ngủ rồi, nhưng vì trên quai hàm còn sót lại vết máu cùng với sắc mặt anh vô cùng tiều tụy.
Đêm nay, Đường Uyển Dư ở lại bệnh viện trông hai người, ngày hôm sau, trời vừa sáng Kỳ Minh Viễn đã tỉnh giấc, vừa mở mắt ra liền đi tìm Lăng Tử Yên, phát hiện ra chỗ bên cạnh của mình trống trơn, sau đó mới chú ý chỗ mình nằm cũng không phải là trong phòng giường tròn lớn, mà là trong phòng bệnh của bệnh viện, từ trang trí của phòng bệnh, đây chính là bệnh viện Lam Tinh nhà mình.
Kỳ Minh Viễn nhíu mày, xốc chăn lên bước xuống giường, đi ra bên ngoài, lập tức có y tá bước lên nói: "Cậu Kỳ, cậu tỉnh rồi, xin hỏi là cần gì không?"
"Tôi không sao." Kỳ Minh Viễn khoát tay, cất bước đi đến phòng bệnh của Lăng Tử Yên, một số tầng của bệnh viện Lam Tinh có phòng bệnh, không phải sắp xếp theo khoa, giống như nhân vật nhà mình như là Kỳ Minh Viễn, đương nhiên phòng bệnh được sắp xếp ở trong tầng đặc biệt, Kỳ Minh Viễn chỉ đi vài bước, liền tìm thấy phòng của Lăng Tử Yên, đẩy cửa ra nhìn vào, sau cửa kính, Lăng Tử Yên đang nằm trên giường, vẫn giữ bộ dạng như trước.
"Tử Yên." Kỳ Minh Viễn đẩy cửa đi vào, chợt nghe thấy trong phòng bệnh vang lên tiếng điện thoại, là hôm qua anh đặt điện thoải ở đầu giường, Kỳ Minh Viễn đi qua, cứ để cho điện thoại reo, hy vọng có thể đánh thức được cô.
Nhưng đợi đến khi điện thoại tự tắt tiếng, cô vẫn không tỉnh lại, Kỳ Minh Viễn cũng không quan tâm là ai gọi đến cho mình, đi thẳng đến ngồi xuống bên cạnh giường Lăng Tử Yên, đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đặt bên má mình, cảm nhận được sự mịn màng của tay cô: “Tử Yên, em ngủ lâu lắm rồi đấy, cũng nên tỉnh rồi chứ? Em muốn chạy trốn đến lúc nào đây? Tử Yên? Em thực sự muốn sau này không nhìn thấy anh nữa sao?"
"Ù… Ù…" Lúc này, điện thoại của anh lại vang lên, Kỳ Minh Viễn không muốn nghe, mặc kệ cho nó kêu.
Hình như đối phương vô cùng có kiên nhẫn, sau khi điện thoại tự động tắt thì mười giây sau lại gọi đến, gọi cho Kỳ Minh Viễn thấy có chút phiền, mới cầm lấy điện thoại, nhìn thấy một dãy số lạ, trong lòng càng khó chịu, định tắt máy đi thì điện thoại tự động tắt mất.
Ngay sau đó, có một tin nhắn gửi đến, tin nhắn không dài, bởi vậy anh liếc qua một cái liền nhìn thấy được nội dung: "Kỳ Minh Viễn, em là Phương Ái Vi, em muốn gặp anh."
Kỳ Minh Viễn nhìn thấy số điện thoại lạ, vẻ mặt liền tràn ngập lạnh lẽo, trực tiếp tắt nguồn điện thoại.
"Bác sĩ nói, phải nói sự thật cho em biết, phải từ lập trường của em, suy nghĩ về lý do em trốn tránh, Tử Yên, vậy anh sẽ nói sự thật cho em biết, Vivi không phải là Phương Ái Vi, chắc chắn em không tin, nhưng anh có thể khẳng định mà nói với em rằng cô ta không phải.
Trước đây em xem cô ta là chị ruột của em, nên muốn hủy bỏ cuộc hôn nhân của chúng ta, sau này lại bởi vì cô ta là Phương Ái Vi, mà cảm thấy sức khỏe của cô ta khỏe mạnh có thể sinh được con cho anh, nên muốn bỏ trốn, bây giờ cô ta không phải là Phương Ái Vi, em vẫn muốn chạy trốn sao?
