29-sai Dokushin wa Isekai de Jiyuu ni Ikita......katta

Chương 18: Ojii-san mạnh lắm đấy, biết không!




Đôi lời từ trans mới: do chap trước ông edit Siliverlord edit nên tui thành ra không biết ông này làm thế nào,và với lại ông kêu bận học nên tui làm cùng với edit mới rồi đăng chap này luôn có gì khác hoặc sai sót xin bỏ qua và nếu có ý kiến gì về việc dịch của mình hoặc về cách edit của editor mới thì cứ cmt bên dưới để mình biết và khác phục nhé :)), tiện cho mình hỏi luôn là các bạn thích mình để nhiều note hay để ít note lại vậy ?

Và tên quái tui để tiếng anh cho ngầu nha!!

----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chúng tôi đã đến khu chợ của thị trấn và đang dạo quanh khu chợ để tìm Bison-san.

Mặc dù tôi đã hỏi các thương nhân bán đủ mọi loại hàng hóa xung quanh đây, nhưng vẫn không có thông tin gì về anh ta.

“…… Ummm.” (Taichi)

"Em không thể tìm thấy nó." (Marl)

"Oh? Ah." (Taichi)

Có một nguyên nhân khác khiến tôi rên rỉ hơn là việc tôi không thể tìm thấy Bison-san.

Tôi đang cố gắng sử dụng God Call nhiều lần khi tôi nghe thấy tiếng của một cái gì đó mà tôi không thể xác định vào buổi sáng này.

Nhưng dù nhấn God Call bao nhiêu lần thì tôi vẫn không thể kết nối được.

Vào lúc đấy, do phía bên kia cứ ngắt liên lạc, nên tôi vẫn không thể nghe được câu trả lời mình muốn.

Tôi nghĩ rằng tôi cần phải nói với mọi người ngay khi có thể, vì nhiều mạng sống có thể được cứu ngay sau khi họ nghe được về trận Đại Lũ, nhưng tôi muốn cân nhắc một số điều.

Tôi – người không phải là một mục sư hay một cái gì đó có liên quan – chạy xung quanh và hét toáng lên về trận Đại Lũ sắp xảy ra và tôi biết được điều này từ một giọng nói không rõ nguồn gốc văng vẳng trong đầu mình.

Tôi có thể bị bắt vì lý do kiểu như tôi là thằng điên hoặc đang mất trí. [note10007]

Nhờ câu chuyện của Marl, thông điệp đã được gửi đến các mục sư của từng ngôi đền, vì vậy tôi nghĩ rằng thông tin sẽ được lan truyền ngay cả khi tôi không làm gì liên quan đến việc sắp có Đại Lũ xảy ra. [note10014]

Thế nhưng, tôi vẫn còn lo lắng về thông tin không rõ nguồn gốc mà mình nhận được.

[Thật thô lỗ. Ta đã nói với mọi người trên khắp thế giới. Đó là lý do tại sao ta lại bận rộn.] [note10008]

Bỗng nhiên, một giọng nói nghe đầy thất vọng vang lên trong đầu tôi.

Ông đã nói điều này với bao nhiêu người? Phải chăng ông đã nói nó với những người thích hợp?

[À, ta đã nói với những người lớn trên 15 tuổi sống ở các thị trấn và làng mạc.]

Tất nhiên, phải chăng họ là con người và có thể truyền bá thông tin đúng cách? Có bao nhiêu người đã được kể ở mỗi ngôi làng và thị trấn?

[Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu họ là người lớn phải không? Cả mối đe dọa Đại Lũ cũng được biết đến. Ngẫu nhiên là ta đã kể cho một người ở mỗi thành phố. Ta mệt quá.]

"Này!?" (Taichi)

"Có chuyện gì vậy, Taichi-san?" (Marl)

Tôi thấy Marl nhìn với một nét mặt kỳ lạ khi tôi hét lên. [note10009]

"Không, xin lỗi! Anh chỉ đang nói chuyện với bản thân thôi!" (Taichi)

Cái gì cơ!!! Sẽ rất khó để tin nếu họ không phải là một con người ở một vị trí thích hợp!

