Nghe thấy vậy, Hoàng rất lo sợ, dưới đất? Đức đã từng nhảy từ tầng ba xuống. Phòng bệnh bình thường, cửa sổ rất nhỏ, không thể để một người trưởng thành chui qua được. Chỉ có thể là sân thượng, Hoàng nhanh chóng chạy đến thang máy. Hiền nghe thấy cuộc hôin thoại thì liền nghĩ đơn giản là đất là đất, cô chạy ra ngoài bệnh viện, Đức hoàn toàn có thể chạy ra đường và gặp tai nạn.
Thang máy quá lâu, Hoàng vụt chạy đến thang bộ, anh cần lên tất cả 24 bậc cầu thang để đến sân thượng. Anh chạy, chạy thật nhanh, chạy bằng tất cả những gì anh có, anh không thể để mất em trai mình được.
Hiền đứng trước cửa bệnh viện, xem xét xung quanh xem Đức có thể đang ở đâu. Bỗng dưng có một người từ sau ôm lấy cô.
- Chị yêu! Chị đến thăm em đúng không? Em vẫn khỏe! Chị suy nghĩ lại rồi đúng không?
Chính là Đức, thì ra cậu ta chẳng bị gãy chân gì cả, hoàn toàn khỏe mạnh, tất cả cũng chỉ là lừa gạt. Cô chợt cảm thấy kinh tởm với người trước mặt mình, vội xô Đức tránh xa người mình.
- Tôi không ngờ cậu là một người như vậy đấy! Cậu lừa anh ấy và cả bố của cậu nữa! Thật đáng khinh!
- Em đáng khinh ư? Tất cả là vì chị đấy! - Hoàng hét lên.
- Vì tôi sao? Tất cả đều là vì cậu thôi! Cậu ích kỷ chỉ biết yêu bản thân mình thôi! - Hiền nóng nảy.
- Chị thì biết cái quái gì chứ? Suốt bảy năm qua, em luôn ở phía sau chị cười, nhìn chị khóc, nhìn chị hạnh phúc, chị có biết điều gì không? Rồi đến khi em đủ can đảm bày tỏ tình cảm với chị, chị không quan tâm, phớt lờ nó đi! Rồi giờ đây vì tên mới biết được vài tháng mà chị bỏ rơi tôi! Tại sao? Tại sao? - Đức cứ thế hét lên, nước mắt tự động rơi xuống, rồi bật cười.
- Cậu điên rồi! Cậu có thể tha cho tôi và Hoàng được không? Rõ ràng bản thân cậu cũng không biết yêu là gì? Tỉnh lại đi! Dừng lại đi!
- Chị phải là của em!
Đức tiến đến nắm chặt lấy tay Hiền mà giật đi. Hiền tính sẽ khống chế Đức, nhưng Đức lúc này thật sự rất mạnh, không một điểm yếu. Đức lôi Hiền ra giữa đường.
- Chị phải đi chúng ta sẽ thật hạnh phúc.
- Cậu điên rồi, cả hai chúng ta có thể sẽ gặp tai nạn đấy! - Hiền quát lên.
Tiếng còi xe, tiếng chửi rủa khiến đầu cô đau nhói. Cô thật sự hoang mang.
Hoàng lên đến sân thượng, nhìn xung quanh không có một ai, chạy đến lang can anh nhìn xuống, hai người quan trọng của đời anh thấp thoáng giữa dòng xe cộ. Anh không suy nghĩ nhiều, đôi chân chạy thật nhanh thật nhanh. Đầu anh trở nên ngu ngốc trống rỗng, giọt nước ở khoé mắt cứ thế rơi. Làm sao anh đủ can đảm để nhìn cô nằm một chỗ thêm một lần nào nữa! Cảm giác sợ hãi bủa vây lấy anh.
Đức đứng đó, cả hai không tiếp tục đi nữa, đứng giữa đường. Đức hét lên.
- Chị yêu hắn phải không?
- Đúng vậy! Tôi yêu anh ấy! Rất yêu! Dừng lại đi! - Đôi mắt kiên cường nhìn Đức.
Hôm nay, bệnh viện khá vắng, con đường này cũng ít xe qua lại, chỉ có khoảng hai chú bảo vệ và hai cô gái thấy cảnh này thì vội hô hào la toáng lên. Một số bác sĩ, y tá thấy sự việc thì cũng chạy ra. Đức là một bệnh nhân được xác định bị tâm thần. Có người gọi cứu hộ. Nhưng chẳng ai dám ra can ngăn, vì họ biết họ có thể trở thành nạn nhân của một bệnh nhân tâm thần.
Cô nhớ anh, cần anh rất cần anh, cô sợ lắm, anh đâu rồi? Tại sao không cứu cô? Nhanh lên có được không? Một chiếc xe tải được lái bởi một tài xế say xỉn ngày một tiến gần đến chỗ cô và Đức. Đức vẫn đứng đấy không dấu hiệu sẽ di chuyển, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay cô, không một điểm yếu.
- Vậy hãy cùng em đến một nơi không có anh ta!
Hoàng chạy thật nhanh, len qua đám đông, trước mắt anh là một cảnh tượng điên rồ. Hai người anh yêu thương đang ở rất gần với cái chết. Thấy Hoàng, Hiền mỉm cười.
