Lúc Thẩm Thiêm tỉnh giấc, chân trời vẫn một màu xám xịt như anh thấy trước lúc đi ngủ.
Gam màu xám xịt này rất khác rất xa với "trời tối" bình thường mà con người biết. Cho dù mặt trời đã ẩn mình sau những đám mây, mảng sáng "yếu ớt" chiếu trên giác mạc con người thực chất vẫn là nguồn năng lượng khổng lồ đủ sức làm quả địa cầu này chưa bao giờ chìm vào đêm tối thật sự.
Ngày vùng cực khiến mọi người mất đi cảm giác thời gian trôi, nên bầu trời nơi đây luôn hé sáng, và bất cứ lúc nào cũng có người lang thang giữa chốn mênh mang hoang vắng.
Đồng hồ trên điện thoại hiện đã hơn mười một giờ đêm, chỉ mới hơn ba tiếng từ lúc anh đi bộ trở về trước khi rã sức kiệt quệ. Thẩm Thiêm không ngủ quá lâu.
Hạ hàng ghế sau xuống là chiếc việt dã có được không gian rất lớn, đủ để một người đàn ông trưởng thành nằm vừa hai vai. Thẩm Thiêm cao, may mà ít hành lý và cũng không thêm ai đi cùng nên cuộn mình trong túi ngủ một giấc rồi tỉnh, ngoài kém thoải mái hơn giường với hơi tê tay tê chân ra, còn lại không khó chịu gì mấy.
Đến khi ý thức tìm về anh cũng kịp lúc nhận ra mình đang một thân một mình ở đâu, tốn thêm ba năm phút nữa lười biếng nhốt mình trong xe.
Thẩm Thiêm chưa bao giờ nói mình có một thứ khả năng mà chẳng biết có phải là kỹ năng gì không —— Mỗi lần chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, anh sẽ luôn đi vào được trạng thái từa tựa như "xuất hồn khỏi xác". Trong trạng thái này, Thẩm Thiêm vẫn hoạt động được bình thường, vẫn nói chuyện được với người khác bình thường, nhưng linh hồn thì lửng lơ ở tầng nào đó, và anh giống như một khán giả thờ ơ quan sát cái xác mọc ra ở chỗ này vận hành tự chủ.
Đương nhiên, trạng thái này chỉ mới có vài năm gần đây, cụ thể chắc từ hồi "Mọi sự đều thật nhàm chán" bắt đầu xuất hiện. Từ ngày đến Iceland, tâm lý của anh dần xuất hiện những thay đổi đầy diệu kỳ, nhưng với tốc độ chậm chạp đến mức tới nay vẫn chưa suy suyển được là bao. Nhất là dạo gần đây, có lẽ vì một vài suy nghĩ trở nên lộn xộn nên trạng thái này trái lại ngày một nghiêm trọng.
Cũng may mà lúc này rất bình thường.
Sau khi mơ màng chớp chớp mắt, Thẩm Thiêm rốt cuộc cũng ra sức quyết tâm ngồi dậy, hít sâu, quấn chăn thò người ra khỏi cốp xe đang mở, mũi giày chạm đất —— Tiếp đó èo uột dựa lên thân xe, trông ra khung cảnh không người đằng xa xa.
Nếu thời tiết tốt hơn một chút xíu thì có ngoài một số ở trong xe như anh, sẽ có rất nhiều người dựng lều ở khu đất trồng này, nào cam đỏ vàng xanh rộn ràng vô cùng. Nhưng hôm nay trời gió to, mọi thứ chợt vắng vẻ đìu hiu... Nói thế cũng không chính xác lắm, suy cho cùng nơi đây không giống như những địa điểm du lịch mở cửa chật ních khách, cho dù đông đúc thì số lều bạt căng chung một chỗ vẫn thoáng trông nhỏ nhoi yếu ớt.
Trước đây Tần Tranh có nói với Thẩm Thiêm, hắn thích những nơi phong cảnh thiên nhiên hoang sơ này hơn thác nước hay giáo đường. Trong tương lai nếu có cơ hội, hắn rất muốn được tham gia tuyến du lịch việt dã công ty mới lên kế hoạch, lần này Thẩm Thiêm đến xem như chuẩn bị trước cho hắn.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thiêm xốc lại tinh thần, quay người lấy máy ảnh trong ba lô ra.