Và điều đó có nghĩa là tôi là người duy nhất biết thông tin này ở thủ đô!? [note10010]

[Ơ, ừm, có vấn đề gì sao?]

"Đó là một vấn đề lớn đó, đồ ngốc!" (Taichi)

"Taichi-san, anh ổn chứ?" (Marl)

Marl bắt đầu phản ứng với tiếng nói của tôi với một ánh mắt đáng lo ngại

Cho dù bạn nhìn nó như thế nào thì nó vẫn rất dị. Đậu!!.[note10011] [note10012]

"Xin lỗi, anh hơi mệt một chút." (Taichi)

[Những người nghe thấy giọng nói của ta, đều đang có vẻ mặt kỳ lạ như cậu bây giờ, hahaha]

Ông thừa biết điều đó mà vẫn làm nó sao!?[note10013]

Chết tiệt... đây không phải là lúc để tìm Bison-san!

Bạn sẽ làm gì trong tình huống này? Tôi nên làm gì? Báo cáo cho Guild?

Không, ngay cả bây giờ họ sợ tôi, điều này sẽ tệ hơn nếu họ thêm vào một cái gì đó như là tôi đã hóa rồ chẳng hạn.

Hơn nữa, tôi không nghĩ rằng tôi có thể được tin tưởng.

Tôi có nên tới đền thờ không?

[Ta nghe thấy lời nói của Thần rằng trận Đại Lũ sẽ xảy ra trong hai tháng tới!]

Dù nhìn nhận từ khía cạnh nào, tôi chỉ là một thằng điên, tôi thực sự đánh giá cao điều đó.

Tôi sẽ được đưa vào phòng tra khảo hay liệu có phòng tra khảo nào ở trong nhà thờ hay đền thờ của thế giới này không?

Nhưng này, việc gián đoạn trước đây, ông đã làm có chủ đích phải không? [note10015]

[Tôi xin lỗi]

Một ngày nào đó tôi sẽ tìm ra ông và đập ông một trận tơi bời khói lửa. Chắc chắn luôn. [note10016] [note10017]

"Taichi-san có thực sự ổn không? Chúng ta có thể đi bộ kể cả khi chúng ta không có xe ngựa, hay chúng ta nên đợi một ngày và khởi hành vào ngày mai ...." (Taichi)

"Xin lỗi, hãy để anh suy nghĩ một chút. Anh sẽ đợi ở đây, em có thể tìm kiếm xung quanh đây không?" (Taichi)

"Vâng! Làm ơn đừng cố quá sức nhé?" (Marl)

"Ahhhhh, cảm ơn em." (Taichi)

Tôi thấy Marl biến mất vào đám đông và bắt đầu nghĩ về nó.

Làm gì đây, tôi phải làm cách nào? Liệu tôi sẽ đưa Marl trốn vào lâu đài hoàng gia?

Mặc dù tôi được công nhận là Anh hùng, nhưng liệu họ có tin tôi dễ dàng như vậy không?

Từ từ đã! Tại sao tôi không nhờ Jack-san liên lạc với Sondark nhỉ? [note10018] [note10019]

Có thể phương án này là tốt. Mặc dù Sondark có thể thấy kỳ lạ, nhưng nó chắc ăn hơn là đi thẳng đến lâu đài.

Khi tôi không đến đó, một bức thư sẽ làm thay. Nếu không, tôi có nên gặp anh ta trực tiếp không nhỉ?

Nhưng còn lũ Big Hornet thì sao? Chúng tôi có nên tách ra hành động không? [note10020]

Marl cũng đã nâng cấp độ <Kiếm kĩ> của em ấy lên, mặc dù thấp hơn tôi, nhưng nếu xem xét thì Lv.7 là phi thường so với các nhà thám hiểm nói chung. Những thứ như Big Hornet sẽ không phải đối thủ của em ấy và sẽ không tốn nhiều thời gian để hạ gục chúng.

Nhưng tôi không biết số lượng của chúng là bao nhiêu. Sẽ rất nguy hiểm khi để cô ấy đi một mình.

Tôi có nên để cô ấy đi gặp Sondark một mìnhkhông?



