“Nói rồi đấy, hửm?” Kỳ Minh Viễn cúi đầu dựa vào cô, cái mũi thẳng tắp đụng vào cái mũi mềm mại của cô: “Tử Yên, sau này, đừng nói hai chữ đấy với anh nữa, đùa cũng không được!”
Anh rất sợ mất đi cô, dù có là đùa thì anh cũng không chịu nổi cô nói ly hôn với anh!
“Em đồng ý với anh!” Lăng Tử Yên lau nước mắt nhìn anh, gật đầu với anh: “Kỳ Minh Viễn, em đồng ý với anh!”
“Ngoan!” Kỳ Minh Viễn rất hài lòng với kết quả cô đưa ra, hơi nghiêng đầu, tránh cái mũi đang đụng nhau của hai người, hôn lên môi cô.
Bởi vì mới khóc nên môi cô còn vương nước mắt, cắn vào trong mang theo vị mặn đắng, giống như tâm trạng lúc trước của hai người!
Mang theo sự thương yêu đối với cô, Lăng Tử Yên cảm nhận được, nghĩ đến lời anh vừa mới nói, nghĩ đến lúc cô nói ly hôn, vẻ mặt của anh, cô lại cực kỳ đau lòng cho anh, đáp lại động tác của anh, cũng mang theo đau lòng đối với anh!
Kỳ Minh Viễn cảm nhận được, lại càng ôm chặt cô hơn!
Hai người khó mà tách rời trong phòng nghỉ ngơi, rất nhanh, Kỳ Minh Viễn phát hiện ra mình không khống chế nổi, mới ép mình thả cô ra!
“Bây giờ đã đến thời gian mở tiệc rồi, Tử Yên, chúng ta phải đi chúc rượu khách mời!” Sau khi kết thúc nụ hôn, Kỳ Minh Viễn tiếp tục ôm cô không buông, vừa hôn đỉnh đầu cô vừa nói!
“Được!” Lăng Tử Yên gật đầu, sau khi rúc vào sừng trâu rồi chui ra, còn phải đối mặt với hiện thực.
“Em đi rửa mặt trước đã, anh gọi Kimi đến nhé?” Kỳ Minh Viễn thả cô ra, giơ tay nhẹ lau mặt cô, vệt nước mắt trên mặt cô khiến anh đau lòng!
“Được!” Lăng Tử Yên gật đầu, nghe lời đi vào phòng vệ sinh, lấy nước tẩy trang lau rửa lớp trang điểm trên mặt, rồi lại rửa mặt, đắp mặt nạ bước ra!
Trong thời gian cô rửa mặt, Kỳ Minh Viễn đã đổi lễ phục trên người, anh cũng chuẩn bị hai bộ lễ phục, dẫu sao thì hôn lễ cũng có thể có tình huống ngoài ý muốn, nếu làm bẩn lễ phục cũng không tốt. Bởi vì mặc áo dài màu đỏ thẫm vui mừng, trang điểm nhẹ thì không thích hợp, Kimi mới cài cho cô một búi tóc đoan trang, để lại một lọn tóc nhỏ trước tai, lấy máy uốn làm xoăn tóc, rồi mới trang điểm cho cô đậm một chút!
Trang điểm xong, Đường Uyển Dư biết được Lăng Tử Yên đã khôi phục cảm xúc từ hai người bạn của cô nên đẩy cửa bước vào.
“Tử Yên, Kỳ Minh Viễn, hai đứa ăn chút gì trước đi!” Sau khi Đường Uyển Dư đẩy cửa vào, giữ cửa nói với người trong phòng.
“Vâng!” Kỳ Minh Viễn đáp một tiếng, cầm tay vợ để cô đứng lên từ ghế, cùng Đường Uyển Dư ra khỏi cửa, đến ngồi ở bàn của chủ nhà.
Tay nghề của Kimi rất tốt, không ai có thể nhìn ra Lăng Tử Yên đã từng khóc lóc đau khổ, cô ngồi bên cạnh Kỳ Minh Viễn, ăn chút đồ với bề trên nhà họ Kỳ, xong bắt đầu đi chúc rượu cảm ơn khách mời theo từng bàn!
Khách mời thực sự rất nhiều, mấy bàn quan trọng, ngoài việc hai người phải chúc rượu lần lượt, những bàn còn lại đều là chúc rượu cạn ly với mọi người!
Một buổi tiệc vui vẻ, ăn từ mười hai giờ trưa đến bốn giờ chiều mới kết thúc!
Sau khi kết thúc buổi tiệc, khách mời vẫn chưa đi, bởi vì buổi tối còn có tiệc khiêu vũ, vì thế sau khi kết thúc tiệc là thời gian rảnh, nhà họ Kỳ mời những ngôi sao ca nhạc nổi tiếng đến, dựng một sân khấu trên bãi cỏ, ca hát góp vui.
Buổi tiệc đã kết thúc, Ngải Tịnh Kỳ đi lên sân khấu, kéo tay của Dư Hoài Anh, cầm lấy micro nói: “Tử Yên, hôm nay là ngày cậu kết hôn, mình và Hoài Anh hát một bài tặng cậu, một bài hát cũ “Bạn thân!” của Lương Hữu Hoài.”
Cô vừa dứt lời, dàn nhạc đã phát bài hát cũ này, giai điệu quen thuộc vang lên, trên sân khấu, Dư Hoài Anh và Ngải Tịnh Kỳ cùng nắm tay hát theo giai điệu: “Những năm qua một mình, gió cũng đi qua, mưa cũng đã tạnh, nước mắt từng rơi, từng lỗi lầm, còn phải kiên trì điều gì, thực sự yêu rồi mới hiểu được, sẽ cô đơn, sẽ quay đầu, cuối cùng có giấc mơ, cuối cùng có cậu, trong trái tim, bạn bè đi cùng bên nhau một đời...”