Cạnh khu cắm trại có suối nước nóng tự nhiên, do địa nhiệt nên xung quanh mặt đất là đám rêu phong sống động và tràn đầy sức sống, hoàn toàn khác biệt hệt như thể không trong cùng một đất nước với chốn đài nguyên hoang vu chỉ toàn đất đá với băng tuyết tách rời sự sống.
Suối nước nóng lộ thiên là một trong những điểm đến hấp dẫn bậc nhất Iceland, mà nổi tiếng nhất là suối nước nóng Blue Lagoon. Cách đây ít lâu Tần Tranh còn là hướng dẫn viên đưa đoàn khách đến đây, chỉ là Thẩm Thiêm lười ra đường nên không theo cùng. Suối nước nóng đợt này anh đi ít người hơn Blue Lagoon, cũng hoang sơ tự nhiên hơn, nhưng Thẩm Thiêm không chuẩn bị cho việc tắm suối nước nóng nên lúc đi bộ về anh đành kéo lê tấm thân mệt mỏi, chỉ biết ước đưa mắt nhìn mấy cơ thể trần trụi trong làn nước mấy lượt rồi quành về —— Ở đây đông người hơn chỗ anh dừng chân, nhưng cũng chỉ lác đác thêm vài mống.
Thẩm Thiêm giơ máy ảnh hướng ống kính về phía trước. Ngoài núi lửa đang hoạt động, những mảng rêu phong và tầng mây êm trôi, anh không nhìn thấy bất kỳ tiếng động hay sự sống nào.
Thật hoang vu.
Nhưng với Thẩm Thiêm, sự hoang vu hiện tại không phải điều quý giá xa xôi không chạm được đến.
Tiếng gió vù vù bên tai, Thẩm Thiêm nhét một bên tai nghe Apple vào tai, tì trán lên ô kính lạnh buốt, trở về thời học sinh ngày xưa trên chuyến tàu từ Na Uy xuôi về quần đảo Faroe nước Pháp, trải lại cảm xúc trống vắng khi vượt qua giới hạn thời gian.
Đương nhiên, cảm giác ấy không chỉ tồn tại khi lênh đênh trên biển.
Từ ngày rời khỏi Bắc Âu, mỗi lần hồi tưởng lại quãng thời gian đi học ở Na Uy, Thẩm Thiêm luôn cảm tưởng như mình từng bị ném vào vùng đen tối, nơi tốc độ ánh sáng trở nên chậm chạp. Mặc cho thế giới ngoài kia vần xoay, anh chỉ luôn ở trong quỹ đạo của tiểu hành tinh thuộc về mình, ở trạng thái "lặng im" tưởng chừng như vĩnh cửu với người ngoài, một mình chìm vào giấc ngủ đông.
Oslo quá tĩnh lặng, đến như thể anh có thể già đi chỉ sau một đêm nằm cạnh lò sưởi, và dường như thể trường sinh bất tử dưới màn tuyết.
Phía Bắc Bắc Âu, "vĩnh cửu" không phải một khái niệm quá đỗi trừu tượng.
Sau này khi Thẩm Thiêm từ biệt lục địa lạnh giá đó và lập tức sà vào lòng thủ đô Cộng hòa Pháp. Nếu so sánh với cuộc sống ngày trước, Paris sống động ở mọi góc cạnh, con người, hoa tươi, tháp Eiffel, những áp phích quảng cáo sặc sỡ sắc màu trên đường... Anh thấy mình như đi vào trạng thái chờ kích hoạt từ trong giá rét. Song thú thật, cảm giác mới mẻ ấy cũng chỉ tiếp diễn được mười lăm phút rồi biến mất.
Đương nhiên môi trường có thể tạo thành con người, nhưng cho dù sau này đặt chân đến thảo nguyên nhiệt đới, đếm ngược đến giao thừa trên quảng trường Thời Đại giữa hàng trăm nghìn con người, Thẩm Thiêm vẫn thấy mình chưa bao giờ thật sự rời khỏi xứ băng tuyết xa xăm rét căm ấy.
Budapest có phải là nhà của anh không?
