30 Ngày Làm Vợ Hờ

Chương 12: Ngày thứ 12




Sáng hôm sau.

Gia Hân, bà nội và mẹ chồng của cô là người thức dậy trước tiên, nhưng Gia Hân mới là người rời khỏi nhà nhanh nhất bởi vì hôm qua cô có nhắn tin hẹn Dũng đến đón mình lúc 6 giờ sáng.

Vừa bước ra khỏi cổng Gia Hân đã thấy Dũng ngồi trên xe môtô đợi mình ở đầu ngõ, khi cô gần tới nơi anh chủ động cầm lấy cái nón bảo hiểm chìa ra trước mặt, cô nhận lấy cái nón tuy không nói không rằng nhưng ánh mắt dịu dàng của anh đang nhìn thẳng vào gương mặt của Gia Hân khiến trái tim cô loạn một nhịp, cô hơi bối rối nên động tác lên xe cũng không được trơn tru lắm, loay hoay một hồi cuối cùng cô cũng đã ngồi trên ngồi trên xe của anh, chiếc xe liền phóng về phía trước rất nhanh trong khi Gia Hân còn chưa kịp giữ thăng bằng, trong tích tắc cô đã ôm chầm lấy vòng eo của Anh Dũng theo bản năng, hành động của Hân làm Dũng cười khoái chí còn Hân cũng không muốn bỏ ra.

Ở nhà.

Xuyến ôm chồng ngủ đến sáng bửng chưa chịu dậy, để mẹ chồng và bà nội chồng nấu ăn cho.

Ở dưới nhà. Bà Lệ càu nhàu:

– Con dâu thời nay, ngủ 9 mười giờ sáng chưa chịu dậy.

Ông Nam bên cạnh đăm chiêu một lúc lại đáp:

– Bà muốn nhanh có cháu thì phải để vợ chồng tụi nó ngủ thêm nữa, bà cứ càu nhàu mãi biết khi nào mới có cháu bồng.

Bà nội cũng đồng tình với thằng con trai liền quay sang con dâu bảo:

– Đúng rồi đó con, với lại tuổi tác của hai đứa nó chênh lệch quá, cần phải có thời gian để dung hòa.

Bà Lệ thở dài đáp:

– Con chỉ là hơi không hài lòng một tí thôi.

Ngoài trời, ánh sáng buổi sớm mai rực rỡ khắp mọi nơi, Gia Bách cảm nhận được hơi nóng đang phả vào phòng nên hơi khó chịu, đang ngủ ngon đành phải thức dậy, vừa mở mắt ra gương mặt thanh tú, bờ môi hồng hào làn da trắng sáng của Xuyến khiến Gia Bách chững lại một nhịp, anh nghiêng người nhẹ nhàng nằm xuống nhìn chăm chú cô gái nhỏ trước mặt đang ngủ say sưa, anh như bị thôi miên càng nhìn gương mặt xinh đẹp trẻ trung của vợ càng khiến anh không thể rời mắt, anh không kìm lòng được mà đưa tay ra chạm nhẹ vào cảnh mũi như điêu khắc của Xuyến.

Anh còn chưa kịp làm gì tiếp theo, cô gái nhỏ đã trở mình rồi đôi mắt to tròn đen láy bất ngờ mở ra khiến Gia Bách bối rối rụt tay lại.

Còn Xuyến thì đỏ mặt ngại ngùng khi bất chợt đối mặt với ánh mắt nóng bỏng ôn nhu của chồng, cô ngồi bật dậy thật nhanh. Luống cuống mở lời:

– Sao anh dậy rồi mà không báo với em một tiếng.

Nói rồi là Xuyến nhanh chóng rời khỏi giường, nhưng đi chưa kịp mấy bước đã bị Gia Bách kéo lại. Hành động quá bất ngờ của anh khiến cô loạng choạng rồi ngã nhào vào vòm ngực rắn chắc của anh.

Xuyến hốt hoảng liền bật ra khỏi người anh. Cô nhìn anh cất giọng lo lắng:

– Anh có sao không? Tự dưng kéo em chi vậy, chút nữa là em đụng trúng vết thương của anh rồi.

Gia Bách xoa đầu Xuyến, trấn an:

– Anh không sao.

Như chợt nhớ ra điều gì Xuyến bảo:

– Hôm nay anh đến bệnh viện kiểm tra phải không nhỉ?

– Ừ. Em có muốn đi cùng anh không?

Xuyến hồ hởi đáp:

– Có.

– Vậy thì mau đánh răng rửa mặt nhanh đi.

Gia Bách vừa dứt câu là Xuyến vội vàng vọt vào nhà tắm. Khi không có ai cô mới thoải mái bộc lộ cảm xúc của mình, đến giờ trái tim của cô vẫn còn đập nhanh không ngừng, trong thâm tâm của Xuyến lúc này điều mà cô nghĩ đến nhiều nhất chính là Gia Bách.

Trong lúc đứng đợi ở ngoài buồn chán thì Gia Bách vô tình nhìn thấy đống đồ lỉnh kỉnh để cạnh giường, tò mò anh mở ra xem, suýt chút nữa đã ho sặc sụa vì kinh ngạc, bên trong có băng vệ sinh,...

– Bao cao su.