- Em yêu anh!
- Anh yêu em!
Hoàng chạy đến, dùng hết sức mình xô cả hai người thật mạnh tránh khỏi chiếc xe. Bản thân nhận chọn tại nạn. Đức bàng hoàng trước mọi chuyện trước mắt mình, đờ ra. Hiền bò đến chỗ Hoàng, nước mắt cô cứ thể chảy ra, cô ôm lấy Hoàng, anh bất tỉnh, máu, rất nhiều máu. Giọng cô yếu ớt:
- Cấp cứu! Cấp cứu!
Chiếc xe đẩy được đẩy ra, anh nhanh chóng được đưa vào bệnh viện. Cô gục ngã trước phòng cấp cứu. Hai đầu gối đáp đất. Người đàn ông cô yêu. Cô khóc, anh đã cấp cứu trước mắt cô một lần, giờ lại một là lần nữa. Làm sao cô có thể chịu được chứ, trái tim cứ thế đau nhói, đầu óc trống rỗng. Bộ dạng của cô bây giờ rất thảm hại. Tóc bù xù, lẫn mồ hôi, nước mắt và máu. Áo sơ mi trắng cũng nhuốm màu đỏ, quỳ rạp trước phòng cấp cứu.
Ông đến. Ông cũng rất đau khổ, một đứa thì không biết sống chết ra sao, một đứa thì bị tâm thần, ông có quyền lực, tiền tài, nhưng cái được gọi là một gia đình thì ông chưa từng có, có phải đây là những quả báo của ông không. Ông thấy Hiền, có lẽ cô gái kia cũng phải chịu muôn ngàn đau khổ. Ông tiến đến:
- Cháu không cần phải như thế đâu, đứng dậy và về nhà nghỉ ngơi đi!
Hiền lắc đầu.
- Là tại cháu! Nếu không phải tại cháu bảo anh ấy đến Z thì đã không có chuyện này!
- Cháu chẳng có lỗi gì cả! Cháu là một cô gái rất tốt! Hãy về nhà nghỉ ngơi đi, ở đây có bác rồi!
- Cháu sẽ đợi đến khi anh ấy cấp cứu xong!
Ông đỡ cô đứng dậy, vén lại những lọn tóc không nghe lời dính trên mặt cô.
- Ít nhất cũng phải thật sạch sẽ chứ! Con dâu trưởng của bác phải thật đẹp, phải thật sang trọng. - Nước mắt không nghe lời ông bất chợt tuôn ra.
Nỗi đau của cô so với ông nhỏ hơn gấp bội lần. Vậy mà ông vẫn đứng đấy hiên ngang, còn cô cớ sao lại ở đây yếu đuối đến vậy. Cô nghe lời ông trở về nhà, tắm rửa sạch sẽ rồi quay lại ngay.
Ca cấp cứu kết thúc sau hơn sáu tiếng. Bác sĩ bước ra.
- Con trai tôi sao rồi bác sĩ?
- Ca cấp cứu thành công! Nhưng bệnh nhân sẽ hôn mê! Có thể là một ngày, một tuần, một năm hoặc một đời. - Nói xong bác sĩ bỏ đi.
Hai người bước vào trong thăm anh. Nhìn anh qua tấm kính, trái tim cô run lên, nước mắt tuôn ra. Anh nằm đó bất động.
Ngày thứ nhất
Cô vẫn chưa được vào thăm anh chỉ được nhìn qua tấm kính.
Ngày thứ hai
Cô tâm sự với anh rất nhiều chuyện qua tấm kính.
Ngày thứ ba
Đức được bố cậu đưa đến bệnh viện tâm thần, cậu hối hận và rất lo cho anh của mình. Hôm nay cô được vào thăm anh. Nắm bàn tay lạnh buốt của anh, tự nhiên cô lại khóc.
Ngày thứ tư
Cô đi làm lại. Công việc rất nhiều. Mãi đến tối cô mới đến thăm anh được.
Ngày thứ năm
Bọn Linh, Tâm, Long đến thăm anh. Cái Tâm và Long còn gửi cả thiệp cưới cho anh.
Ngày thứ sáu
Cô quyết định sẽ ngủ lại với anh.
Ngày thứ bảy
Hôm nay, cô bận đến nỗi quá nửa đêm mới tới thăm anh được
Ngày thứ tám và những ngày sau đó không một ngày nào cô không đến bên cạnh anh.
Ngày thứ 21
Hiền rảnh cả ngày hôm nay nên đã đến từ rất sớm. Cô ngồi xuống bên cạnh anh, nắm lấy bàn tay anh, tiếp tục kể về cảm giác lần đầu gặp anh, ghét anh ra sao. Kể đến nỗi bản thân ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy, Hiền đã thấy Hoàng ngồi ngắm nhìn cô.
- Là thật hay mơ?
- Là thật!
- Thật sao?
Hoàng xoa đầu rồi véo má cô.
- Đau không?
- Đau! Đúng là thật rồi!
Hiền ôm chầm lấy Hoàng. Cô bật khóc.
- Anh hứa đi anh không được như vậy nữa! Không được làm em sợ nữa!
- Anh hứa, em cũng phải vậy nghe không? - Hoàng cũng khóc.
Hai người trao nhau nụ hôn. Nụ hôn của hạnh phúc.
Hết!