"Nhưng mà Kỳ Minh Viễn, anh đã nói phải chờ đến tối mai mới đón cậu ấy về. Nếu đêm nay cậu ấy tỉnh lại, nhìn thấy mình bị anh mang về, có tức giận với anh không?" Ngải Tịnh Kỳ rất lo lắng về tâm trạng của Lăng Tử Yên!
Khúc mắt của cô còn chưa được hóa giải, Ngải Tịnh Kỳ vô cùng lo lắng Lăng Tử Yên không thể nào ở cùng với Kỳ Minh Viễn!
"Vivi không phải là Phương Ái Vi!" Kỳ Minh Viễn nhìn Lăng Tử Yên mà nói, giống như những lời này là anh nói với nói với Lăng Tử Yên.
"What?" Ngải Tịnh Kỳ ngẩn người. Tối hôm qua trên đường trở về, Lăng Tử Yên đã nói hết những khúc mắc giữa mình và Kỳ Minh Viễn cho bọn họ nghe. Bọn họ cũng biết Lăng Tử Yên là vì Phương Ái Vi mới có khúc mắc, lại không nghĩ rằng, Vivi không phải là Phương Ái Vi?
"Năm đó đúng là tôi từng thích qua một người có dáng vẻ giống như Tử Yên, cũng bởi vì còn trẻ xúc động có lỗi với cô ấy, cho nên tôi mới tự trách nhiều năm như thế. Nhưng mà Vivi không phải là người kia, điều này tôi chắc chắn!" Kỳ Minh Viễn quay đầu, lần nữa giải thích kỹ càng!
"Anh dẫn cậu ấy về đi, Kỳ Minh Viễn, tôi tin anh sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy!" Dư Hoài Anh đứng ở cửa nói.
Kỳ Minh Viễn lập tức đứng dậy, xoay người ôm lấy Lăng Tử Yên khỏi giường, đi ra cửa.
"Kỳ Minh Viễn!" Ngải Tịnh Kỳ lấy một chai sữa bò từ lò vi sóng, đuổi theo Kỳ Minh Viễn đi ra cửa. Ngoài cửa, Kỳ Minh Viễn đã để Lăng Tử Yên vào ghế phụ. Ngải Tịnh Kỳ đưa sữa bò cho anh: "Cả ngày nay anh chưa ăn gì rồi, tôi không muốn trên đường về hai người xảy ra chuyện!"
Kỳ Minh Viễn cúi đầu nhìn sữa bò mà Ngải Tịnh Kỳ đưa qua, đưa tay nhận lấy: "Tạm biệt!"
Lúc trở lại Hương Lan Uyển, Dương Thu Huệ và dì Trương đang ăn cơm chiều. Nhìn thấy Kỳ Minh Viễn ôm Lăng Tử Yên trở về, Lăng Tử Yên còn ở trong ngực Kỳ Minh Viễn không nhúc nhích, Dương Thu Huệ không yên tâm đứng dậy hỏi: "Kỳ Minh Viễn, Tử Yên bị sao thế?"
"Bà nội, cô ấy không sao, chỉ là mệt mỏi quá ngủ thiếp đi thôi! Con ôm cô ấy lên lầu trước." Kỳ Minh Viễn không muốn Dương Thu Huệ lo lắng, chỉ nói Lăng Tử Yên ngủ thiếp đi, rồi ôm cô lên lầu.
Dương Thu Huệ cũng không suy nghĩ nhiều, thấy Kỳ Minh Viễn ôm Lăng Tử Yên lên lầu cũng gật gật đầu lại căn dặn một câu: "Hai người từ bên sơn trang kia đến chắc còn chưa ăn cơm tối, nhớ xuống ăn cơm đấy!"
"Con biết rồi!" Kỳ Minh Viễn không muốn để cho bà lo lắng, trả lời một câu tiếp tục ôm Lăng Tử Yên lên lầu!
"Tử Yên, em muốn trốn tránh đến khi nào đây hả?" Trở lại phòng ngủ chính, Kỳ Minh Viễn đặt Lăng Tử Yên lên giường. Động tác anh thả cô xuống mặc dù vô cùng dịu dàng, nhưng cô ngủ lâu như thế cũng nên tỉnh rồi.
Nhưng mà người trên giường cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào muốn tỉnh lại, Kỳ Minh Viễn đưa tay khẽ vuốt mặt cô: "Muốn ngủ tới khi nào? Còn không muốn tỉnh lại sao?"
Trên xe ngủ không thoải mái cô không dậy, về đến nhà thả cô trên giường cô vẫn không dậy, trong lòng Kỳ Minh Viễn càng lúc càng lo lắng!
"Được rồi, em không muốn tỉnh lại thì anh sẽ ngủ cùng em!" Kỳ Minh Viễn đứng dậy đi vào phòng tắm rửa, lại thay quần áo ngủ, lúc này anh mới nằm cạnh Lăng Tử Yên. Cô vẫn duy trì tư thế nằm khi anh đặt cô xuống, Kỳ Minh Viễn thở dài, ôm người vào trong lòng: "Tử Yên, đồng ý với anh, sáng ngày mai chúng ta cùng thức dậy được không?"
Cô không trả lời, anh lại xem thế này thành hi vọng, ôm cô nhắm mắt lại, hi vọng ngày mai khi mở mắt ra có thể thấy cô đã tỉnh.
Dù sao ngủ lâu như thế cũng phải tỉnh lại sớm hơn anh mới đúng, không phải sao?
Cả ngày hôm nay, Kỳ Minh Viễn chỉ uống một chai sữa bò của Ngải Tịnh Kỳ đưa.
