24 Giờ

Chương 15




10:00

18 tuổi, Ngô Gia trải qua cái hạn Phùng Cửu lần 2, cũng không thoải mái lắm.

Tuy nhiên số 9 lẻ cũng không bằng số 9 chẵn, Ngô Gia đi theo Trương Tắc Hiên học tùm la tùm lum, cũng không gặp phải đường rẽ gì. Trong đó vụ án chết người lớn nhất, là phải nói tới chuyện quỷ quậy phá ở trường học cũ của Ngô Gia, cũng bởi vì chuyện này mà Ngô Gia kết bạn cùng Vương Khải Toàn.

Trương An Ngạn thời điểm lúc vào đại học, Ngô Gia mới học cấp 2, Trương An Ngạn định học ở trường địa phương, kết quả cuối cùng lại phải học ở tỉnh ngoài, mà cái đi này một cái chính là 4 năm, chỉ về dịp nghỉ hè cùng nghỉ đông của hai năm đầu. Hai người tách ra sau một thời gian dài, Ngô Gia lại từ nhỏ có chút dính vào Trương An Ngạn, Trương An Ngạn lúc đi Ngô Gia mới 14 tuổi, cho nên vẫn có thể dùng vẻ mặt không vui lôi kéo cánh tay của Trương An Ngạn không buông. Chờ lúc trở về, Ngô Gia đã tốt nghiệp cấp 3, đã là thằng nhóc 17-18 tuổi, có chút xấu hổ khi biểu đạt cảm tình của mình, có cao hứng thế nào cũng chỉ sờ sờ cái mũi, đứng ở trước mặt Trương An Nhạn giống như tay không phải tay, chân không phải chân.

Trương An Ngạn 4 năm này cũng không có thay đổi gì lớn, nhưng Ngô Gia mỗi lần anh quay về lại một lần biến một lần, chờ anh học xong hết rồi, tiểu sư đệ năm đó đã gần cao tới mình, mặc áo sơ mi, khi đứng chung ngoại trừ gương mặt còn chút non nớt ra thì cũng giống bạn cùng lứa.

Ngô Gia lúc 9 tuổi mới trải qua việc rời khỏi cha mẹ cũng như gặp nhiều tai ương, ngày đầu tiên bản thân đi ngủ liền xảy ra sự cố, cho nên trong suốt một năm đều ngủ chung với Trương An Ngạn, sau đó lại thành thói quen, cũng may Ngô Gia khi vào cấp 3 vóc người cũng không cao mấy, dáng cũng không phát, cho nên mãi tới trước khi Trương An Ngạn đi hai người cũng chưa từng chia giường.

Thế cho nên ngày đầu tiên Trương An Ngạn trở về lại không tìm được chỗ ngủ, Trương An Ngạn đi tìm Trương Tắc Hiên, Trương Tắc Hiên trừng mắt: “Ngủ ở đâu? Con không phải vẫn luôn ngủ cùng Ngô Gia sao?!”

Ngô Gia đứng ở bên cạnh cười: “Trời ạ, con hiện tại so với anh Ngạn còn cao hơn!”

Trương An Ngạn lúc đi học đi thật mau, vóc người Ngô Gia còn chưa thay đổi, nhưng Trương An Ngạn hôm nay đứng bên cạnh ôm cậu, đầu cũng chỉ tới ngực đối phương. Có lẽ là lúc đầu, Trương An Ngạn học cấp 3 sau khi thăng chức thành anh cũng không thay đổi nhiều, hai người vẫn ở đường dây tuyến người thân, Trương An Ngạn ở trên cũng chỉ có một người, Ngô Gia lại từ phía dưới thong thả tiến lại gần, chỉ là Ngô Gia còn chưa kịp sóng vai cùng Trương An Ngạn, Trương An Ngạn đã chạy.

Trương An ngạn nghe thấy câu kia nên quay đầu nhìn cậu, Ngô Gia tuy miệng có chút rụt rè cười, nhưng ánh mắt lại rất đắc ý.

Chờ tới khi Trương An Ngạn về phòng dọn dẹp đồ đạc, Ngô Gia đi ở phía sau thừa dịp Trương An Ngạn vào cửa nháy mắt chạy nhanh đi ngắm những vạch trên khung cửa, quả nhiên Trương An Ngạn học đại học không cao lên được tí cm nào, lúc này mới xác thật chính mình cao hơn đối phương.