Tử Yên, em không thể chấp nhận được chuyện này, anh biết, anh cho em thời gian, cho em từ từ suy nghĩ thông suốt, nhưng em lại chọn chạy trốn? Em muốn cứ ngủ không tỉnh như thế này sao?
Tử Yên, tình cảm của anh và Phương Ái Vi đã là quá khứ rồi, em mới là vợ của anh, cho dù em không thể sinh con, anh cũng không ghét bỏ, Tử Yên, em ngoan nào, mau tỉnh lại đi!"
Nguyên cả sáng, Kỳ Minh Viễn vẫn luôn nắm lấy tay Lăng Tử Yên, liên tục nhắc lại những lời này, cho đến buổi trưa khi Ngải Tịnh Kỳ và Dư Hoài Anh đến, hai người đã biết được Lăng Tử Yên phải nhập viện rồi, tối qua lúc gọi điện đến Hương Lan Uyển liền được chú Đàm nói cho, hai người liền tìm đến bệnh viện Lam Tinh.
Đường Uyển Dư nhận ra bọn họ, biết được bọn họ đến gặp Lăng Tử Yên, liền nói tình hình của Lăng Tử Yên và Kỳ Minh Viễn nói cho hai người họ biết.
"Bác sĩ nói ngủ say về mặt tâm lý sao? Người bệnh như vậy thì cần nhất chính là sự kích thích!" Sau khi Ngải Tịnh Kỳ nghe thấy Đường Uyển Dư nói xong, không khỏi lầm bầm mà nói, sau đó nắm chặt bàn tay bên người mình: “Tôi có biện pháp, Hoài Anh, đi, chúng ta đi xem Tử Yên."
Nói xong, lôi lấy Dư Hoài Anh vào trong phòng bệnh của Lăng Tử Yên, sau khi đi vào, liền nhỏ giọng nói với Kỳ Minh Viễn: "Kỳ Minh Viễn, tôi có biện pháp cho cậu ấy tỉnh lại, nhưng mà cần anh phối hợp."
Kỳ Minh Viễn nghe thấy Ngải Tịnh Kỳ nói như vậy, liền đứng bật dậy.
Lúc này Ngải Tịnh Kỳ mới nói: "Kỳ Minh Viễn, tôi đến xem Tử Yên, cậu ấy sao rồi?"
Nói xong, Ngải Tịnh Kỳ dùng khẩu hình để bảo cho Kỳ Minh Viễn nói to lên một chút.
"Cô ấy chưa tỉnh." Trong lòng Kỳ Minh Viễn có chút nghi ngờ, nhưng mà anh không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào làm cho Lăng Tử Yên tỉnh, liền rất phối hợp với Ngải Tịnh Kỳ mà ngã trên mặt đất, còn chuyển cả ghế đến, âm thanh vô cùng lớn.
Ngải Tịnh Kỳ khoa trương mà hét to: "Ây da! Kỳ Minh Viễn, anh sao vậy? Đang yên đang lành sao lại ngã rồi? Tụt huyết áp hả? Sao anh lại tụt huyết áp rồi? Anh có chút tiền đồ được không hả? Tử Yên hôn mê còn cả tuần, anh liền không ăn cơm một tuần, anh không muốn sống nữa à, cổ anh sao vậy? Sao lại chảy máu như thế này rồi? Trên sàn sao lại có thủy tinh vậy? Ây da, thủy tinh đâm vào trong cổ anh rồi, người đâu, mau đến đây, có người sắp chết rồi, Kỳ Minh Viễn sắp chết rồi, bác sĩ, y tá, các người mau đến đây đi…"
Ngải Tịnh Kỳ là diễn viên được giới giải trí công nhận diễn xuất thuộc phái thực lực, một vở kịch độc diễn, diễn vô cùng sinh động, giống như Kỳ Minh Viễn sắp chết đến nơi thật vậy!. Ngôn Tình Sủng
"Ngón tay con bé động rồi, mí mắt cũng vừa động rồi… Ây da, Tử Yên tỉnh rồi!" Đường Uyển Dư kích động mà nhìn Lăng Tử Yên đang nằm trên giường, cô ấy đã mở mắt rồi.