"Sao tôi lại bị thương vậy?" Vivi cười khổ, nhớ lại tình hình lúc đó, "Tai nạn xe cộ, chiếc xe đấy đụng phải tôi, kéo đi suốt một đoạn đường, suýt chút nữa da mặt cũng bị chà sát đến chẳng còn gì nữa! Sau lại mẹ tôi đem toàn bộ tài sản tích cóp được cho tôi đi phẫu thuật chỉnh hình, mới khôi phục bộ dạng hôm nay."
"Ái Vi, xin lỗi em." Kỳ Minh Viễn tìm cô năm năm, cũng chẳng thể nào nghĩ tới, những lời mà anh có thể nói với cô cũng chỉ có ba chữ này!
"Xin lỗi thì thế nào!" Vivi cười khổ, đột nhiên nhớ đến điều gì, "Tôi có mấy thứ muốn nhờ anh đem về đưa cho Tử Yên, anh đợi tôi một chút!"
Dứt lời liền xoay người quay về phòng, lục lọi trên bàn nhưng vẫn không tìm được, lại đi vào phòng tắm, tìm bên trong một hồi lâu.
Kỳ Minh Viễn đứng cạnh cửa, nhìn chung quanh phòng, cuối cùng chú ý tới cây lược gỗ ngay phía đầu giường, cô vẫn luôn thích dùng cây lược gỗ đó, Kỳ Minh Viễn không chút suy nghĩ đi sang, cầm lấy cây lược gỗ, phía trên vẫn còn vấn vít vài sợi tóc, đôi mắt Kỳ Minh Viễn nheo lại, anh lấy khăn giấy ngay đầu giường gói lại những sợi tóc trên lược gỗ, bỏ vào trong túi áo khoác, xoay người đi về phía phòng tắm.
"Đây là tiền mấy ngày trước Tử Yên cho tôi mượn, là viện phí và tiền thuê khách sạn, anh giúp tôi đem về trả lại cho cô ấy, tôi sợ tự mình đưa cô ấy sẽ không nhận!" Vivi cầm một ít tiền từ trong túi quần mà lúc cô giặt đã quên lấy ra sau khi đi ăn về, đưa cho Kỳ Minh Viễn, "Về sau, chúng ta không cần gặp lại, Kỳ Minh Viễn, tôi có thể đoán được nguyên nhân anh cưới Tử Yên, nhưng cô ấy là em gái tôi, tôi đã không còn người thân nào rồi, cô ấy hy vọng tôi sống tốt, tôi cũng hy vọng cô ấy hạnh phúc, anh đồng ý với tôi mà đem lại hạnh phúc cho cô ấy."
Kỳ Minh Viễn cúi đầu nhìn xấp tiền cô đưa tới trước mặt mình, so với sự kích động lúc đầu, Vivi đã bình tĩnh hơn rất nhiều, hoàn toàn thể hiện dáng vẻ lo lắng cho Lăng Tử Yên.
"Em thật sự nghĩ như vậy?" Kỳ Minh Viễn không nhận khoản tiền kia, chỉ nghiêm túc nhìn Vivi, vừa nãy cô nói cô hiểu rõ nguyên nhân anh cưới Lăng Tử Yên, cũng biết trong lòng anh cô có một vị trí nhất định.
Mà cô vẫn luôn lo nghĩ cho Lăng Tử Yên, là thật lòng lo lắng cho cô ấy hay chỉ là làm bộ làm tịch mà thôi! "Không, anh đang ở bên ngoài, có một số việc phải xử lý, liền ra ngoài này, em vẫn còn ở công ty sao? Có đói bụng không?" Giọng nói Kỳ Minh Viễn đầy đau lòng và tự trách.
"Không đói bụng, em có đồ ăn vặt mà, anh xử lý xong mọi việc chưa? Khi nào thì trở về?" Bên tai vẫn nghe được tiếng cô đang ăn đồ ăn vặt, dường như cố ý muốn nói anh biết đừng lo lắng cho cô.
"Anh lập tức trở về ngay." Kỳ Minh Viễn nở nụ cười, cô luôn làm anh cảm thấy yên tâm, cô gái đơn thuần lương thiện như vậy, sao anh có thể nhẫn tâm tổn thương tình cảm của cô?
"Được, em ở phòng làm việc đợi anh, anh mau đến đón vợ anh đi, nếu không em sẽ trở thành vợ người khác đấy!" Cô nghịch ngợm nói đùa với anh ở đầu dây bên kia!
"Nghịch ngợm!" Kỳ Minh Viễn cười rộ lên, khóe mắt lộ rõ vẻ yêu chiều.
"Được rồi, anh phải lái xe đúng không?" Lăng Tử Yên nghe từ trong điện thoại tiếng khởi động xe, lập tức nói, "Lúc lái xe đừng nói chuyện điện thoại, cẩn thận cảnh sát giao thông ngăn anh lại bây giờ? Em không quấy rầy anh nữa, em ở công ty đợi anh, anh lái xe cẩn thận, yêu anh!"
"Được, cứ như vậy đi." Kỳ Minh Viễn bị lời nói của cô làm cho bật cười, tâm tình không hiểu sao bỗng tốt trở lại, cúp điện thoại, Kỳ Minh Viễn bật bluetooth, gọi điện cho Ngạn Bắc, đợi được một lúc, anh vừa lái xe vừa nghe điện thoại nói với Ngạn Bắc, "Nói với tôi những gì mấy năm nay cô ấy trải qua đi."