Mặc dù, hiện tại thì Sondark luôn hành xử như một người bạn, tôi vẫn không biết mình có thể tin tưởng anh ta đến mức nào.

Xem xét những tình huống và cách hành xử từ trước đến nay, thì vẫn không dễ dàng gì để cho Marl có thể đi một mình.

Không, tôi quá lo lắng việc để Marl hành động một mình.

"Taichi-san, em tìm thấy Bison-san rồi!" (Marl)

"Oh, đi đến đó nào" (Taichi)

Chúng tôi đến nơi Marl tìm thấy Bison-san.

"Huh, vậy cậu là Taichi? Cậu trông cũng khá mạnh đấy chứ" (Bison) [note10021]

Được Marl dần đường, tôi gặp một ông già trong một bầu không khí thoải mái. Trông ông ta già hơn Jack-san. Ông ấy đang bán nông sản. Vẫn còn rất nhiều rau quả còn lại, liệu chúng ta có thể đạt mục tiêu không? [note10022]

"À, tôi là Taichi Mitsuba, còn đây là Marl. Ông là Bison-san của làng Viet, người đưa ra yêu cầu xử lý Big Hornet sao?" (Taichi)

"Oh, đúng vậy." (Bison)

"Tôi nghe nói rằng ông dự định rời Thủ đô vào buổi trưa, nhưng có thể đi muộn hơn không?" (Taichi)

Làm ơn.

"Tôi đoán vẫn còn nhiều thứ chưa bán được, thông thường chúng phải được bán hết. Nếu đem về, chúng tôi chỉ có thể giữ nó trong nhà kho." (Bison)

Vừa nói vậy, Bison-san vừa nhìn chằm chằm vào những bó rau trên xe ngựa, trông ông có vẻ như đang gặp rắc rối.

Được rồi, cám ơn! Lạy Chúa!

[Không vấn đề gì!!!]

Không phải ông, đi chết đi!

"Tôi có thể chuẩn bị một chút trước khi trở lại lần nữa không?" (Taichi)

"Ồ, được, nhưng tôi sẽ không chờ quá 2 tiếng kể từ lúc này vì sẽ nguy hiểm khi trời tối, được chứ?"

"Oh, tôi hiểu, tôi sẽ quay lại càng sớm càng tốt. Hãy quay trở lại dinh thự nào, Marl!" (Taichi)

“Eh!? À, vâng! Đợi em với, Taichi-san! "(Marl)


Tôi vội vã trở lại dinh thự.

Sẽ rất tuyệt nếu tôi có thể gặp Sondark mà không gặp vấn đề gì

----------------------------------------------

"Chào mừng trở lại, chủ nhân, có vấn đề gì không? Tôi nhận được một tin nhắn từ một người đã nhận yêu cầu của ngài." (Jack)

Jack-san chào chúng tôi một cách bình tĩnh.

Được rồi, hãy vượt qua chướng ngại đầu tiên.

"Jack-san, ông có thể liên lạc với Sondark không? Tôi có việc khẩn cấp cần phải nói với anh ta" (Taichi)

"Có phải là gửi tới Marquis Sondark không? Được. Nhưng để gặp trực tiếp, chúng ta cần phải sắp xếp một cuộc gặp mặt. Nếu gửi thư, tôi chắc chắn có thể đưa tận tay cho ngài ấy" (Jack)

Có ổn không khi để bức thư lại cho Jack-san?

Không, sẽ tốt hơn nếu tôi có thể gặp mặt anh ấy, nếu có thể.

"Tôi xin lỗi, nhưng tôi sẽ yêu cầu một cuộc gặp, và chuẩn bị một tờ giấy và cây bút để tôi viết một lá thư nếu tôi không thể gặp được anh ta." (Taichi)

"Được rồi, xin vui lòng chờ một chút." (Jack)

Sau đó Jack-san quay trở lại dinh thự.

Marl, người vừa mới bắt kịp, giờ đang thở dốc.

Cô ấy đang chống tay mình trên đầu gối và rất mệt mỏi.

"Tai... chi… san ........ Anh… nhanh… quá." (Marl)

"Xin lỗi em, nhưng đây là việc khẩn cấp." (Taichi)

Tôi vỗ nhẹ vào lưng Marl và chờ cho hơi thở của cô ấy ổn định trở lại.