Vừa nhìn thấy thứ này, Gia Bách kinh ngạc suýt chút nữa đã hét toáng lên, anh cau mày sau đó liền nghĩ ngay đến Gia Hân, cái con bé này tuy ít tuổi nhưng sự lém lỉnh của nó đã gọi bằng cụ luôn rồi, lúc nó còn nhỏ anh thường xuyên bị nó biến thành trò hề. Gia Bách đen mặt, nhưng trong lòng thì lộ rõ vẻ mặt suy tư.

Gia Bách thản nhiên lật qua lật lại cái bao cao su biểu cảm như thể vừa nhìn thấy thứ gì lạ lẫm lắm vậy, đôi mày thì cau lại hết cỡ. Lúc này đây, cánh cửa nhà tắm đột nhiên bật mở, Xuyến bước ra với gương mặt phờ phạc, mái tóc rũ rượi có lẽ hôm qua cô ngủ chưa có đã, bị tiếng mở cửa làm giật mình, Gia Bách ngước mắt lên, thấy gương mặt mệt mỏi của Xuyến dù có hơi thiếu sức sống nhưng vẫn rất xinh đẹp và thần thái, anh nhìn vợ đến mức thất thần, chiếc bao cao su trong tay rơi xuống lúc nào chẳng hay, đến khi ý thức được trong tay mình không còn gì cả anh mới cúi xuống nhặt nó lên, thì bỗng bóng dáng nhỏ nhắn của Xuyến bất ngờ lao đến giật lấy cái thứ trong tay anh rồi giấu ra sau lưng.

Gia Bách ngỡ ngàng trước hành động của cô vợ nhỏ, chỉ là vẻ mặt đỏ lững bối rối xấu hổ của Xuyến khiến anh không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Thấy anh cười, Xuyến hớt hải thanh minh:

– Cái này là Gia Hân kéo em đi mua, chứ chứ em không có ý định mua.

Thấy cô cứ luống cuống, Gia Bách càng cười tươi hơn, tự dưng anh cảm thấy trêu cô vợ nhỏ nhà mình cũng vui vui, nghĩ vậy anh liền nói:

– Cái này là cái gì anh không biết, em nói xem.

Vừa dứt lời, Gia Bách liền cúi xuống, từ trong túi bóng lấy thêm vài cái bao nữa, giơ ra trước mặt Xuyến, vẻ mặt ngây thơ của anh khiến cho Xuyến từ đang ngại ngùng xấu hổ bỗng chuyển đổi tâm lý trở nên giận dữ, cô nhìn anh quát:

– Anh đã ngoài 35 tuổi mà không biết cái này, còn lâu em mới tin, anh trêu em chứ gì, xem cái mặt gian gian của anh kìa nhìn phát là biết ngay.

Từ đầu tới cuối Gia Bách chưa từng rời khỏi gương mặt xinh đẹp của Xuyến, cô càng phản ứng dữ dội anh càng thích thú mà nhoẻn miệng cười, ánh mắt anh nhìn cô thể hiện sự cưng chiều, trong khi Xuyến tiến tới vài bước giật lấy thứ đồ trong tay anh rồi bỏ trở lại vào trong túi trong sự ngạc nhiên của Gia Bách.

Thấy cô vợ nhỏ có vẻ hơi gắt gỏng, anh nhẹ giọng:

– Anh đùa thôi, hồi anh bằng tuổi em bây giờ còn chưa từng nhìn thấy cái này bao giờ.

Xuyến phụng phịu nói:

– Em không tin đâu.

Vừa dứt lời, Xuyến bất giác nhớ ra điều gì đó nên liền nhanh nhảu đáp:

– Anh hứa là kể cho em nghe về mối tình đầu của anh rồi, vậy khi nào anh kể được vậy.

Sau lời của Xuyến, Gia Bách đột nhiên đăm chiêu, mấy giây sau đó anh bình thản đáp:

– Khi nào có tâm trạng anh sẽ kể cho em nghe hết, được không.

Nghe anh nói Xuyến thấy hơi hụt hẫng vì nghĩ anh đang kiếm cớ để né tránh mình, nhưng khi nhìn ánh mắt buồn bã cùng vẻ mặt không vui của anh Xuyến lại có cảm giác đồng cảm, thương anh, phải chăng chính cô là người khơi dậy nỗi đau của anh chăng, nghĩ vậy nên Xuyến kiếm chuyện đổi đề tài, cô nói:

– Em xuống dưới trước đây.

Xuyến cất bước rời đi, còn chưa ra tới cửa thì sau lưng bất ngờ truyền tới giọng nói của anh:

– Em định mặc như vậy luôn à, hôm qua còn chưa tắm nữa đấy.

Nghe anh nói Xuyến hơi khựng lại, bối rối nói:

– Chết, em quên, giờ em đi tắm ngay đây.

– Em mặc bộ váy này đi, rất hợp với em đấy, thật ra em không cần đi làm trắng da làm gì, bình thường em cũng xinh xắn rồi, da đen khỏe khoắn trông mạnh mẽ hơn.

Anh vừa nói vừa lấy trong túi ra chiếc váy liền thân xếp tầng màu xám tro, chất liệu bằng voan mềm mại, mát mẻ rất hợp với cô.

Lúc anh trao tận tay mình, Xuyến mới ngỡ ngàng nhớ ra lời anh vừa nói, cô dỗi:

– Thế anh không thích em trắng à.

– Trắng thì xinh đẹp hơn một chút, nhưng đen không có nghĩa là xấu, hiểu không?

Nghe anh nói Xuyến có cảm giác trong con tim lúc này như có một làn nước mát chạy qua, cô cười mỉm đón lấy bộ váy từ tay anh rồi đi vào phòng.