Hôm sau, lúc Kỳ Minh Viễn mở mắt, trời còn lờ mờ sáng, xung quanh vẫn yên tĩnh. Giây đầu tiên anh mở mắt thì cúi người nhìn về phía Lăng Tử Yên bị ôm trong ngực, vậy mà cô duy trì tư thế bị mình ôm chìm vào giấc ngủ cả đêm.
Kỳ Minh Viễn nhíu mày, nếu đổi lại là bình thường cô đã sớm ôm eo anh, bắp chân cũng quấn lên đùi anh.
Nhưng hôm nay cô không như thế, ngủ rất quy củ, tay nhỏ cũng tự nhiên để đó!
Trong phút chốc, trong lòng Kỳ Minh Viễn cảm thấy vô cùng hoảng loạn, anh ôm Lăng Tử Yên từ trên giường ngồi xuống, cô mềm nhũn, hoàn toàn dựa vào người anh như người thực vật. Không có anh đỡ cô sẽ ngã lên giường mất.
"Tử Yên!" Để cô tựa vào ngực mình, Kỳ Minh Viễn đưa tay nhẹ nhàng vỗ mặt cô, khẽ gọi cô: "Trời đã sáng, nên thức rồi!"
Nhưng cô không có bất kỳ phản ứng gì.
Kỳ Minh Viễn rất sợ hãi, đưa tay kéo mí mắt cô, mở to mắt cô lên. Nửa tròng đen được che dưới mí mắt, có thể thấy được cô vẫn đang ngủ, dù cho anh kéo mí cô lên để cô nhìn, cô vẫn không tỉnh lại!
Từ tối hôm qua đến giờ cô đã ngủ hơn hai mươi bốn tiếng!
Kỳ Minh Viễn không yên lòng, đưa tay thả cô lại trên giường, tìm điện thoại di động của mình, bấm số bác sĩ gia đình của bệnh viện Lam Tinh.
"Cậu ba, chào cậu!" Mặc dù vẫn còn sớm, nhưng thái độ của bác sĩ gia đình vô cùng cung kính.
"Bác sĩ, vợ tôi bị bệnh, hôm trước hôn lễ kết thúc muộn sau đó vẫn ngủ đến bây giờ!" Trong giọng nói của Kỳ Minh Viễn khó giấu sự lo lắng, rất muốn biết Lăng Tử Yên rốt cuộc thế nào?
"Cái này có thể là mợ chủ quá mệt mỏi, có vài người quá mệt mỏi sẽ rơi vào giấc ngủ sâu. Tính về mặt thời gian chắc là hơn hai mươi bốn tiếng?" Bác sĩ nói.
"Ừm, chắc là ngủ từ khuya ngày hôm trước đến rạng sáng hôm nay." Kỳ Minh Viễn trả lời. "Sau đó lại thế nào cũng không tỉnh."
"Tôi sẽ đi qua để kiểm tra cho mợ chủ!" Sau khi bác sĩ nghe xong biết nhất định mình phải đến một chuyến, nếu không Kỳ Minh Viễn cũng không an tâm. Cậu chủ không yên lòng, bác sĩ gia đình như ông cũng không tính là hoàn thành chức trách.
"Được, tôi chờ ông!" Kỳ Minh Viễn cúp điện thoại, quay đầy nhìn về phía Lăng Tử Yên. Anh nghĩ sau khi ngủ trễ thì chưa tắm qua nên xoay người đi về phía phòng tắm, thả cô vào bồn nước chà lau người cô, lại thay áo ngủ, để cho cô cảm thấy dễ chịu hơn!
Làm xong xuôi tất cả, cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Kỳ Minh Viễn bất đắc dĩ đứng dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt, thay quần áo chờ bác sĩ gia đình tới!
Một tiếng sau bác sĩ mới tới, sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Kỳ Minh Viễn thì cả người ngây ngẩn. Ông biết Kỳ Minh Viễn lâu như vậy, cũng chưa từng thấy qua dáng vẻ này của cậu ba nhà bọn họ. Mặc dù đã rửa mặt nhưng sắc mặt không tốt lắm, lông mày cũng nhíu lại, quan trọng là râu ria trên cằm đã mọc dài ra nhiều!
"Trước tiên kiểm tra cho cô ấy một chút đi!" Kỳ Minh Viễn thấy bác sĩ tới, lập tức ra hiệu cho bác sĩ đến bên giường kiểm tra Lăng Tử Yên, nghe nhịp tim, quan sát con ngươi...
"Mợ chủ không sao cả!" Bác sĩ lấy ống nghe xuống: "Thân thể của cô ấy vẫn khỏe mạnh."
"Nhưng cô ấy vẫn luôn ngủ, gọi thế nào cũng không tỉnh lại." Giờ phút này Kỳ Minh Viễn hận mình không phải là bác sĩ, để biết rốt cuộc cô thế nào, cũng không muốn đến giờ phút này không biết cô bị thế nào!
"Bây giờ đúng là thân thể cô ấy hoàn toàn khỏe mạnh, nếu cậu ba không yên tâm thì tôi có thể lấy máu cô ấy mang về kiểm tra kỹ lưỡng hơn!" Bác sĩ gia đình thấy dáng vẻ không yên lòng của Kỳ Minh Viễn, đành phải khuyên anh như thế.
"Được!" Giờ phút này Kỳ Minh Viễn chỉ muốn tìm ra nguyên nhân vì sao Lăng Tử Yên ngủ sâu như thế, nên đồng ý cho bác sĩ làm vậy.