Tất nhiên là phải, theo nghĩa thế tục. Thẩm Thiêm sinh ra và lớn lên tại đó, là Thẩm Gia Ánh, anh đã nhận được nền giáo dục cần thiết trước khi trưởng thành tại Budapest. Mặc dù suốt những năm tháng dài đằng đẵng ấy người nhà của anh gần như chỉ có mình Thẩm Ngọc Nhữ, song mọi điều bà ngoại dạy cho anh đã vượt xa hơn hầu hết các gia đình bình thường có thể cho con cái mình.
Đương nhiên, nếu vẫn nhìn theo con mắt trần tục, Thẩm Ngọc Nhữ tuyệt nhiên không phải người mẹ tốt, hay người bà tốt mà người ta vẫn hay gọi —— Thậm chí bạn có thể nhận xét rằng bà đã hơi thất bại trong vai trò này.
Thay vì người lớn hay người giám hộ đúng nghĩa, trong khoảng thời gian dài bà giống chị gái hàng xóm sống chung một nhà với Thẩm Gia Ánh hơn.
Nhờ kinh nghiệm nuôi con gái ngày xưa, Thẩm Ngọc Nhữ chăm sóc cháu ngoại không hề luống cuống hay lạ tay như lúc đó, đến cả thay tã pha sữa bột cũng phải tập tành học từ đầu. Nhưng làm quen tay và làm tốt là hai chuyện không giống nhau, có lẽ chính việc phải xa con gái khiến Thẩm Ngọc Nhữ nhận ra chúng hoàn toàn khác biệt. Và dù đã ở tuổi làm bà ngoại, Thẩm Ngọc Nhữ vẫn không tự tin rằng mình sẽ nuôi dạy được một đứa trẻ "thành công" —— Đó là trách nhiệm quá đỗi nặng nề, lần trước bà đã không được như ý muốn, thế nên lần này chỉ biết vẽ ra khung giới hạn khả năng của bản thân rồi mặc đứa trẻ tự do lớn lên trong cái khung ấy.
Đương nhiên, phần lớn thời gian cái khung ấy quá lớn, và dường như không có giới hạn.
Ngày bé Thẩm Thiêm lăn lộn trong đống lá vàng rơi rụng, Thẩm Ngọc Nhữ chắp tay sau lưng đứng đó nghiên cứu đường vân lá. Thẩm Gia Ánh không làm bài tập về nhà, không hoàn thành được bài luyện piano bị giáo viên gửi tin nhắn méc tội, Thẩm Ngọc Nhữ ở nhà chờ cháu ngoại về, hai bà cháu đối mặt nhau, câu đầu tiên bà hỏi lại là:
Con có muốn lên núi chơi không?Thẩm Gia Ánh đáp muốn, hai người bèn vứt hết cặp sách đi ngay.
Ở mức độ lớn hơn, cái tính nói là kiên quyết làm của Thẩm Thiêm chắc hẳn là do ảnh hưởng mưa dầm thấm lâu từ Thẩm Ngọc Nhữ.
Một kiểu giáo dục khiến người khác phải hâm mộ nhưng cũng lộ rõ nhược điểm —— Giống như Thẩm Ninh, Thẩm Gia Ánh trưởng thành từ sớm và cũng mau chóng nhận tức được rằng, mỗi con người trong cuộc đời này đều là một cá thể cô độc, quan niệm truyền thống "con người sinh ra trong gia đình rồi cuối cùng sẽ trở về với gia đình" hầu như không tồn tại vết tích trong gia đình anh.
Ngay từ khi còn nhỏ xíu, Thẩm Gia Ánh ngồi ngẩn người một mình bên bờ sông Danube sẽ ngẫm nghĩ những điều vượt ngoài độ tuổi của nó, mà cho dù nó và Thẩm Ngọc Nhữ rất thân thiết với nhau, nó hiếm khi nghĩ đến chuyện chia sẻ những suy nghĩ đó với bà ngoại.
Thứ cảm giác rất khó hình dung.
Có một điều chắc chắn rằng Thẩm Gia Ánh yêu bà ngoại nhất trên đời, Thẩm Ngọc Nhữ cũng yêu thương nó chẳng kém cạnh. Nhưng đồng thời, mỗi một lần nhìn vào đôi mắt nhau hai bà cháu luôn nhận biết người còn lại cũng nhận rõ như mình, rồi sẽ có ngày hai bà cháu phải rời xa nhau mãi mãi.