Lúc cô trở ra, cảm giác lạ lẫm man mát ở phía dưới khiến cô cứ liên tục khép chân, dáng đi cũng không được tự nhiên cho lắm.

Gia Bách thấy vậy liền tiến tới, anh còn cầm theo đôi giày mà Gia Hân đã chọn bước về phía Xuyến, không nói câu nào đã ngồi xuống mang vào cho cô.

Xuyến thấy ngại nên ra sức ngăn cản anh, cô cất giọng dồn dập:

– Thôi Thôi không cần đâu, em làm được.

Cô vừa dứt câu thì đã không kiểm soát được thế cân bằng suýt chút nữa ngã nhào may thay anh đã kịp đỡ lấy cơ thể của Xuyến.

– Cẩn thận chút.

Anh đỡ cô đứng dậy, rồi mới đi thẳng vào phòng tắm, tới cửa anh liền khựng lại bước chân, quay đầu lại nhìn cô nói:

– Em không cần phải ngại ngùng trước mắt anh đâu, với lại buổi tối cũng không cần mặc áo ngực đâu, anh không để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt đó, anh chỉ hy vọng em có một cuộc sống bình an vui vẻ, thoải mái bên cạnh anh.

Anh nói xong không đợi cô trả lời mà đi thẳng vào phòng tắm, Xuyến nhìn bóng lưng anh khuất sau cánh cửa mà khóe mắt cay cay, lòng thầm nghĩ: "Nếu vậy sao anh không chịu mở lòng chia sẻ cùng em, anh lúc nào cũng xem em là con nít cần được che chở, nhiều lúc em nghĩ mình chẳng khác nào là cô vợ hờ được anh cưới về để che mắt thiên hạ." Sau một hồi suy tư, Xuyến quyết định viết ra giấy những dòng suy nghĩ từ tận đáy lòng của mình và để trên bàn làm việc của anh, chỉ hy vọng anh có thể đọc được.

"Em không mong gì hơn ngoài việc anh có thể xem em như một cô vợ đúng nghĩa."

Ở dưới nhà.

Bà nội và mẹ chồng cô cũng đã bày biện bữa sáng trên bàn chờ mọi người xuống ăn, vì đợi hai vợ chồng cô lâu quá nên mọi người ăn trước.

Nửa tiếng sau.

Khi cô và anh xuống tới phòng khách thì chỉ còn là bà nội thôi. Mẹ chồng và ba chồng đều đến công ty cả, thật ra thì ba chồng của cô ít có quản chuyện công ty lắm nhưng dạo gần đây ông thấy vợ mình vất vả hay đi sớm về muộn nên ông muốn giúp một tay, dù không phải chuyên môn nhưng cái gì làm được ông sẽ làm.

Thấy Xuyến hôm nay có hơi khác lạ, bà thốt lên:

– Công chúa nhà ai mà xinh thế.

Xuyến ngượng ngùng ngồi xuống sofa cạnh bà nội.

– Bà đừng trêu Xuyến, không khéo một lát vợ con lại không chịu đi.

Nghe Gi Bách nói, bà nội giả vờ tỏ vẻ không vui, bà đáp:

– Ờ vợ cậu là nhất rồi, mà khi nào vợ chồng nhà cậu mới chịu sinh cho bà đứa cháu đây, bà 80 rồi đấy.

Nghe bà nói, Xuyến ngồi cạnh bẽn lẽn cúi gằm mặt, Gia Bách thì vẫn thản nhiên, anh đáp:

– Nhất định con sẽ cho bà một đứa cháu mà.

– Tổ cha tụi bây, chỉ biết nói mà không biết thực hành.

Đang nói chuyện vui vẻ, không biết bà nội nghĩ gì mà đột nhiên trầm mặc, sau đó nhìn Gia Bách nói:

– Con biết, cái Trân không, con gái út của chú Tín cháu nội bà Bảy ấy.

– Con biết, mà sao bà nhắc đến nó chỉ vậy bà.

– Tối qua, bà Bảy có gọi điện thoại đến, muốn gửi con Trân ở lại đây để ôn thi đại học. Không biết ý con sao? Bà có nói với ba mẹ còn rồi, ba mẹ con cũng không có ý kiến gì.

– Thì bà quyết định đi, con cũng không có ý kiến gì đâu. Nhà mình vẫn còn hai phòng dành cho khách mà.

– Con bé nó nói là sáng ngày mai nó sẽ lên.

Nghe tới đây, không hiểu sao trong lòng Xuyến lại dấy lên một nỗi bất an khó tả thành lời, hay tại cô quá nhạy cảm chăng.

Nhắc tới chú Tín, Xuyến liền nghỉ ngay đến cái đêm mà Gia Bách bị tai nạn, biểu hiện của chú ấy khi đó làm cô nhớ mãi, nhìn Gia Bách cô hơi chần chừ không biết có nên nói cho anh biết về những nghi ngờ của mình hay không? Ngẫm nghĩ một hồi cô quyết định sẽ tìm một cơ hội khác để nói rõ những nghi hoặc trong lòng với anh.

Lúc hai vợ chồng đến bệnh viện thời gian cũng đã điểm 10 giờ. Sau khi được thăm khám, sát trùng băng bó vết thương xong, không có chuyện gì nghiêm trọng nên Gia Bách được bác sĩ cho về.

Ngồi trên taxi trở về nhà, điện thoại của anh bất ngờ đổ chuông.