Trong khi làm điều đó, Maybell đã mang tới một cái khay với một cái bình và một cái ly.

Có vẻ như Jack-san đang cân nhắc. Tôi đoán anh ấy là một người đàn ông mà bạn thực sự có thể tôn trọng.

"Cảm ơn, Maybell" (Taichi)

Maybell cười vui vẻ trước lời nói của tôi. Nó phần nào an ủi tôi. [note10023]

Tôi lấy cái bình và ly từ Maybell rồi rót nước và đưa nó cho Marl.

Marl nốc ly nước mà tôi đưa cho cô ấy, rồi thở một hơi mạnh.

"Hah ........ Chuyện gì vừa mới xảy ra với anh vậy, Taichi-san" (Marl)

Tôi nhận được chiếc tách từ Marl và uống một ly nước.

Tôi cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở.

Tôi nên bắt đầu từ đâu? Đầu tiên, hãy để Maybell rời đi đã.

"Cảm ơn Maybell. Em có thể trở lại làm việc." (Tai Chi)

"Vâng, xin thứ lỗi!" (Maybell)

Maybell nhận ly và tách rồi quay đi.

Jack-san đã quay trở lại với giấy, phong bì, bút lông và mực.

Liệu có ổn không khi nói với Jack-san? Jack-san sẽ không tiết lộ những gì ông ấy nghe được, nhưng ... à thì, ông ấy sẽ biết nó một ngày nào đó.

"Hãy lắng nghe thật kỹ đây, Đại Lũ sẽ xảy ra trong hai tháng tới" (Taichi)

[C-cái! Cái gì !?]

Ông vẫn còn ở đó sao? Làm ơn biến đi hộ tôi cái.

[Tôi xem nó vì nó thú vị mà.]

Chết đi! Nghiêm túc đấy, chết đi! Cho dù ông là thần, ông thật sự là một vị thần xấu xa.

Tôi đã quyết định rằng dù ông nói gì đi nữa thì vẫn sẽ là một Tà Thần.

[Thật tàn nhẫn~~~.]


"Taichi-san, điều đó, làm sao anh biết về nó?" (Marl)

"Đó là lời tiên tri của một vị Thần, à thì, có lẽ vì anh là một Anh hùng chăng." (Taichi)

Lối vào dinh thự rơi vào im lặng.

Phải rồi, đúng vậy, sau cùng thì đó là một phản ứng bình thường. Tôi biết điều đấy.

Jack-san đang nhìn tôi mà không thay đổi biểu cảm. Chuẩn, đó là một khuôn mặt siêu vô cảm.

"Phải có những người cũng nghe được lời tiên tri như tôi, họ đều là những người từ 15 tuổi trở lên nhưng chỉ có duy nhất một người trong mỗi thành phố biết. Để kiểm tra cùng một lúc thì .... có quá nhiều người. ”(Taichi)

"Đúng thế, rất khó để chứng minh........ Nếu ngài vô ý lan truyền câu chuyện đó, có khả năng ngài sẽ bị bắt với tội danh cố ý gây hỗn loạn." (Jack)

Đúng vậy, vần đề của lời tiên tri này là rất khó để chứng minh nó.

Ngay cả khi bạn tìm thấy nhiều người cùng nhận được lời tiên tri ở các thị trấn khác và có thể dùng họ như là nhân chứng, nhưng vẫn có quá nhiều đối tượng cần điều tra.

Ngoài ra, người thực sự nghe lời tiên tri đó có thể sẽ nối dối, có một khả năng rằng có thể sẽ bị buộc tội vì đã gây náo loạn.

Những người chưa nghe thông tin có thể nói dối, vậy nên ngay cả khi họ tập hợp các nhân chứng lại cùng nhau thì cũng rất khó mà tin được. [note10024] [note10025]

“Dù sao thì, cũng không hoàn toàn vô ích khi nói với ngài Sondark, nếu đó là ngài ấy thì chắc chắn sẽ liên lạc với nhà thờ.” (Jack)

“Anou, ngôi đền ở thủ đô có rất nhiều linh mục có thể nhận được một lời tiên tri từ Thần, và nếu đó là lời của Taichi-san, Marquis Sondark sẽ không thể bỏ qua nó đâu!” (Marl)

Jack-san gật đầu đồng ý với nhận xét của Marl.

