"Kỳ Minh Viễn!" Lăng Tử Yên nghe được giọng nói của Kỳ Minh Viễn thì vội vàng ngẩng đầu dậy, sau khi cô nhìn thấy gương mặt của anh thì đứng lên ngay lập tức rồi dang tay về phía anh: "Kỳ Minh Viễn, em sợ lắm!"
"Ngoan, không sao nữa rồi, anh ở đây rồi mà!" Kỳ Minh Viễn ôm Lăng Tử Yên thật chặt, anh đan tay vào tóc cô rồi dịu dàng an ủi.
"Hu hu hu." Trước đó Lăng Tử Yên chỉ là sợ chảy nước mắt mà thôi, cô không dám khóc lớn lên. Bây giờ Kỳ Minh Viễn đã tới, cô như một đứa trẻ vừa bị dọa sợ gặp được người nhà của mình, chỉ biết ôm anh mà khóc lớn không thôi.
Kỳ Minh Viễn đau lòng không sao tả xiết, anh ôm chặt Lăng Tử Yên, để cho cô thút thít trong vòng tay của mình.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Bởi vì lúc Kỳ Minh Viễn đi vào đã quá lo lắng cho Lăng Tử Yên mà quên mất việc đóng cửa nên tiếng khóc của cô đã truyền ra ngoài. Các giáo viên khác nghe được tiếng khóc của Lăng Tử Yên thì đều vội vàng tới thăm hỏi xem đã xảy ra chuyện gì. Khi bọn họ bước vào cửa thì cũng bị bào thai chết trong hòm sắt dọa sợ tới nỗi lùi về sau mấy bước: "Chuyện gì thế này? Tại sao thứ này lại xuất hiện trong khuôn viên nhà trường chứ..."
Giáo viên đó còn chưa nói hết câu thì cảnh sát đã chạy tới: "Xin hỏi là ai đã báo cảnh sát vậy?"
Người bước vào là một nữ cảnh sát, còn có một người mặc đồ thường. Người mặc đồ thường đó vừa bước vào đã nhíu mày: "Mùi Formalin nồng quá!" Sau đó cô ấy chú ý tới Lăng Tử Yên đang nép trong vòng tay của Kỳ Minh Viễn mà khóc lóc thì vội vàng bước tới hỏi với vẻ lo lắng: "Tử Yên, em sao thế?"
Kỳ Minh Viễn nghe được cách xưng hô này của cô ấy thì có chút thắc mắc, anh quay đầu nhìn về phía cô gái mặc đồ thường. Cô ấy mặc một chiếc áo tay dài màu trắng bằng lụa, một chiếc quần tây đen, tóc ngắn gọn gàng, ánh mắt nghiêm nghị sắc bén. Từng hành động của cô ấy đều toát lên sự nghiêm chỉnh mà chỉ có người trong quân đội mới có được.
"Hoài Anh." Lăng Tử Yên ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, chỉ cần một cái liếc mắt là cô đã nhận ra đó là ai. Cô buông Kỳ Minh Viễn ra rồi trực tiếp nhào vào trong ngực Dư Hoài Anh.
Trong đôi mắt của Dư Hoài Anh lấp lóe một sự đau lòng giống như Kỳ Minh Viễn, cô ấy dang tay ra ôm Lăng Tử Yên rồi hỏi: "Sao vậy? Sợ đến vậy à? Là ai dám làm cho Tử Yên của chị sợ nào, để chị giúp em đánh kẻ đó nhé!"
"Cô quen à?" Nữ cảnh sát đi chung với Dư Hoài Anh đã thông qua Bùi Ngọc Trân mà tìm hiểu tình huống rồi mới xoay người đi tới bên cạnh Lăng Tử Yên.
"Xảy ra chuyện gì thế?" Dư Hoài Anh vỗ về Lăng Tử Yên rồi hỏi nữ cảnh sát.
"Nếu đã như thế thì cứ ký tên lên đây là được." Nữ cảnh sát nói xong rồi lấy biên bản tới để Kỳ Minh Viễn ký, đợi xong rồi mới rời đi.
Dư Hoài Anh nhìn Lăng Tử Yên đang nằm gọn trong lòng Kỳ Minh Viễn, mặc dù cô ấy có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng bây giờ còn chưa phải là lúc thích hợp nên đành nói với Kỳ Minh Viễn: "Tôi đi trước, có thời gian sẽ liên hệ sau!"
Kỳ Minh Viễn gật gật đầu rồi nhìn theo bóng cảnh sát bưng cái hòm kia đi, văn phòng cũng dần khôi phục lại sự im lặng!
"Tử Yên!" Kỳ Minh Viễn nâng cằm của Lăng Tử Yên lên, cô khóc nhiều đến nỗi đôi mắt đã sưng lên thành cục, khiến anh chỉ nhìn thôi là đã cảm thấy đau lòng. Kỳ Minh Viễn cúi đầu xuống rồi hôn lên đôi mắt của cô một cách nhẹ nhàng.
Lăng Tử Yên cảm nhận được hơi thở của anh lướt trên mặt mình, cô muốn nhiều hơn thế nên chủ động đưa tay ôm lấy gáy anh để khiến cho nụ hôn càng thêm sâu sắc: "Kỳ Minh Viễn, em rất sợ. Em sợ cô ta nguyền rủa em cả đời này cũng không thể có con!"
"Không đâu mà." Kỳ Minh Viễn nghĩ tới chứng bệnh khó có thai của cô thì lại càng thêm đau lòng. Anh ôm chặt Lăng Tử Yên rồi kề trán của mình vào trán của cô: "Chúng ta chắc chắn sẽ có con, chắc chắn sẽ có. Nhưng bây giờ em còn nhỏ, chúng ta tạm thời không có ý định sinh con nhé? Anh muốn sống cuộc sống hai người cùng với em. Tử Yên à, em không nên nghĩ quá nhiều về chuyện con cái, chúng ta chắc chắn sẽ có con mà."
Lời nói của anh luôn khiến Lăng Tử Yên có thể yên lòng lại. Cô ôm lấy phần gáy của Kỳ Minh Viễn rồi hôn lên môi anh: "Vâng, qua hai năm nữa em nhất định phải sinh con cho anh!"
"Ừ!" Kỳ Minh Viễn trả lời.