Là Sơn gọi đến.

– Anh à, có biến rồi anh ơi, gặp nhau đi.

– Đến nhà tôi đi.

Sau cuộc trò chuyện Xuyến thấy sắc mặt anh thay đổi, đôi mày cũng chau lại hết cỡ trông có vẻ rất căng thẳng.

Thấy anh như vậy, Xuyến thấy trong lòng bất an, cô hỏi:

– Có chuyện gì vậy anh?

Anh cười, mà nụ cười trông rất gượng gạo, giống như đang cố cười để cô an lòng vậy, anh nói giọng điệu rất bình thản:

– Không có gì đâu, chuyện vui ở cơ quan ấy mà.

Nghe anh nói mà Xuyến xót xa vô cùng, cô hiểu công việc của anh, cũng mường tượng ra được những gì mà anh đã từng trải ở dưới quê của cô không đơn giản chỉ là bắt tội phạm mà nó còn hơn cả một trận chiến sinh tử, nếu sơ sẩy chừng một giây thôi hoặc là vết chém kia đi sâu chút nữa thì cô đã không thể nhìn thấy anh lành lặn khỏe mạnh như bây giờ và thậm chí là mất anh mãi mãi.

Khi nhìn thấy nụ cười của anh, Xuyến có cảm giác tim mình nhói lên.

Xe taxi nhanh chóng trở về biệt thự, anh và cô vừa ngồi xuống sofa được một lúc thôi là Sơn, Trinh lại đến.

Xuyến thấy mọi người đến liền chủ động tránh mặt, bà nội thì vào phòng nghỉ ngơi phút chốc cả phòng khách chỉ còn lại ba người.

Sơn và Trinh thấy mặt anh nghiêm trọng thì trực tiếp vào thẳng vấn đề.

– Đồng Hưng đã được tại ngoại cho hưởng án treo vì không đủ bằng chứng kết tội còn tên Sẹo thì vẫn cứng đầu không chịu khai gì, lúc tụi em nói ông Mến đã bị bắt vì tội buôn bán ma túy thì anh ta mới chịu tiết lộ một chút.

– Hắn ta đã khai gì rồi?

Trinh đáp:

– Hắn nói, số ma túy đó là ông Mến cho hắn bắn kiếm tiền, nhưng chưa kịp bán đã bị bắt vì tội ăn cướp, hắn cũng là người nghiện ma túy lâu năm nên chưa vội bán mà chỉ giữ lại tiêu dùng cá nhân.

– Hắn còn khai gì không?

– Hắn nói không biết gì nữa, muốn hỏi thêm thì tìm ông Mến.

– Còn gì nữa không?

– Các trinh sát được cử về Bến Tre báo lại là ông Mến thường xuyên lui tới một quán bar ở thành phố Bến Trên vào ban đêm, vào đó rất lâu mới trở ra.

– Còn gì nữa.

– Họ còn nói là quán bar đó là chi nhánh thứ hai của một quán bar khác trên này, nhưng vẫn chưa có manh mối gì về chủ sở hữu của hai quán bar đó hết.

Lúc này, Sơn như chợt nhớ ra điều gì đó liền nói:

– Mày ngày nay, vợ con, cháu chắt của ông Lâm thay phiên nhau xuất ngoại, còn có mấy cán bộ viên chức nhà nước từ chức đột ngột, đại tá chỉ huy mọi người không được tiết lộ bất kì thông tin gì cho ông Lâm biết, mọi thứ phải được điều tra trong bí mật.

Nghe Dũng và Trinh nói, Gia Bách vẫn giữ thái độ vô cùng bình thản, nhưng Xuyến hiểu tận sâu trong nội tâm của anh đã bắt đầu có những tính toán, anh nói:

– Bằng mọi cách phải tra cho được, ông Mến gặp gỡ những ai và làm gì. Ngày mai tôi sẽ trở lại.

– Vâng, tụi em biết rồi. Vậy tụi em về đây.

Khi Dũng và Trinh về, Xuyến mới từ trên lầu đi xuống, thấy cô anh tỏ vẻ hơi ngạc nhiên.

– Em nghe hết rồi à.

Xuyến nhẹ gật đầu thay cho câu trả lời. Cô tiến về phía trước rồi ngồi xuống bên cạnh anh. Suy ngẫm một hồi, cô nói:

– Em có chuyện này không biết có nên nói hay không nữa.

Gia Bách nhìn vợ hơi cau mày.

– Có gì cứ nói, không cần phải ngại.

Xuyến thở dài, cô nhìn thẳng vào mắt anh và nói:

– Hôm anh bị thương, chú Tín và chú Bình đưa anh đến bệnh viện cấp cứu.

Xuyến nói tới đây thì hơi ngập ngừng, sau một hồi suy nghĩ cô lại tiếp tục:

– Trong khi anh đang cấp cứu thì hai người đó liên tục nhìn nhau ánh mắt rất là kì lạ, chú Tín còn nói chuyện với ai đó rất chớp nhoáng.

Nói đến đây, Xuyến lén nhìn biểu cảm của Gia Bách.

– Em nói nữa đi.

– Lúc bác sĩ nói anh không sao, thái độ của họ rất kì lạ.

– Kì lạ làm sao, em nói rõ hơn đi.

Xuyến bắt đầu đăm chiêu, sau đó lại nói:

– Thì giống như là họ mong anh chết ấy, nhưng khi nghe anh không sao thì họ làm ra vẻ thất vọng.