"Chủ nhân và cô Marl đang phải xử lý một yêu cầu, tôi chắc chắn sẽ thông báo cho Sondark-sama, xin hãy để nó cho tôi." (Jack)

"Có được không?" (Taichi)

"Vâng, hãy để nó cho tôi." (Jack)

Tôi có thể để nó cho ông ấy không?

Jack-san là một quản gia được gửi đến bởi Sondark, vì vậy ông ấy chắc có thể thông báo được cho Sondark.

Sondark dễ dàng tin tưởng ông ấy hơn là với tôi. Có lẽ thế là đủ.

"Tôi phải nhờ cậy vào ông lần nữa vậy." (Taichi)

"Vâng, hãy tin tưởng ở tôi." (Jack)

Mặc dù đó là một giải pháp đơn giản, tôi có thể cảm nhận được gánh nặng đã phần nào vơi đi.

Tôi cảm thấy hơi mệt một chút. Tôi vui vì mình đã nghĩ ra điều đó.

Tôi muốn tự đánh mình vào lúc đấy khi đã định nói với nhà thờ mà không suy nghĩ kĩ.

Tuy hơi muộn, nhưng miễn là nó được chuyển đến Sondark, nó sẽ hiệu quả hơn là tự tôi đi thông báo.

Tôi tốt hơn hết nên lắng nghe tiến triển công việc.[note10026] - [note10027]

Và nếu anh ta nghĩ rằng nó là cần thiết, Sondark sẽ liên lạc với tôi, vì vậy tôi cũng nên chuẩn bị trước.

"Em đã hiểu tại sao anh đã tỏ ra kỳ lạ ở chợ. Thì ra là vậy." (Marl)

Marl gật đầu một cách đầy thuyết phục.

Hự!!! Tổn thương trái tim bé bỏng của tôi quá, sự thực đầu tiên vào buổi sáng.[note10028]

Nhưng thực sự đâu có kì đến vậy. Cần phải cẩn thận hơn sau này.

"Dù sao thì, anh sẽ làm những gì mình có thể làm bây giờ, săn lũ quái vật và kiếm thật nhiều tiền, để chúng ta mạnh mẽ hơn với trang bị tốt." (Taichi)

"Vâng! Cùng nhau làm việc tốt nhé!" (Marl)

—————————————————————————————————–

Khi chúng tôi quay lại khu chợ một lần nữa, Bison-san vừa chuẩn bị xong để khởi hành. [note10029]

Căn thời gian thật hoàn hảo, khiến tôi cảm thấy một chút quá không thực tế như thể ai đó đã sắp xếp nó vậy.

[Dường như đã có nhiều khó khăn, vì vậy ta san sẻ bớt cho cậu đấy. May cho cậu là ta là một vị thần tốt đấy, đúng không!!!.]

Được rồi, ông là một vị thần tốt. Vậy nên tránh đường tôi đi. Tôi sẽ gọi cho ông nếu cần.

Nếu ông là một vị Thần tốt, hãy làm theo lời người khác.

[Hm, tôi sẽ để lại mọi việc cho cậu. Chúc may mắn]

Và cuộc trao đổi giữa tôi và vị Thần kì lạ đó kết thúc.


Nó hơi kỳ lạ, nhưng tôi tin chắc cuộc nói chuyện này là thật.

Làm sao để làm được như ông ấy? Tôi tự hỏi liệu có thể làm được điều tương tự vậy giữa tôi và Marl.

"Ồ, cậu đến đúng lúc lắm. Tôi vừa mới hoàn thành ở đây. Chúng ta khởi hành được chưa?" (Bison)

"Ok, được thôi." (Taichi)

Marl gật đầu. Chúng tôi chui vào chỗ còn trống trong khoang chở hàng của xe và rời khỏi chợ.