Thậm chí nhiều khả năng cảm giác này đã tồn tại từ rất lâu trước đó —— Bình minh hé rạng ngày Thẩm Ngọc Nhữ trẻ tuổi ẵm bồng con gái gầy guộc nhỏ xíu từ tay hộ sinh; người mẹ Thẩm Ninh cũng đón nhận con mình với dáng hình giống hệt giữa hoàng hôn dần buông; và rồi đưa con vào lòng mẹ mình trước lúc bóng đêm bao trùm... Trong những lần đầu tiên ba thế hệ này nhìn thấy nhau, ngoài tình yêu thương ghim trong huyết thống máu thịt, họ đều ngầm chứng kiến số mệnh biệt ly sắp đặt sẵn không sao ngăn trở.
Nhưng chuyện này không trách Thẩm Ngọc Nhữ được, dẫu sao tiểu như nhà họ Thẩm cũng đã lớn lên như thế, giữa quãng đường đời đằng đẵng trôi cũng chẳng hay biết con đường trưởng thành khác đồng hành với gia đình trông tròn méo ra sao.
Trước khi làm mẹ của Thẩm Ninh và làm bà của Thẩm Gia Ánh, đầu tiên bà là Thẩm Ngọc Nhữ. Người khó vẹn toàn, bà đã làm tốt vai trò của bản thân Thẩm Ngọc Nhữ, và thường hay có những phút giây người ngoài xem ra là "lực bất lòng tâm" khi làm bà và mẹ.
Cho đến ngày Edwin xuất hiện, người đàn ông đến từ Ý đã phút chốc lấp đầy hình bóng người đàn ông thiếu vắng trong suốt quá trình trưởng thành của Thẩm Gia Ánh.
Ông hiền lành, khôn ngoan và hài hước, hoàn toàn đúng chuẩn với hình tượng người lớn hoàn hảo trong suy nghĩ của Thẩm Gia Ánh. Hồi đó, dường như đúng thật rằng Thẩm Gia Ánh thân thiết với Edwin hơn, nhưng Thẩm Ngọc Nhữ chưa từng tỏ ra bất mãn với chuyện này, chỉ nhẹ nhàng cười rồi lui về góc phòng, dịu dàng nhìn cháu ngoại và vị hôn phu kề vai dưới ánh mặt trời cạnh khung cửa sổ, tranh luận chiếc lông vũ kia đến từ loài chim nào.
Khoảng thời gian ấy, gần như bà đã dần khuất bóng trên chặng đường trưởng thành của Thẩm Gia Ánh, hoặc đúng hơn thật ra bà chưa từng làm tròn vai của một "người giám hộ". Sau khi Edwin đi, Thẩm Gia Ánh còn vụng dại tưởng rằng, mai sau nó sẽ đảm nhiệm gánh vác gia đình này. Để rồi đến lúc Thẩm Ngọc Nhữ vững chãi đứng trước mặt nó trong phòng hiệu trưởng, nó mới hoảng hốt nhận ra, chẳng biết Thẩm Ngọc Nhữ đã âm thầm học cách làm "người lớn" từ lúc nào.
Dạy dỗ nó, kỷ luật nó, chỉ dẫn nó hằng vô số lần, và cuối cùng, bà vẫn luôn tôn trọng nó như thuở ban đầu.
Nghe nói trước khi đi, Thẩm Ninh từng bình thản hỏi mẹ tại sao lại sinh mình ra, liệu bà có từng nghĩ nó rốt cuộc có ý nghĩa gì không. Tại thời điểm đó Thẩm Thiêm không hiểu hết câu trả lời của Thẩm Ngọc Nhữ, nhưng anh biết ngày hôm đó, lần đầu tiên bà nghiêm túc nói xin lỗi con gái mình —— Nếu chính người làm cha làm mẹ cũng không biết ý nghĩa của việc sinh đứa trẻ ra, vậy có lẽ đã không nên đặt một đứa trẻ, một sinh mệnh vào thế giới này chỉ theo ý mình.
Thẩm Thiêm nghĩ, chắc rằng hiện tại bà ngoại đã chứng minh được. Bà không còn xin lỗi Thẩm Ninh nữa.
Vậy Thẩm Ninh thì sao? Mẹ anh, phải chăng đã chứng minh được ý nghĩa con người đi tới thế giới này?
