29-sai Dokushin wa Isekai de Jiyuu ni Ikita......katta

Mở đầu




Cuộc sống hiện tại của tôi rất tệ hại.

Nó kiểu như vầy:

Tiền lương của bạn sẽ không tăng kể cả bạn có làm việc chăm đến đâu.

Bạn không hài lòng với chính phủ nhưng chả thể làm gì cả.

Không có thứ gì làm bạn thấy hứng thú.

Và bạn đã giấu đi cái cảm giác mà không thể miêu tả được bằng một từ.

Không có hy vọng tiến tới tương lai.

Không có hy vọng vào đất nước của mình.

Công việc đang cướp đi thời gian riêng tư của bạn.

Và bạn cũng có suy nghĩ ngược lại như là

Bạn đã làm tốt nhất chưa?

Bạn thực sự không thể làm một cái gì đó?

Bạn có làm việc đủ cực nhọc để đạt được mục đích của bạn chưa?

Không muốn phải làm việc vất vả.



Không muốn phải mệt mỏi.

Không muốn có rắc rối.

Chả ai thích những việc đã đề cập ở trên cả.

Tôi cũng vậy.

Đó là lý do tại sao tôi luôn chạy trốn tới Game, mạng xã hội, và Light novels.


Trong Game, tôi là người mạnh nhất.

Tôi có thể sử dụng bất kỳ vũ khí nào và có một cơ thể tràn đầy sức mạnh.

Đôi khi tôi là một anh hùng diệt trừ cái ác, đôi khi cũng đóng vai nhân vật phản diện tạo nên cái ác.

Mặc dù bạn có thể nói rằng tôi là một kẻ hèn nhát nhưng tôi sẽ chơi như một người tốt.

Dạo gần đây, có một Game mà bạn có thể tự do đi khắp nơi đã được phát hành hàng loạt và tôi đã bị thu hút bởi nó.

Một thể loại mà tôi có thể làm cho nhân vật làm bất cứ điều gì hay đi bất cứ đâu.

Dùng thời gian trong một thế giới tự do và lợi ích như vậy, tôi cảm thấy rất thoải mái.

Và dành thời gian để đọc cuốn Light novels [Good chill story] cũng tuyệt không kém.


Nó là thể loại mà nhân vật chính sát gái như một trò đùa vậy

Trong thâm tâm bạn sẽ gào lên [Nope, LOL] hoặc [Sao mà ngon xơi vậy!].

Thật là có số hưởng nếu các cô gái có xu hướng thích tôi như thế.

Nó là xu hướng gần đây vì các nhân vật chính có nhiều Harem và Cheats.

Các cô gái có thể là ngây thơ, tsundere, chị gái hay em gái có thể có quan hệ huyết thống hoặc không.

Loli-baba, elf, thú nhân mà tỷ lệ là con người thấp cũng được hết.

Strike Zone - Vùng tấn công của tôi rộng là lẽ dĩ nhiên.

Cũng có rất nhiều người nghĩ [Cuộc sống hiện tại của tôi rất tệ hại] trên mạng xã hội.

Khi tôi tham gia và chửi rủa về thứ tôi ghét về xã hội ở đó, tôi cảm thấy thoải mái như được ngâm mình trong nước ấm vậy.

Và mạng xã hội thì có đủ thứ thú vị.


Có rất nhiều người chia sẻ muôn điều thú vị với nhau mặc dù chúng tôi không biết mặt nhau.

Khi bạn thưởng thức xong một điều thú vị, bạn sẽ đi tới điều thú vị khác.

Khi bạn hết vui với điều thú vị khác, bạn đi tìm điều thú vị khác nữa.


Tôi không muốn biết khó khăn của những người tạo ra những điều thú vị này.

Tôi chỉ muốn hưởng thụ những điều thú vị ấy như một người tận hưởng bình thường.

Cứ tiếp tục như vậy có ổn không nhỉ?

Một ý nghĩ hiện lên trong thâm tâm tôi như vậy, nhưng tôi giữ nó trong lòng mà thôi.

À thì, những thứ rắc rối sẽ xảy ra từng điều một, tôi không thích điều đó một chút nào.

Và tôi là người như thế đã bị lộ ra ngoài một cách công khai.

“AAhhh…….Mình muốn tới thế giới Huyền Huyễn giống như trong game quá, và không chỉ là một nhân vật bình thường, mình muốn làm nhân vật chính ở chế độ dễ dàng nhất nữa.”

Mọi người cũng từng có một lần hy vọng điều này đúng không?

Nó luôn ở chế độ khó để chơi như trong Game vậy.

Nhưng nếu có thể đi, tôi muốn nó thật dễ dàng, làm ơn.

Và rồi có một giọng nói đáp lại

[Umm, vậy thì sao cậu không thử nhỉ?]

Và ý thức của tôi dần mất đi.