Giường của Ngô Gia quả thật quá nhỏ, buổi tối hai người gần như không thể cùng lúc nằm thẳng. Ngô Gia vốn định ngủ ở bên ngoài, kết quả Trương An Ngạn bị Ngô Gia khi còn nhỏ bị té giường dọa sợ, thói quen đẩu người vào bên trong, làm cho Ngô Gia có chút dở khóc dở cười.

Hai người cứ như vậy chen chen đẩy đẩy, giống như thời điểm xa lạ vì cách xa nhau lại đột ngột biến mất, Trương An Ngạn nằm nghiêng ở trên giường hỏi: “Em cao hơn anh rồi?”

Ngô Gia ha ha cười lên, từ trên giường ngồi dậy, vượt qua Trương An Ngạn bò xuống giường đẩy hông khung cửa, “Anh Ngạn anh lại nhìn coi.”

Trương An Ngạn dựa lưng vào khung cửa tay đặt trên đỉnh đầu của mình, quay đầu nhìn đường kẽ vẫn như năm đó. Trương An Ngạn nâng mắt lên gần như thấy gần sát phía trên nó còn có một cái đường kẽ mới. Đôi mắt Ngô Gia bên cạnh vì cười mà mị lên, đẩy Trương An Ngạn ra tự mình dựa vào, không nhiều không ít, đúng ngay đường kẽ kia.

Trương An Ngạn nhìn một hồi hỏi Ngô Gia, “Cao bao nhiêu?”

Ngô Gia nhìn Trương An Ngạn không nói lời nào, cười hơn nửa ngày mới mở miệng: “181.”

Trương An Ngạn cao 180 tròn, Ngô Gia 181, cái sự hơn kém này thật vi diệu. Trương An Ngạn buồn một hồi rồi nói hai chữ: “Ngủ đi.”

Ngô Gia ở phía sau cười to không ra tiếng, cũng bò lại giường.

Buổi tối ngày đầu tiên cũng coi như an ổn, hai người đều chiếm một góc không đẩy lẫn nhau. Vừa ngủ dậy còn chưa tỉnh ngủ hẳn, Ngô Gia đã lôi kéo Trương An Ngạn kể hết biến đổi mấy năm nay, lại khôi phục lại tính tình thích dính lấy Trương An Ngạn. Buổi tối ngày hôm sau Trương An Ngạn ngủ tới một nửa thì bị cái chân đè lên bụng mình làm cho bừng tỉnh, nằm yên một hồi mới nghiêng đầu thầy Ngô Gia đang ôm mình ngủ.

Ngô Gia từ nhỏ lúc ngủ đã thích gác chân lên người Trương An Ngạn, lúc ấy Ngô Gia còn nhỏ, Trương An Ngạn cũng không thấy khó chịu, liền mặc kệ thằng nhỏ này, hiện tại chân Ngô Gia đè lên đã làm anh thở không nổi rồi.

Trương An Ngạn cẩn thận đẩy chân Ngô Gia xuống, ngủ chưa được nửa tiếng, lại bị Ngô Gia cọ tới gần đè lại, giường ‘lớn’ như thế này, Trương An Ngạn cũng không có chỗ để trốn. Dứt khoác nghiêng người để chân Ngô Gia lên eo mình rồi ngủ.

Ngô Gia ngày hôm sau tỉnh lại hơi ngượng ngùng, nhưng sau đó ngủ lại không thể khống chế mình, lặp đi lặp lại như thế hai người riết cũng coi thành thói quen. Thói quen này ngược lại giống như trước kia, làm cho hai người như bốn năm kia vốn không tách khỏi nhau.

Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, hai người nhàn hạ không có việc gì làm, Ngô Gia liền nói sẽ mang Trương An Ngạn đi bơi. Trương An Ngạn không có quần bơi, Ngô Gia tốn nửa ngày mới mở ra được cái quần của mình ném cho Trương An Ngạn.

Kết quả cái quần Ngô Gia mặc rộng, vậy mà lại bó sát trên người Trương An Ngạn, Ngô Gia nhìn Trương An Ngạn ngã vào giường mà cười to. Ngô Gia ha ha nửa ngày, mới bò từ trên giường dậy, đưa một cái quần khác qua.

Thời tiết nóng làm người dính đầy mồ hôi, Ngô Gia không kịp chờ, đống đồ quăng lung tung còn chưa dọn dẹp đã kéo Trương An Ngạn ra khỏi cửa, ngồi xe buýt công cộng hết nửa giờ mới như ý nguyện được nhảy vào bể bơi, giọt nước lớn làm ướt cả người Trương An Ngạn bên cạnh.