Vừa dứt câu, Xuyến nghe được tiếng thở dài khe khẽ của Gia Bách vang bên tai, cô ngước mắt lên thì thấy gương mặt anh biến sắc như thế mới nghe được chuyện gì đó nghiêm trọng lắm vậy.

Thấy Gia Bách bắt đầu đắm chìm trong trạng thái suy tư, Xuyến cũng lặng thinh nhìn anh.

Mấy giây sao, anh lại hỏi:

– Lúc đó em có để ý thấy gương mặt, tay chân, đầu tóc của hai người họ có gì khác thường không?

– À…thì… Xuyến bắt đầu suy nghĩ, mấy giây sau cô nói:

– Đầu tóc hơi rối giống như là vừa thay xong quần áo thì vội vàng chuyện gì đó nên không kịp chảy tóc, sau gáy và đầu ngón cái với một vài cọng tóc bị dính bùn.

– Còn gì nữa không?

– Để em nghĩ cái đã.

Cô nàng bắt đầu suy nghĩ, một lúc sau cô nói:

– Mu bàn tay có vết trầy xước.

– Sao em có thể nhớ hết từng chi tiết như vậy.

– Ờ thì... chắc tại thái độ của hai người đó khiến em chú ý, nên em mới ghi nhớ như vậy. Mà anh nghĩ sao về chú Tín, chú Bình?

Gia Bách xoa đầu vợ, rồi nhoẻn miệng cười đáp:

– Cái này là chuyện của tụi anh, dân thường như em không nên nghĩ nhiều làm gì kẻo lại già đi đấy.

Xuyến phụng phịu đáp:

– Em không sợ già đâu, vì dù gì anh cũng lớn hơn em mười bảy tuổi.

Gia Bách đột nhiên sững sờ trước câu nói thản nhiên của Xuyến, rồi rất nhanh anh bắt đầu trở nên mất kiểm soát, thái độ lúng túng nói:

– Anh, bà và ba mẹ chưa từng nói tuổi thật của anh cho em biết, sao… sao… em biết vậy?

Xuyến bất ngờ trước câu nói của anh, nhưng khi cô nhận thấy biểu cảm trên gương mặt của anh có vẻ như đang lo lắng nên cô cũng không muốn che giấu làm gì nữa, Xuyến cúi gằm mặt, thận trọng nói:

– Lúc ở dưới quê, em vô tình nghe được cuộc trò chuyện của ba mẹ nên biết, với lại em còn biết một chuyện nữa là…

Nói đến đây, tự dưng Xuyến lại xúc động, dù đã cố gắng lắm rồi nhưng cô vẫn không ngăn được dòng nước mắt mặn chát đang chảy dọc xuống thái dương.

Lúc cô ngước mặt lên, nước mắt đã đầm đìa, không ngừng chảy xuống hai bên má, cô nhìn anh nghẹn ngào nói:

– Em còn nghe được anh cưới em là vì trả ơn, anh không thích em, cưới em rồi cho em tương lai công danh rạng rỡ rồi sau đó cũng sẽ ly hôn.

Xuyến càng nói càng khóc nấc. Từng tiếng nấc nghẹn ngào của cô như một thứ âm thanh gì đó rất xót xa, khi lọt vào tai Gia Bách lại khiến tâm tình anh trở nên kích động, nhìn nước mắt cô vợ nhỏ không ngừng rơi xuống là trái tim anh chợt nhói lên như đang có một con dao nhọn cứa vào rất là đau đớn.

Gia Bách không kìm lòng được mà vươn tay chạm vào bờ vai gầy rộc của cô mà kéo vào lòng ôm chặt, mái tóc với mùi hương hoa nhài quen thuộc khiến Gia Bách lưu luyến không muốn buông ra.

Xuyến ở trong lòng anh không ngừng run rẩy, dường như cô gái nhỏ đang sợ hãi, cảm nhận được điều đó anh đẩy Xuyến ra khỏi người mình, bàn tay đầy những vết chai sạn của anh đưa lên gò má vợ dịu dàng lau đi những giọt nước mắt đang trào ra.

Hành động của anh càng khiến cho Xuyến ấm ức mà khóc nhiều hơn, đến khi Gia Bách ôm cô vào lòng lần nữa Xuyến mới nín khóc.

Anh lại đẩy cô ra, nhưng lần này chính cô là người tự tay lau nước mắt cho mình, còn cố gắng để bản thân trở nên mạnh mẽ, cố gắng nở một nụ cười lạc quan vui vẻ trước mắt anh.

Thấy nụ cười gắng gượng của vợ tự dưng Gia Bách cảm thấy mình thật tồi tệ, tệ đến mức chính anh cũng chẳng hình dung ra được mình đang làm cái gì, với mục đích gì, mình đang cho cô bé ấy hạnh phúc hay là đang phá vỡ sự ngây thơ hồn nhiên lạc quan của Xuyến khiến cho cô gái 18 tuổi với ước mơ, hoài bão còn chưa kịp chắp cánh đã bị anh vùi dập, anh không nỡ nhìn thấy cô khóc, anh không nỡ khiến cô bi quan như vậy.

Gia Bách nâng hai bàn tay rộng lớn của mình áp vào gương mặt nhỏ nhắn, xinh xắn của Xuyến, để gương mặt chính diện và đôi mắt long lanh to tròn của cô nhìn thẳng vào anh.