—————————————————————————————————–

Chúng tôi nhảy xuống đường sau khi toa xe rung lắc dữ dội.[note10030] [note10031]

Có vẻ như những gì được xếp trên toa xe là muối và nhu yếu phẩm hàng ngày.

Có khả năng là ông ta bán các sản phẩm nông nghiệp từ làng và mua những thứ cần thiết mà làng không thể tự cung cấp.

Vận chuyển kiểu này là một cách để giúp ngôi làng theo nghĩa nào đó.

"Bison-san, liệu có mối mguy hiểm nào trên đường không?" (Marl)

"Nó hoàn toàn yên bình kể từ khi các hiệp sĩ và binh lính tiêu diệt lũ quái vật, thi thoảng tôi có thể thấy họ trên đường nhưng phần lớn thời gian tôi có anh bạn này đi cùng." (Bison)

Bison đã lấy nỏ ra khỏi phần khuất bóng.

Nó trông mạnh hơn cái được Marl sử dụng.

Tuy nhiên, có vẻ như nó đã được sử dụng rất nhiều lần, có vết sơn tróc ở một vài chỗ.

Marl nhìn vào cây nỏ và đôi mắt em ấy sáng lên.

"Bison-san dùng nỏ à! Tôi cũng thế!" (Marl)

Trong khi nói điều đó, cô ấy lấy ra chiếc nỏ của mình.

Bison-san lên giọng khi nhìn nó.


"Jou-chan cũng sử dụng nỏ sao. Tôi thấy có quá nhiều va đập khi để trên xe, vì vậy nỏ là tốt hơn so với cây cung." (Bison) [note10032] [note10033]

Bison-san bắt đầu thể hiện sự thông thạo về nỏ. [note10034]

Marl lắng nghe với đôi mắt sáng lên.

Câu chuyện của Bison-san thật sự rất tốt để giết thời gian trên chuyến đi, ông ấy thường kể về những kinh nghiệm sống trong quá khứ của mình.

Trong quá khứ, ông từng là thành viên của một đoàn thám hiểm lớn và đã du hành qua hàng tá quốc gia.

Dường như ông đã nghỉ hưu vì một vết thương trong trận Đại Lũ trước đây. Ông hiện giờ đang làm ruộng ở làng Viet và sống theo cách này, đồng thời qua lại giữa làng và thủ đô trong mùa thu hoạch.

"Tôi có thể sẽ không sống sót qua trận Đại Lũ tiếp theo. Nhưng trước khi tôi chết, tôi sẽ kéo theo càng nhiều quái vật cùng tôi càng tốt." (Bison)

Cách ông ấy dùng nỏ cũng rất tốt. Kỹ năng <Bắn cung> đã đạt cấp độ 3.

Cấp độ hiện tại của Bison-san là 26, đúng là anh ấy đã tham gia một đoàn thám hiểm từ lâu rồi.

"Đừng đẩy bản thân vào chỗ chết nếu trận Đại Lũ xảy ra, xin hãy trốn đến Thủ đô." (Taichi)

"Ha ha ha! Tôi đã quá già rồi, tôi sẽ bảo vệ ngôi làng cho đến phút cuối cùng." (Bison)

Bison-san cười và nói. Vì lý do nào đó trông ông rất vui vẻ.

—————————————————————————————————–

"Coi chừng Marl! Nó cũng đến đó! Coi chừng!" (Taichi)

"Vâng! Hah!" (Marl)

Khi chúng tôi đến làng, chúng tôi nhảy ra khỏi toa xe và chuẩn bị vũ khí.

Vài con Big Hornet ở trong làng, và chúng đang bay vòng quanh nơi đây.

Dân làng dường như đã di tản vào trong nhà, tôi không hề thấy một bóng người.

"Lũ ong chết tiệt! Cút khỏi làng của bọn tao!" (Bison)

Bison-san đứng trên toa xe và bắn bọn Big Hornet bằng cái nỏ, lần lượt hết con này đến con khác hệt như một tháp pháo đang nã đạn.

Tôi và Marl bắn rơi những con Big Hornet mà Bison-san bỏ lỡ xung quanh chiếc xe.

Kỹ năng <Bắn cung> lv3 của Bison-san thực sự hiệu quả.

