Editor: Dứa chăm chỉ.ing
Chuyện xưa bắt đầu.
Yến Diệu tan tầm về nhà, tài xế ngừng xe, quản gia đã mở sẵn cửa, gật đầu chào hắn: " Tiên sinh đã về."
Yến Diệu gật đầu hỏi: " Phu nhân đâu?"
" Phu nhân đang ở phòng bếp."
Yến Diệu nhẹ nhướn mày.
Vào nhà, trong phòng bật máy sưởi ấm áp khiến người ta dễ chịu, lão quản gia nhận áo khoác hắn vừa cởi mang sang phòng quần áo để treo. Yến Diệu vừa đổi giày vừa ngó qua phòng khách, TV không bật, chỉ có loáng thoáng một vài âm thanh từ phòng bếp truyền tới. Khoé môi Yến Diệu cong lên nụ cười ôn nhu, vừa đi hướng phòng bếp vừa cởi áo khoác, lúc đi qua nhà ăn thì tiện tay đem áo khoác vắt trên ghế.
Vừa đến ngã rẽ đã thấy Chu Chu ở trong phòng bếp, thân trên cô ấy mặc áo lông màu trắng, phía dưới là váy dài vạt gấp màu xám nhạt đang lay động theo động tác của cô. Tóc ngắn ngang cổ vừa vặn che khuất sườn mặt, chỉ lộ ra chóp mũi trắng hồng.
Yến Diệu nới lỏng cà vạt, cố ý bước thật nhẹ đến đằng sau cô rồi bất ngờ dang tay ôm chầm lấy.
" A!" Chu Chu giật mình, nhưng cũng nhanh chóng biết người đến là ai, một tay cô cầm muôi, một tay đánh nhẹ lên bàn tay hư hỏng đang siết chặt eo mình: " Làm em sợ muốn chết."
Yến Diệu bật cười, đặt cằm lên vai cô nhẹ nhàng cọ cọ: " Sao lại tự nấu cơm?"
Chu Chu đảo canh, khẽ cong mi mắt, âm thanh thanh thuý khả ái: " Chồng em đi làm vất vả cả ngày, em muốn an ủi anh ấy~"
Yến Diệu nghiêng đầu hôn tóc cô, xấu xa nói: " Anh còn tưởng được ăn cháo... Chu Chu cơ~"
Chu Chu trợn trắng mắt, không đáp lại.
Yến Diệu cũng không đùa nữa, im lặng đứng ôm cô.
Sau một hồi, Chu Chu vỗ tay hắn, dịu giọng nói: " Em xào rau, anh ra ngoài trước đi, một lúc nữa là được ăn rồi."
" Ừ."
Chu Chu không thích xuống bếp, thậm chí trước kia còn không biết nấu cơm. Yến Diệu nhớ lần đầu ăn cơm cô ấy nấu thật không dám khen, nhưng sau đó cô ấy vì hắn mà nghiêm túc học, thường xuyên tự mình làm cơm, bây giờ đã có thể làm đồ ăn cho hai người ra hình ra dạng.
Khi Chu Chu bê món cuối cùng đặt lên bàn ăn, Yến Diệu đang nghe điện thoại của công ty. Chu Chu nhìn thoáng qua người đàn ông đứng bên cửa sổ sát đất rồi tiếp tục bày chén đũa.
Một lúc sau, Yến Diệu nói mấy câu kết thúc cuộc gọi, tuỳ tay đặt nó lên bàn nhỏ rồi đi ăn cơm.
" Công ty có chuyện gì sao?" Chu Chu đưa đôi đũa cho hắn, nhẹ giọng hỏi.
Yến Diệu nét mặt vẫn hơi trầm, mang theo ý cười mềm mại: " Chút chuyện nhỏ thôi, cái gì mới tiếp nhận lại đều phải gặp chút chuyện, không quan trọng lắm, từ từ giải quyết là được."
Khoé mắt Chu Chu loé lên một tia lệ khí: " Yến Mạt còn gây phiền toái cho anh sao?"
Yến Diệu cúi người thò qua hôn sườn mặt cô: " Không sao đâu bảo bối, tài sản trên người hắn đã giao nộp cho công ty hết rồi."
Chu Chu nhìn hắn cười: " Ừm, vậy thì tốt."