Ngô Gia từ trong nước chui ra hất hất tóc xong lại chui vào, ở trong nước bơi hết hai vòng mới nằm ngửa trên mặt nước từ từ lướt tới, Trương An Ngạn ngồi ở cạnh hồ nhìn Ngô Gia nhìn mình cười một cái rồi xoay người, hai tay chống thành hồ nghiêng đầu gối lên cánh tay, hai cái đùi ở trong nước đạp tới đạp lui.

Ngô Gia mang Trương An Ngạn đi là đi bể bơi trong nhà, cách trường học cũng rất gần, ngày thường khách đa số đều là học sinh. Sau khi nghỉ cấp 3 thi đại học xong, du lịch đi chơi, ngủ ngủ, hơn nữa nước trong hồ bơi lại lạnh, cho nên việc làm ăn của hồ bơi ngược lại hơi vắng vẻ một chút, nhưng cái loại vắng vẻ này lại để Ngô Gia được tuỳ tiện chơi đùa.

Trương An Ngạn cũng mặc kệ cậu, Ngô Gia cứ thế một mình lăn lộn vài vòng trong nước, một hồi lại bị lặn vào trong nước, nước trên mặt hồ không nhúc nhích, sau đó lặng lẽ ẩn vào trong nước lại gần Trương An Ngạn đang không chú ý, nhảy ra trước mặt anh.

Ngô Gia chơi một mình không vui, cho nên muốn kéo Trương An Ngạn thi đấu với mình. Ngô Gia tính sẵn rồi, cậu từ nhỏ đã lớn lên cùng Trương An Ngạn, chưa thấy qua Trương An Ngạn bơi lội, hồi nãy người kia cũng không chịu vào hồ mà chỉ ngồi bên cạnh không nhúc nhích, cho nên Ngô Gia cho rằng Trương An Nhạn một là không biết bơi còn hai là bơi không giỏi.

Ai biết lúc so đấu, Ngô Gia vừa mới kêu bắt đầu Trương An Ngạn đã nhảy ra xa, Ngô Gia phải nhanh chóng đuổi theo ở phía sau. Bắt đầu chơi còn vui vẻ, nhưng sau đó lại bắt đầu phát hiện có chỗ sai sai, Ngô Gia cảm giác bước đột nhiên trở nên nặng hơn, giống như cậu đang bơi trong cát vậy, tay chân không có lực, Ngô Gia cũng phát hiện hắc kim trước cổ mình dường như đang đứt quãng phát ra tiếng gì đó, nhưng cậu đang ở trong nước cái gì cũng không nghe thấy, nước chung quanh mình lại không có nâng người lên mà còn có dấu hiệu kéo cậu xuống dưới.

Trương Tắc Hiên từ khi thu đồ đệ nhỏ Ngô Gia này, mấy năm nay rất ít ra cửa, ở trong viện sống cuộc sống của lão cán bộ về hưu. Nhưng đôi khi cũng sẽ nhận một hai cái ủy thác ra ngoài kiếm tiền sinh hoạt, nhưng mấy vụ nhỏ nhỏ đều để Ngô Gia ra mặt giải quyết.

Ngô Gia lần này phản ứng nhanh chóng, tám phần trong nước đã xảy ra chuyện gì hoặc có thứ gì đó xuất hiện. Cậu cố gắng bỏ qua cảm giác hít thở không thông, nhắm mắt lại thả lỏng thân thể, đang muốn đọc phép, bỗng cảm thấy tay mình được người bắt lấy, cả người từ trong nước bị lôi ra.

Ngô Gia ngẩng đầu ha mồm thở hổn hển, la lên: “Anh Ngạn!”

“Sao lại thế này” Trương An Ngạn hỏi.

Vấn đề không phải do nước trong hồ, bằng không Trương An Ngạn cũng không thể không cảm giác được. Ngô Gia nghĩ nghĩ nói: “Khu vực nước gần đây, khả năng có chuyện xảy ra rồi.”

Oán khí cùng tà khí có thể di chuyển ở phạm vi nhất định, không ảnh hưởng tới người khác, nhưng Ngô Gia là do Phùng Cửu tác động.

Oán khí của quỷ nước đa số là do khi chết oan, thi thể bị mục rửa lềnh bềnh trong nước, không có chốn quay về. Ngô Gia vừa mới rồi là bị quỷ nước lộ ra oán khí muốn tìm kẻ chết thay.

Vậy nơi nào có người chết đuối?