Và thành thật thì, điều ấy phải chứng minh thế nào?
Mấy người nhà họ Thẩm đúng là sống vặn vẹo.
Thẩm Gia Ánh được thừa hưởng gen vặn vẹo sau này biến thành Thẩm Thiêm, nghiêm túc hết lòng quán triệt quy tắc sinh tồn "vị kỷ tinh tế" của nhà họ Thẩm, lang thang khắp thế gian phồn hoa, cuối cùng biến cõi lòng mình thành chốn vắng chỉ có gió tuyết ghé thăm.
Có lẽ đến ngắm cực quang chỉ là cái cớ.
Thẩm Thiêm nhắm mắt lại nghĩ, cuối cùng anh vẫn chưa thể thoát khỏi thế gian trần tục, anh chỉ muốn chôn cất mình ở một nơi gần với quê hương nội tâm.
Nhưng bây giờ, nhưng bây giờ...
Vào thời điểm anh đã đến rất gần với khoảnh khắc cuối cùng chính anh tự tạo lập nên, anh bỗng nhiên, bỗng nhiên nhớ Reykjavik quá.
Lần cuối thứ cảm xúc nhớ nhung này xuất hiện hình như là chuyến bay trung chuyển đến Copenhagen. Vì chẳng hiểu sao cậu tổng lại đi theo, Thẩm Thiêm đã vòng vèo rẽ vào bước ngoặt rất lớn trước khi thẳng tiến về Iceland. Khi đó anh vẫn không biết mình sẽ quay về Budapest, nhưng trên độ cao mười ngàn mét giữa không trung, anh bỗng nhớ nhà.
Đương nhiên ngày xưa cũng từng nhớ nhung, nhưng cảm xúc nhớ nhưng ấy rất nhạt nhòa chứ không như khoảnh khắc này, mãnh liệt đến mức khiến anh chỉ muốn đáp ngay xuống đất để được nói chuyện với bà ngoại.
Bây giờ nghĩ lại, thứ khi ấy trào dâng trong lòng Thẩm Thiêm có lẽ không chỉ là nỗi nhớ bà ngoại, mà hẳn rằng còn có đôi chút... khao khát được sống mà chính anh cũng không nhận thức ra.
Bà ngoại không biết vào lúc ấy bà và Budapest đã cứu Thẩm Thiêm một lần, bây giờ đến lượt Reykjavik ra tay.
Cụ thể là, gian làm việc chật chội chỉ mười mấy mét vuông của Thẩm Thiêm, là ô cửa sổ trên cao chỉ nhìn thấy bước chân người qua đường trong căn bán hầm, là ghế dựa của Tần Tranh, là gối đầu của Tần Tranh, thậm chí là tủ bát cũ nhà Tần Tranh.
Vì những hồi ức chung sống với một ai kia, nơi mà Thẩm Thiêm đã kiếm tìm suốt hai mươi năm, nơi mà chỉ có thể mơ hồ định nghĩa bằng hai chữ "kết thúc" bỗng chợt có thêm hằng vô số cái tên sinh động.
Vậy nên, ngoại ơi, ngoại cũng tìm được kiếm tìm được ý nghĩa của Budapest thế ấy ư?Nhưng con...Thẩm Thiêm khe khẽ thở dài trong lòng.
Nhưng con..."Thẩm Gia Ánh!"
Trong khoảng không tạm dừng tĩnh lặng khi bài hát kết thúc, tiếng gọi từ phương xa thình lình cắt ngang dòng suy nghĩ lặng phắc của anh.
Tai nghe Apple có khả năng chống ồn tốt đến mức Thẩm Thiêm thậm chí không thể nhận ra tiếng gọi càng lúc càng xa xôi ấy liệu có phải ảo giác chăng. Anh chỉ chịu điều khiển bởi sự nhạy cảm với tên gọi mình, tháo tai nghe, để rồi tức khắc bắt được trong tiếng gió thật rõ ràng tiếng "Thẩm Gia Ánh" thứ hai.
Ai đang gọi anh.
Ai đến tìm anh.
Nó từ đâu đến, mười tám năm trước ư?