– Anh muốn nói gì với em hả?

Ngay phút này đây, Xuyến phát hiện ánh mắt của anh đang nhìn mình thật khác so với anh của hơn mười ngày trước, dịu dàng, kiên định, trân trọng hơn, đối mặt với những cảm xúc ngổn ngang trong lòng, Xuyến chỉ còn cách chờ đợi, chờ đợi một câu trả lời dứt khoát từ anh.

Qua một lúc sau, ánh mắt của anh đang nhìn cô vẫn như vậy, thấy anh dường như không có ý định trả lời nên Xuyến chủ động nhích ra khỏi người anh. Cô đứng phát dậy, nhìn anh cất giọng kiên định:

– Anh không muốn nói thì em xem như anh thừa nhận rồi nhé, tuy em không biết ơn nghĩa giữa anh, ba mẹ và chú Ngạn là gì, nhưng em cầu xin anh đấy đừng thương hại em, cũng như đừng có ly hôn, ly hôn anh rồi em biết sống làm sao đây, bởi vì em đã trót xem anh là tương lai của mình rồi. Mất đi tương lai thì em biết làm sao, em không cần danh vọng tiền tài hay địa vị, chỉ cần anh thôi, nếu em đã đồng ý lấy anh rồi thì sẽ tận tâm mà yêu anh hy vọng anh cũng yêu thương em có được không.

Xuyến càng nói thì càng trở nên kích động, tuy không khóc nhưng vẻ mặt lại dấy lên một nỗi buồn bị thương, cảm nhận được điều đó Gia Bách không nghĩ nhiều nữa, anh tái mặt vội vàng đứng dậy ôm chầm lấy cô.

– Anh sẽ không ly hôn, không ly hôn.

Nghe anh nói, sự hoảng loạn trong lòng của của Xuyến cũng vơi đi nhiều.

Và sau một hồi bát nháo, cô đã có thể bình tâm trở lại.

– Lúc nhỏ em gọi anh bằng chú Bách phải không, còn anh thì gọi ba mẹ của em bằng anh chị đúng không, lúc còn nhỏ em bị bệnh rất nặng, sau đó cũng không còn nhớ gì nữa, mà anh từ đó trở đi cũng không về quê lần nào,...

Gia Bách không giấu nổi vẻ ngỡ ngàng, thâm tâm bắt đầu hình dung ra biểu hiện của Xuyến khi biết được sự thật, cô sẽ khóc, sẽ sốc tới mức gào thét, sẽ oán trách mọi người, nhưng vì sao cô lại không chất vấn anh.

Ngay lúc này đây, Gia Bách cảm thấy sợ hãi vô cùng, nếu Xuyến biết được thân thể của mình thì sẽ như thế nào đây.

– Còn chú Ngạn nữa, ba mẹ có nhắc đến chú Ngạn, em biết chú qua ảnh mặc quân phục công an, chú đẹp lắm anh à.

– Xuyến! Em đừng nói nữa. Anh sẽ nói cho em biết tất cả mọi chuyện, nhưng em cũng phải hứa với anh một điều.

Xuyến nhìn xoáy sâu vào mắt anh thì cảm nhận được một nỗi buồn vô hạn qua vẻ mặt bi thương thấy rõ của anh khi cô nhắc đến chú Ngạn, phải chăng giữa anh và chú còn có một mối thâm tình nào đó mà cái chết của chú Ngạn cũng vô tình để lại trong lòng anh một nỗi đau không thể xoá nhòa.

Xuyến giấu đi những nghi hoặc trong lòng cô ngạc nhiên nhìn anh:

– Nhưng mà hứa cái gì mới được.

– Hứa không được nghỉ lung tung rồi khóc một mình, hứa phải tin tưởng tuyệt đối vào anh, trong cuộc sống đôi khi dù mắt thấy tai nghe nó sờ sờ ra đấy vẫn chưa chắc đó là sự thật cuối cùng.

– Em hứa.

Gia Bách xoa đầu vợ.

– Từ nay không được nghỉ lung tung nữa biết chưa?

Xuyến nũng nịu nói:

– Em biết rồi?

– Bây giờ thì anh phụ em nấu cơm.

Buổi chiều thật là bình yên, từ khi lấy chồng đến giờ, ngày hôm nay cô mới thấy thoải mái vui vẻ nhất, bởi vì giữa cô và anh dường như chẳng còn khoảng cách nào nữa, dù anh không nói những chuyện liên quan đến quá khứ nhưng cô thấy anh cười nhiều nói nhiều trêu cô cũng nhiều.

Khoảng 5 giờ, Gia Hân cũng được Dũng chở về, vừa về tới nhà đã lao vào phụ Xuyến nấu cơm giặt giũ. Cô phải thừa nhận một điều là, ba mẹ chồng của cô dạy con quá tốt, chồng cô thì khỏi phải nói rồi, anh là công an ít nhiều nhân cách cũng được đặt lên hàng đầu, nhưng còn Gia Hân mới thật sự làm cô sốc thật sự, nhìn cô em chồng vừa xinh đẹp, cởi mở, tính cách cũng rất tốt lương thiện cô mới nhận ra lấy chồng sớm là một quyết định đúng đắn, mạo hiểm nhất cuộc đời của mình.

Đến 6 giờ chiều, ba mẹ chồng của Xuyến cũng từ công ty trở về.

Cả nhà lại được dịp tề tựu lại cùng nhau ăn bữa cơm ấm cúng.

