Chúng tôi chơi đền tận chiều tối, như bị nó mê hoặc mà quên cả thời gian, lúc phát hiện ra đã 18h thì tôi cảm thấy bụng mình hơi đói, nhưng biết sao được, buổi trưa bị bắt thử nhiều quần áo quá tôi quên mata cả ăn trưa, như ở nhà thì sẽ có đồ ăn vặt, tôi có thể tự nhiên ăn mà chẳng ngại gì nhưng đây là nhà của người ta, tôi không dám hỏi
Trong lúc tôi đang u sầu thì Nhất Hàn lên tiếng: "Không chơi nữa, về phòng tắm rửa còn xuống ăn cơm nữa " Cậu ấy như vị cứu tinh của tôi vậy, nhưng nhiều khi tôi tự hỏi sao nhiều lúc tôi muốn gì là cậu ấy đều có thể biết, có thể hiểu .... cậu ấy thích tôi sao? ..... không thể nào, đó là một chuyện vô cùng nực cười, không thể xảy ra được
" Ok, dù sao cũng đã 6h rồi, vậy tớ về phòng đây " Bá Huy nhìn đồng hồ rồi vươn vai đứng dậy
Tôi cũng theo đó đứng dậy nói vài câu rồi đi về phòng của mình
Dù ở đây rất vui, mọi người có vẻ cũng thích tôi nhưng trong lòng tôi vẫn tự hỏi giờ mọi người sao rồi? Em trai lớn đến đâu? Mọi người có ăn Tết vui vẻ không? .... Những điều đó cứ quanh quẩn trong đầu tôi mãi, có thể là do tôi quá tham lam, ham muốn có được một chút tình thương của gia đình nhưng lại không được
Thật sự quá nhiều điều tôi mong muốn nhưng lại vĩnh viễn không có được, tình thương của gia đình thì tôi thấy sẽ không bao giờ có được, tình yêu có thể cũng không, cuộc đời tôi vốn là vậy mà, sinh ra quá dư thừa, không có ích gì cả
Những ngày nghỉ Tết này tôi ở nhà hai cậu ấy cũng khá vui, cùng mọi người trang trí nhà, cùng nhau đón giao thừa và cùng nhau chúc mừng năm mới, tôi còn được họ lì xì cho nữa, những điều này teong mười mấy năm qua chưa bao giờ có trong cuộc đời của tôi
Nhất Hàn giống như mặt trời vậy, tỏa sáng, ấm áp mang lại cho tôi nhiều niềm vui, nhưng tôi cũng không thể lại gần mặt trời được, nếu không sẽ bị thiêu rụi
Sau kì nghỉ Tết ngắn ngủi, cuộc sống lại quay trở lại quỹ đạo thường, không lâu sau là đến kì nghỉ hè
4 người chúng tôi cùng nhau trải qua nhưng ngày vui vẻ nhất, tôi cảm thấy cuộc sống như vậy là quá đủ đối với tôi nhưng cứ tưởng mọi việc sẽ xảy ra êm xuôi như vậy nhưng vào kì nghỉ hè, 3 cậu ấy cứ đòi theo tôi đến nhà ngoại
Lúc đầu tôi cũng rất do dự nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, 4 chúng tôi ngồi tàu mấy tiếng, lòng ai cũng háo hức, vui vẻ chờ đợi nhưng đến nơi, tôi lại mong đây chỉ là mơ, không phải là sự thật
"Tiểu Di, ông bà cháu mất rồi, họ ra đi vào gần Tết, họ ốm bệnh từ mấy tuần trước Tết nhưng sợ cháu lo lắng nên không cho bọn ta nói, họ chỉ bảo nếu cháu về thì hãy đến nơi mà trước họ nói với cháu, nơi cất giữ món đồ quan trọng nhất mà họ được nhận " Người đàn bà cao tuổi trong thôn vừa kể vừa sụt sịt, ở đây ai cũng yêu quý ông bà hêt
Tôi nghe như sét đánh ngang tai, không tin đây là sự thật, nước mắt trực trào chảy ra không ngừng, tôi run rẩy lắp bắp " Đây không phải là sự thật đúng không, ông bà của con... ông bà của con họ vẫn còn sống mà, họ còn mong năm nay con về chơi với họ mà, không thể nào chết được đâu, bà nói dối con đúng không "
Tôi khóc nức nở nhìn bà ấy, tôi khồn tin đâu, ông bà của tôi sao thể bỏ tôi được chứ, tôi như mong bác ấy gật đầu nhưng chỉ nhận được ánh mắt buồn bã, đau khổ thì suy sụp, ngồi sụp xuống khóc
3 người bên cạnh nhìn tôi ánh mắt buồn bã, Tuyết Hy ngồi xẩm xuống cạnh tôi, cậu ấy ôm tôi không nói gì chỉ vố lưng như một lời an ủi
Tôi ôm chặt cậu ấy khóc lớn, tại sao chứ, người yêu thương tôi nhất, là người tôi luôn vui vẻ khi cảm thấy là một gia đình thực sự khi có họ thì lại bỏ tôi mà đi, sao cứ phải như vậy chứ, tại sao