Yến Diệp gập ngón tay gõ nhẹ trán cô: " Quỷ nghịch ngợm! Anh biết mà, không có chuyện gì đâu." Hắn biết Chu Chu là người đã hạ độc thủ với Yến Mạt, nhưng hắn không nỡ trách cứ cô ấy dù chỉ nửa câu. Hơn nữa, hắn cùng Yến Mạt vốn dĩ đã không có khả năng chung sống hoà bình với nhau, vì Chu Chu hận Yến Mạt che giấu di chúc của cha sau khi ông mất, đoạt đi công ty vốn phải thuộc về hắn.
Huống chi.... Việc Yến Mạt từng làm với Chu Chu cũng thừa đủ để Chu Chu đối phó với hắn ta như vậy.
Chu Chu cười, ôm cánh tay Yến Diệu, ngoan ngoãn đáp lời: " Ừm~ Em biết, mau ăn cơm đi~"
Người cô hận nhất chính là Yến Mạt, vì vậy để hắn ngồi tù thôi vẫn chưa đủ, cái cô muốn là để hắn nếm trải đủ mùi vị bị người thân vứt bỏ, phản bội, và cảm giác thống khổ nghiện ngập, loại người mà hắn đã từng khinh thường. Cô muốn hắn ta sống không bằng chết!
Tối đó, Chu Chu bị Yến Diệu tàn nhẫn lăn lộn một phen, mơ mơ màng màng ngủ mất. Yến Diệu nhẹ nhàng ôm cô đi phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ rồi mới ôm về phòng.
Được đặt lên giường mềm mại, bên cạnh là hơi thở quen thuộc của hắn, Chu Chu như một con mèo nhỏ, vô thức chui vào lồng ngực hắn cọ cọ, vòng tay ôm eo hắn.
Khuôn mặt Yến Diệu tràn đầy ý cười ôn nhu, cúi đầu hôn trán cô. Điều may mắn nhất cuộc đời hắn là được gặp cô ấy.
Hắn kéo cô vào sát người ôm chặt, không bao giờ buông tay.
.......
Lâm Uyên gõ cửa phòng làm việc.
Yến Mạt ngẩng đầu từ chồng tài liệu lên, hỏi: " Có việc gì?"
Cách cánh cửa gỗ dày nặng, giọng Lâm Uyên trầm ổn pha lẫn chút mệt mỏi truyền đến, " Yến tổng, tan tầm rồi."
Yến Mạt ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, 7 giờ 50.
Day day huyệt thái dương hơi mỏi, Yến Mạt thả bút máy trong tay xuống, thả người dựa lưng vào ghế, " Cậu vào đây một chút."
" Vâng." Lâm Uyên đã mặc áo khoác, thu thập chỉnh tề, trực tiếp mở cửa văn phòng đi đến trước bàn làm việc. " Yến tổng."
Yến Mạt gập ngón tay gõ gõ xấp tài liệu trên mặt bàn. " Đêm nay tôi sẽ sửa xong nó, sáng mai lúc cậu đến hẵng đem nó đi đóng dấu. 10 giờ sáng mai bên Lưu tổng sẽ phái người tới bàn việc thu mua cụ thể, tôi sẽ không đến, cậu thay tôi đàm phán vụ này. Bàn xong xuôi thì đưa bản kế hoạch này cho họ."
Lâm Uyên nhìn thoáng qua bản kế hoạch chi chít chữ, khẽ thở dài, " Vâng." Rốt cuộc vẫn nhịn không được hỏi," Đưa cho bọn họ sao?"
Yến Mạt đã cúi đầu, tiếp tục cầm bút, " Ừ, nếu bọ họ xác định thu mua công ty thì bản kế hoạch này coi như trả lễ."
Nếu không nói đến nhân phẩm cùng tính tình của Yến Mạt thì hắn quả thực rất có năng lực. Mười hai tuổi mới mang thân phận con riêng vào Yến gia, trước đó chưa từng tiếp xúc với bất kỳ thứ gì trong công ty, mười bốn tuổi chân ướt chân ráo bắt đầu vào Yến thị, đến năm 25 tuổi có một vị trí nhỏ cùng một chút thực quyền, năm 29 tuổi, sau khi lão gia nhà họ Yến chết, hắn đã có năng lực giấu toàn bộ di chúc của ông đi, lại dùng thủ đoạn thiết huyết chỉnh đốn Yến thị trở thành vật trong tay hắn
Năng lực của Yến Mạt không ai có thể phủ nhận, chỉ là hiện tại, Chủ nhân Yến gia là Yến Diệu, Chu Chu cũng là vợ của hắn ta.