Hai tiếng gọi vẫn chưa đủ hồi hồn, Thẩm Thiêm ngạc nhiên mở mắt ngẩng đầu, lại nghe thấy tiếng thứ ba, rồi tiếng thứ tư, thứ năm ẩn khuất ý cười cùng đến từ một người xa lạ.
Sau đó anh nhìn thấy Tần Tranh.
Tiếng gió bên tai vẫn ở đó, trước mắt là đài nguyên bao la, trên nền trời và dưới mặt đất bát ngát vô tận, bóng hình xa lạ mà thân thuộc mang theo thứ gì đó không biết tên bỗng hiện ra trước mắt anh, vững chãi bước về phía mình từ nơi xa.
Mình vẫn đang mộng du nhỉ.
Thẩm Thiêm vô thức đứng dậy từ trong xe, thần trí hoảng hốt va vào cạnh xe đóng sầm cả cửa... chết tiệt.
Thẩm Thiêm ôm đầu, tấm chăn đắp trên người rơi xuống đất.
Đầu với chăn cái nào quan trọng hơn?
Rơi xuống đất ba giây rồi còn nhặt lên được không?
Anh luống cuống sững người, nhất thời giống hệt như đứa trẻ gây họa còn chưa kịp bịa lý do đã bị bắt tại trận, ngơ ngác không biết đặt tay chân vào đâu.
Ở bên tai nghe còn chưa kịp tháo xuống là giọng nữ trong câu hát từ ca khúc retro điện tử "Anh là sắc màu rực rỡ" đầy duyên dáng, bên kia là tiếng gió mạnh Iceland kéo dài trăm ngàn năm không ngơi nghỉ. Mái tóc dài của Thẩm Thiêm khẽ lướt che khuất đôi mắt anh, anh nheo mắt muốn tống khứ bụi gai dày sương trước mắt đi để nhìn rõ bóng hình cao gầy kia có phải sản phẩm của cõi, là ảo giác đi đến trước mặt anh chăng.
Là ảo giác hay là hương sữa tắm chanh thanh mát anh vẫn quen thuộc.
Thấy quỷ thật rồi, sao lại gửi thấy hương chanh giữa vùng đất đầy rẫy gió buốt này nhỉ?
"Thẩm Gia Ánh." Chanh gọi anh.
Tai nghe rơi xuống đất, trời đất quay cuồng, tất thảy trở nên chân thật.
Chỉ hơn nửa ngày không gặp, chiếc bomber jacket màu đen yêu thích của Tần Tranh với chiếc mũ len rách cùng màu lại mang lấy mùi hương như thể đã xa cách mấy lần ba thu.
Nhìn theo Tần Tranh, đôi mắt Thẩm Thiêm đăm đăm trông thấy hắn đặt cái hộp thật to trong tay, quen lắm nhưng chẳng hiểu sao anh nghĩ mãi vẫn không biết nó để làm gì, đặt cạnh túi ngủ mình. Hắn chậm rãi lấy chiếc đồng hồ anh tặng cho hắn ra, sau đó, như xác nhận mình đã bắt kịp chuyến đi nào đó, Tần Tranh thở phào nhẹ nhõm.
Chưa đợi Thẩm Thiêm nghĩ ra hôm nay là ngày gì đặc biệt, anh bỗng nghe Tần Tranh nói: "Chúc mừng sinh nhật."
Trong vài phút cuối cùng Thẩm Thiêm đi qua tuổi hai mươi sáu, Tần Tranh băng qua con đường không người, lao đến bên người yêu.
Thẩm Thiêm mịt mờ mở to hai mắt, cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn khuôn mặt mình đã ngắm, đã hôn lên hàng ngàn lần trong giấc mơ, nhưng lần này đẩy bụi gai đi rồi anh vẫn không nhìn thấy rõ —— Khi trước mắt xuất hiện thứ lạ lẫm mờ nhạt cản trở tầm nhìn, Thẩm Thiêm mất một lúc thật lâu mới nhận ra mình không phát bệnh.
Đang khi hoảng hốt, anh chỉ cảm nhận thấy đáy mắt mình đắng xót. Sau đó Thẩm Thiêm mơ hồ trông thấy Tần Tranh cúi người, đưa lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trên đôi mắt.
Trong hơi ấm diệu kỳ dâng lên từ cái chạm ấy, anh nghe Tần Tranh hỏi mình: "Sao anh lại khóc?"