Suốt bữa cơm, Gia Hân cứ trưng ra bộ mặt như đang thiếu nợ, cúi gằm xuống chăm chú mà ăn cơm trắng, đồ ăn ngon trước mặt cũng chẳng thèm gấp lấy một miếng, biểu hiện khác thường của cô đã khiến bà Lệ chú ý.

– Hân con sao vậy?

Mẹ chồng ngồi cạnh Gia Hân lên tiếng hỏi han vì thấy cô con gái lầm lì ít nói khác hẳn mọi ngày, bình thường Hân hay nói lắm, miệng lúc nào cũng vui vẻ cười đùa nhưng hôm nay lại chẳng mở lời lấy một câu, ai nhìn thấy cảnh này thì cũng vô cùng khó hiểu.

Ngay cả người khô khan như Gia Bách cũng cảm thấy Gia Hân có chút khác thường, anh ân cần hỏi:

– Em có chuyện gì buồn thì phải nói ra để mọi người giúp em giải quyết, đừng có để trong lòng, em có gia đình người thân, không ai thương em thì vẫn còn cha mẹ, ông bà, anh chị, đừng có dại dột gì mà phải chịu đựng một mình rồi sinh ra tiêu cực. Đôi lúc ba mẹ có hơi nghiêm khắc nhưng họ là người yêu thương em thật lòng, họ tình nguyện chịu thiệt thòi để bảo vệ em.

Nghe anh hai nói, tự dưng Gia Hân lại cười, mà nụ cười méo xệch vô cùng khó coi, cô nàng mếu máo nói:

– Chỉ là chuyện ở trường thôi, anh đừng có nói giọng triết lý như vậy chứ, nghe buồn cười chết được.

– Ừ buồn cười, nhưng có đứa lại sắp khóc đấy. Nhớ lời anh nói, có gì thiệt thòi thì phải nói ra.

Lúc này Xuyến nhìn Gia Hân, ngẫm nghĩ mấy giây lại nói:

– Có phải chuyện của mấy đứa bạn em không? Bọn nó ăn hiếp em à?

– Không phải. Em bị bọn nó chơi xấu. Nhưng mà em giải quyết xong rồi mọi người đừng lo, chỉ buồn… dầu gì cũng từng là bạn thân vậy mà trở mặt một cái là chúng nó xem em như kẻ thù.

Nói tới đây, Gia Hân đã không thể kìm được sự nóng nảy, cô quát:

– Khốn nạn thật mà chúng nó dám trét mực đỏ lên ghế của em, nếu em không phát hiện được thì có phải đã bị bẽ mặt trước đám đông không? Càng nghĩ càng tức mà.

Nghe Hân nói, mẹ chồng đã không thể nào im lặng được nữa, bà nói vẻ mặt không giấu nổi sự lo lắng:

– Như vậy thì làm sao mà con tập trung học được.

– Con của mẹ đâu có dễ gì đầu hàng như vậy, với lại anh trợ lý của mẹ trình độ siêu phàm như vậy, làm quân sư không công cho con cũng được.

Thấy con gái vui vẻ trở lại, mẹ chồng cô cũng xem như đã trút được ưu phiền, Gia Hân là đứa con mà bà vất vả sinh ra, suýt chút nữa còn không giữ được mạng sống, nên cô chính là món quà vô giá mà ông trời đã ban tặng cho bà.

Buổi tối.

Gia Bách cùng ba chồng xem tin tức về an ninh trật tự, còn Xuyến cùng với Gia Hân rủ nhau lên sân thượng hóng mát, bà nội và mẹ thì dọn dẹp sơ qua hai phòng nằm ở tầng một để mai cái Trân con chú Tín còn lên ở.

Trên sân thượng.

Gia Hân hỏi chị dâu:

– Chị mặc mấy bộ đồ ngủ em mua chưa?

Xuyến hơi do dự, mấy giây sau liền nói:

– Ờ chưa, chị thấy nó hơi mát mẻ nên không quen.

Gia Hân nghe chị dâu mình nói thì thở dài trong bất lực, cô nàng bảo:

– Trời ơi, chồng thời nay ai mà không thích vợ mình mặc hở, với lại chị mặc cho mỗi mình ông anh của em xem chứ cho ai xem mà chị phải ngại.

Nói tới đây Hân như chợt nhớ ra điều gì đó, cô nàng tròn xoe đôi mắt nhìn chị dâu mình, rồi bất ngờ lớn tiếng:

– Chị đừng có nói với em là hai người chưa có động phòng nha.

Ánh nhìn lạ lẫm của Gia Hân làm Xuyến xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, cô còn chưa biết phải trả lời thế nào thì bên tai lại tiếp tục nghe giọng Gia Hân chất vấn:

– Chị nói đi, nói đi em nghĩ cách cho. Từ hôm cưới tới nay mấy lần rồi? Hay là chưa có lần nào?

Đối mặt với câu hỏi tưởng chừng như bình thường của cô em chồng nhưng lại khiến cho Xuyến bối rối, đỏ mặt. Ngẫm nghĩ một lúc, Xuyến lấy hết can đảm mà ngước mắt lên, nhìn Gia Hân trả lời:

– Chưa có lần nào cả.

Xuyến vừa dứt câu là Gia Hân gần như bất động, cô nàng bị sốc tới mức cái miệng cứng ngắc phút chốc chẳng biết nói gì mà chỉ biết kêu trời, khẽ nói:

– Trời ơi! Ổng là gay hay gì? Hay mắc bệnh dị ứng với phụ nữ? Có vợ trẻ trung xinh đẹp như vậy, cưới về chỉ để nhìn thôi sao?