Yến Mạt ngoại trừ Yến thị còn có bốn công ty nhỏ, tiền lời không ít không nhiều, tuy rằng không bằng trước kia nhưng cũng đủ để hắn sống cả đời phú quý không lo ăn lo mặc. Nhưng Chu Chu không muốn buông tha cho Yến Mạt, lại cùng Yến Diệu cũng có xung đột lợi ích, bọn họ đương nhiên sẽ không chừa cho Yến Mạt đường sống. Dù Yến Mạt có năng lực đi nữa, nhưng hắn chỉ có một mình, sao có thể địch lại hai người bọn họ. Nay bốn công ty đã bị thu mua mất hai cái, cuộc bàn bạc ngày mai, là chuẩn bị thu mua cái thứ ba.
Đèn văn phòng là đèn dây tóc, chiếu vào phòng làm việc với hai màu chủ đạo đen trắng vẫn không dậy nổi một tia hơi thở ấm áp.
Lâm Uyên nghiêm túc nhìn Yến Mạt, khoé miệng nhẹ cong, cố cười cười nhợt nhạt, " Yến tổng, tôi xin phép về trước, ngài cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Không có ai đáp lại hắn, Yến Mạt ngay cả bút cũng không tạm dừng nấy một giây.
Lâm Uyên cũng biết tính tình hắn vốn lạnh nhạt, thời điểm làm việc không thứ gì có thể làm hắn phân tâm liền bước nhẹ chân rời khỏi văn phòng, đóng cửa.
......
Phía đông Khánh Thành thời tiết rét lạnh ẩm ướt, luôn có mưa bay, kéo theo đó là từng đợt gió lạnh thổi dài từng cơn.
Ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm nước mưa không hắt tới được, chỉ có ngọn gió rét len lỏi phiêu tán.
Công ty và nơi ở tạm thời đều ở tam hoàn*, chắc vì trời đã muộn, cộng thêm thời tiết rét lạnh mà trên phố rất thưa người, cũng ít xe qua lại.
( * cầu cao nhân xuống núi giúp đỡ tui (ーー;))
Khuỷu tay trái Yến Mạt chống ở cửa sổ ấn nhẹ huyệt thái dương, tay tay phải xoay vô lăng lái xe lên đường cao tốc. Hắn hạ cửa sổ xe xuống, đầu đang trướng đến phát đau bị gió lạnh tạt vào liền thanh tỉnh hơn một chút, không ngờ ngay sau đó đã lập tức đau như muốn nứt ra.
Cứ tuần hoàn như thế, một đoạn đường không xa mà Yến Mạt đã đau đến run người.
Đây là triệu chứng nghiện ma tuý.
Loại độc Chu Chu hạ là Chu gia cố ý chuẩn bị riêng cho hắn, ma tuý kiểu mới cực mạnh, dù là hắn cũng vì sau khi tiêm vào gây phản ứng cơ thể quá lớn, không thể hấp thụ được mà lâm vào hôn mê.
Lúc Yến Mạt tỉnh lại đã thấy ở bệnh viện, hôn mê mấy ngày không rõ, nhưng ít nhất cũng phải được hơn một tuần, dùng rất nhiều thuốc mới cơ bản ngăn chặn được ảnh hưởng của ma tuý đối với cơ thể.
Đây không phải lần đầu tiên cơn nghiện phát tác, lần đầu tiên là sau khi hắn xuất viện được 3 ngày đã tự mình đến trại cai nghiện, còng chân, còng tay bằng hơn chục cái xích, khổ sở chịu đựng tra tấn suốt 26 tiếng đồng hồ, sau đó hôn mê thêm mười mấy tiếng nữa.
Lần thứ hai cách khoảng 6 ngày sau, phát tác ở công ty, hắn đã tự khoá trái cửa nhốt mình vào phòng nghỉ, đập vỡ hết đồ vật trong đó, lúc tỉnh táo lại đã toàn thân thương tích.
Lần thứ ba cách 3 ngày, mà bây giờ mới chỉ cách có 2 ngày so với lần trước đó.
Khoảng cách giữa các lần lên cơn nghiện tựa hồ ngày một ngắn lại, dục vọng trong đầu cũng kêu gào càng lợi hại hơn.
Yến Mạt dừng xe ở bãi đỗ, tay gắt gao nắm chặt vô lăng không dám động đậy, nhưng hắn không thể ở đây được, rất nguy hiểm. Thời điểm cơn nghiện ma tuý phát tác hắn sẽ muốn phá huỷ hết tất cả đồ vật trước mặt. Mà trong xe có quá nhiều pha lê, càng nguy hiểm hơn gấp bội.