Mặc dù nó không thể lên đến 100%, nhưng tỷ lệ chính xác vẫn rất cao.

"Ông ấy bắn tốt hơn em!" (Marl)

"Đó là sự khác biệt kinh nghiệm trong chiến đấu. Không sao, hãy làm hết sức mình." (Taichi)

"Vâng!" (Marl)

Đúng lúc đó, Bison-san ngừng bắn.

"Chết tiệt, hết tên!" (Bison)

"Bison-san, bắt lấy này!" (Marl)

“Ooh, không tệ, Jou-chan!” (Bison)

Marl đưa ít tên của mình cho Bison-san.

Vài phút sau khi Bison-san tiếp tục bắn, bọn Big Hornet rút lui.

Xung quanh đấy nằm rải rác những thứ bị tôi nghiền nát, bị chém bởi Marl và bị Bison-san bắn rơi, và rất nhiều xác chết của lũ Big Hornet.

Khoảng một nửa trong số đó đã bị bắn hạ bởi Bison-san. Đúng là một nhà thám hiểm già đáng sợ.

"Cảm giác thật là Yomost, tôi nhớ lại quá khứ oai hùng quá!" (Bison) [note10035]

Bison-san cười vui vẻ, và thu thập xác của bọn Big Hornet từng con một.

Kích thước của Big Hornet giống như con mòng biển, hoặc có thể lớn hơn một chút. (trans: gg-neesama nhé!)

Khi chúng bay đến, chúng tạo ra âm thanh ghê tởm ** Bunun **. Nó khá là mạnh khi xét về số lượng.

Có 37 xác chết ở đây. Tôi lo lắng không biết có bao nhiêu con trong tổ ong.

Chúng tôi chất một số vào toa xe như chiến lợi phẩm từ cuộc chiến.

"Oooi! Tôi về rồi đây! Và chúng tôi đã đuổi những con ong chết tiệt đó!" (Bison)

Khi Bison-san hét lên ở quảng trường làng, cánh cửa của các ngôi nhà dần mở ra, và vài đứa trẻ xuất hiện.

Ngoài ra còn có những đứa trẻ nhỏ dường như đã bị giữ lại bởi người lớn không cho chạy ra ngoài.

Những người đầu tiên xuất hiện là những đứa trẻ lớn tuổi trong làng.

"Wow! Thật đáng nể! Có phải Jii-chan đã làm tất cả điều này!"

"Chị là ai vậy Nee-chan?"

"Ồ, đó là một nhà thám hiểm! Đúng như mong đợi, Bison-san, ông đã đưa họ đến chỉ trong có một ngày."

Chưa gì ngôi làng đã trở nên ồn ào.

Tôi và Marl được bao quanh bởi trẻ em và bị tra hỏi.

Bison-san tự hào được ngưỡng mộ bởi người lớn trong làng.

Chúng tôi được bảo rằng chúng tôi nên nghỉ ngơi ngày hôm nay và tiêu diệt chúng vào sáng mai.

Big Hornet có vẻ hoạt động nhiều vào ban ngày chứ không phải ban đêm, nhưng khi tiếp cận tổ ong với ánh sáng, bọn chúng lao về phía ánh sáng, vì vậy nó có vẻ nguy hiểm.

Và có một số quái vật kiếm ăn về đêm trong khu rừng đêm, gần tổ của bọn Big Hornet.

Tôi cũng nghĩ rằng điều đó rất nguy hiểm, nhưng có vẻ như không có vấn đề gì bởi vì bọn quái vật sống về đêm ở đây sẽ không tấn công ngôi làng hoặc phá hoại trừ khi chúng ta ra ngoài vào ban đêm.

Phải chăng đây cũng là một dạng tồn tại đồng nhất?

—————————————————————————————————–

“…… Ông nghiêm túc chứ?” (Sondark)

"Ít nhất người đó đã nghiêm túc nói thế." (Jack)

"......... OK, tôi sẽ liên lạc với ngôi đền." (Sondark)

"Tôi đã làm phiền ngài rồi." (Jack)

-------------------------------------------------- -------------------------------------------------- ----