Nghĩ tới mà Gia Hân cũng không sao hiểu nổi cái ông anh lạnh lùng, khô khan của mình.

Nghe Gia Hân nói, Xuyến ngồi bên cạnh cũng không nhịn nổi mà cười thành tiếng, cô nàng thấy chị dâu mình vẫn còn tâm trạng tươi cười, chẳng có chút u sầu hay lo lắng thì tâm tình trở nên kích động, Gia Hân nhìn chị dâu mình, lớn giọng:

– Trời ơi giờ này mà còn cười được, ổng đang chán chị đó, chị phải thay đổi thôi nếu không là mất chồng như chơi đó.

Xuyến sững sờ trước những gì mà Gia Hân vừa mới nói, lúc này cảm giác bất an đang dần hình thành trong tâm trí cô.

– Vậy phải làm sao bây giờ?

– Thì còn làm sao nữa, trở về phòng tắm rửa sạch sẽ mặc đồ ngủ vào, không cần làm gì cả, chị cứ đi qua đi lại trước mặt anh ấy. Mưa dầm thấm lâu, anh hai có cố nhịn thì cũng sẽ không thế nào kìm chế nổi trước cô vợ xinh đẹp của mình đâu, đàn ông chỉ làm ra vẻ thôi.

Nói tới đây Gia Hân bất chợt nghĩ đến Dũng rồi nhớ lại đêm đầu tiên của mình, mặt cô đỏ bừng, sợ chị dâu nhìn thấy lại nghi ngờ nên không đợi Xuyến đáp lời đã vội vã đi về phòng của mình.

Trong tích tắc chỉ còn lại một mình Xuyến, gió lạnh bất chợt thổi vụt qua, cô theo bản năng vội đưa hai tay lên ôm lấy bờ vai gầy. Bỗng từ đâu một bóng đen ập tới làm Xuyến giật mình, chưa kịp định thần bên tai nghe được một giọng nói quen thuộc của chồng:

– Tối rồi về phòng thôi, ở đây lạnh lắm.

Xuyến quay đầu lại, cũng vừa hay bị anh ôm trọn vào lòng, Xuyến thấy tim mình đập rất nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cảm giác lúc này thật tuyệt, cô ước thời gian có thể ngưng đọng mãi.

Anh nắm tay cô bước xuống cầu thang, cử chỉ dịu dàng khiến trái tim cô như loạn mất một nhịp, nhưng khi nghĩ tới những lời mà Gia Hân cảnh cáo bước chân của Xuyến bắt đầu chậm lại, và rồi cô loạng choạng suýt té, cứ nghĩ bản thân sẽ lăn xuống cầu thang và chịu đựng một cú ngã đau đớn thì một bàn tay kéo cô lại, cả người cô phút chốc bị bế thốc lên.

– Cầu thang này cao lắm đấy, ngã xuống một cái là chết tươi.

Đến khi cô kịp định thần lại thì đã bị Gia Bách bế lên, còn bị anh giáo huấn một trận.

– Anh thả em xuống được rồi đó. Em tự đi được. Anh đang bị thương mà.

– Anh không sao, vết thương ngoài da thôi.

Gia Bách vẫn cứ mặc kệ lời cô nói, anh nhất quyết bế cô trên tay, đến khi cả hai bước vào phòng anh mới chịu thả cô xuống.

Đèn phòng sau đó cũng được anh tắt đi.

– Lên giường đi ngủ thôi. Thấy cô vợ nhỏ đứng bất động nhìn chằm chằm vào cái tủ quần áo, Gia Bách khó hiểu lên tiếng.

– Dạ. Nói rồi, Xuyến quay đầu lại chậm rãi bước về phía giường lớn.

Vừa nằm xuống mà trong lòng cảm thấy bất an, nhớ lời Gia Hân nói cô muốn chạy đến cái tủ lấy một bộ đồ ngủ mát mẻ mặc vào để xem phản ứng của anh thế nào, nhưng khi nghĩ đến chất liệu mỏng manh, kiệm vải của nó, cô lại thấy ngại ngùng, chần chừ mãi vẫn không có đủ can đảm để mặc, thôi thì ngày mai mặc vậy.

Một lúc sau, do khó ngủ nên Xuyến lén lút nhích cơ thể của mình lại gần anh, bỗng anh nghiêng người ôm cô vào lòng, Xuyến còn cảm nhận rõ nhịp tim của cả hai đang đồng điệu, nghĩ tới đây cô bất giác hỏi anh:

– Anh cưới vợ về chỉ để nhìn thôi hả. Sao anh không…

Xuyến còn đang định nói tiếp thì bỗng đôi môi bị anh chặn lại bằng một nụ hôn nồng nhiệt, nụ hôn này khiến cho cô bắt đầu có những suy nghĩ vượt rào, đầu lưỡi của cô đã không còn nghe theo lý trí cô mách bảo nữa rồi, môi lưỡi quấn lấy nhau không rời đến khi Xuyến cảm thấy không thể thở được nữa anh mới buông cô ra.

– Chưa phải lúc. Ngủ đi.

Câu nói không thể nào ngắn hơn của anh khiến Xuyến cảm thấy hụt hẫng, nhưng mà tận sâu trong lòng lại có một sự mong chờ một cách mãnh liệt.