Không thể lên cơn ở đây, không thể ở đây!
Thần kinh như bị ai đó xé rách thành trăm mảnh, mỗi tế bào trong cơ thể đều kêu gào khát khao thứ chất lỏng hấp dẫn trí mạng đó, chỉ như vậy mới có thể kết thúc tra tấn đau khổ lúc này.
Không thể, hắn không thể sa ngã! Hắn không cam lòng, dù chết cũng không thể sa ngã!
Yến Mạt gắt gao siết chặt tay lái, tay phải run rẩy rút chìa khoá xe, đem tất cả những cảm xúc thô bạo trong lòng dùng chìa khoá rạch mạnh lên tay trái.
Cho dù chìa khoá xe mài rất thô và cùn nhưng cổ tay trái vẫn bị hắn rạch ra một lỗ thủng, máu tươi gay mũi lập tức tuôn ra.
Khát cầu ma tuý trong đầu vì cơn đau đớn bất chợt mà vơi đi một chút. Hiện tại hắn có thể cảm thấy từng cơn đau nhẹ, nhưng tay trái đã không thể động đậy nổi nữa.
Yến Mạt cắn chặt răng, nghiêng người thả chìa khoá trong tay để nó tự do rơi xuống, mở cửa xe.
Bãi đỗ xe nhỏ ở dưới tầng hầm nên càng có vẻ âm u lạnh lẽo, ánh đèn trắng mờ chiếu xuống làm Yến Mạch cảm thấy áp lực hơn.
Về nhà, nhất định phải về đến nhà!
Vì mấy ngày nay bận rộn chuyện thu mua công ty nên khi lần đầu tiên cơn nghiện phát tác, hắn đã chọn được nơi này gần nhất, xây một căn phòng trống có trang bị khoá bảo mật.
Trước kia xem tuyên truyền về chất cấm, những người nghiện ma tuý lúc lên cơn đã dùng bản trải đánh răng thọc bản thân đến chết, Yến Mạt xem mà không thể hiểu nổi sao họ có thể làm vậy.
Nhưng bây giờ thì hắn hiểu ra rồi, hắn mới chỉ tiêm có một lần duy nhất thôi mà đã gần như không chịu nổi, vậy những người nhiều lần tiêm ma tuý kia còn thống khổ đến thế nào? Hai chữ cai nghiện nói dễ hơn làm rất nhiều.
Hắn không thể chết, cố nhẫn nhịn một chút, nếu có chết, cũng phải là ả Chu Chu kia chết trước!
Yến Mạt, nhẫn nhịn đi.
Thật vất vả mới vào đến thang máy, Yến Mạt dựa người ra sau, không còn sức lực để động đậy tay trái hay di chuyển cơ thể nữa. Đau đớn không ngừng kích thích giúp não bộ duy trì chút thanh tỉnh ít ỏi.
Đã gần mười rưỡi, trong thang máy chỉ có một mình hắn.
' Đinh' cửa thang máy đến lầu một đột nhiên mở ra.
Vì tập chung toàn bộ sự chú ý trên di động nên Thanh Nhược chỉ liếc qua trong thang máy có một người đàn ông mặc áo đen ở đó. Trên mặt cô tràn ngập ý cười, hôm nay rốt cuộc cũng hoàn thành xong bản thảo, ngày mai là có thể nộp cho biên tập rồi.
Để tự thưởng cho bản thân, cô vừa đi siêu thị mua một ít đồ ăn vặt.
Tay phải cầm di động, tay trái xách túi hàng siêu thị, Thanh Nhược nhìn thoáng qua bảng số thấy phím lầu 17 đã sáng liền dựa vào tường thang máy, đứng cách người đàn ông kia một khoảng.
" A....hộc... ưm..." Đằng sau thỉnh thoảng lại vang lên một vài âm thanh kỳ quái.
Vốn dĩ lực chú ý của Thanh Nhược đang bị điện thoại hấp dẫn, nhưng hiện tại xem truyện tranh cũng không còn nhập tâm nữa.
Cô có chút sởn tóc gáy rồi..
Càng khẩn trương, cô càng ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng trong thang máy.
_ 01/8/2020_
Dứa: Lại một hố nữa mới đào, tớ vừa đọc vừa edit nên cũng chẳng biết nó thế nào. Mong sẽ không bị trùng nữa. Yêu thương(⁎⁍̴̛ᴗ⁍̴̛⁎)