Một ngày nữa lại trôi qua, ngày thứ 21, Hiền vẫn ở đấy, Hoàng vẫn ở đấy.
Trong giấc mơ của Hiền, cô đang đi dạo cùng Đức trong một buổi đêm lãng mạn. Đức đáng yêu hơn cô tưởng rất nhiều. Cậu ta hoàn toàn là một mẫu người hoàn hảo để người khác dựa vào, một người chồng đúng nghĩa. Cô mặc một chiếc quần jean, áo sơ mi đơn giản. Còn cậu lại làm quá lên mặc một bộ vest sang chảnh. Cô cũng hiểu được phần nào đó của ngày hôm nay. Một ngày đặc biệt dành cho cả hai, một ngày có thể kết thúc quãng thời gian vui chơi của cô, đưa cô vào khuôn khổ. Ánh sao lấp lánh trên bầu trời thật đẹp, Hiền dõi theo mãi. Đức bỗng nhiên dừng lại. Hai tay từ từ bế cô lên. Cô hơi khó chịu nhưng cũng để mặc, trong đầu cô lại nhớ về hơi ấm kia hơi ấm trong giấc mơ. Cậu yêu cầu cô nhắm mắt. Cô nghe lời nhắm mắt lại. Cậu bế cô đến một khoảng trống ở trung tâm công viên, một trái tim được xếp từ những ngọn nến đang cháy, một vòng hoa hình trái tim. Cậu đặt cô xuống trái tim ấy. Cô mở mắt. Mọi thứ xung quanh thật sến súa, mọi người tụ tập lại nhìn họ bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Đức quỳ xuống trước mặt cô, tay đưa lên một chiếc hộp màu nhung, chiếc hộp từ từ được mở, bên trong là một chiếc nhẫn đính kim cương. Mọi người xung quanh hò reo không ngớt. Mặt cô đỏ bừng lên vì ngại.
- Làm vợ anh nhé!
Hoàng kiểm tra sức khỏe cho Hiền, mọi thứ đều tốt, chỉ có bộ não thông minh của cô thôi là không ổn tí nào.
- Tôi yêu em! Tỉnh dậy nhanh rồi làm vợ tôi nhé!
Hiền bỗng dưng lại nghe được một giọng nói khác vang lên trong tai mình. Nếu nói thật thì cô không yêu Đức, tuy Đức tốt, rất tốt nhưng cô thật sự không muốn ở cạnh bên anh. Giọng nói lại ngân vang trong tai cô. Cô bỗng dưng khóc không hiểu lý do gì.
- Tôi xin lỗi! - Cô nói.
Hiền quay mặt chạy thật nhanh về phía đám đông rồi biến mất.
Hoàng cứ ngắm cô theo cách riêng của mình. Tuyết đứng ngoài nhìn thấy người em của mình như vậy thì không khỏi đau lòng, cứ khóc. Ngón tay trỏ của Hiền động đậy. Ánh mắt Hoàng bừng sáng lên. Hiền mở mắt từ từ ra. Cô ngồi dậy trong sự ngỡ ngàng của Tuyết và Hoàng. Hoàng ôm chặt lấy Hiền, anh khóc. Giọng run run.
- Tôi yêu em, yêu em rất nhiều, 21 ngày qua, thời gian thật ngắn sao lại khiến tôi yêu em nhiều như thế! Yêu em đến chết ngất! Cảm ơn em đã tỉnh lại!
- Anh bị làm sao vậy? Tôi như này lâu chưa? Tôi cũng vậy yêu anh. - Hiền ngơ ngác với tình cảnh hiện tại của mình, nhưng trái tim cô đang rất hạnh phúc.
Tuyết nhìn thấy liền mỉm cười trong nước mắt. Chị lững thững rời bỏ. Cầm điện thoại lên gọi cho một người quan trọng đối với chị:
- Chuyện đi ăn cũng ổn đây chứ!
Đầu dây bên kia không che được sự vui sướng.
- Thật sao? Tốt quá! - Chung cười.
Bệnh nhân cuối cùng cũng đã xuất viện. Hiền cùng Hoàng nắm tay nhau cùng đi đến điểm cách ly. 21 ngày cách ly nữa thôi, họ sẽ trở về với cuộc sống bình thường. Anh yêu cô và cô cũng yêu anh. Một tình yêu thật đẹp.
21 ngày không dài lại trở thành khoảng thời gian để một tình yêu đẹp chớm nở, sinh sôi mãnh liệt, để rồi khiến hai con người kia chấp nhận hy sinh tính mạng của bản thân vì đối phương. Yêu là vậy, không cần gặp nhau quá lâu, chỉ cần cảm xúc và sau từ Anh yêu em, Em yêu anh.
21 ngày cách ly là 21 rất hạnh phúc đối với cô và anh. Chẳng còn giọt nước mắt, cũng chẳng còn những nỗi sợ. Chỉ còn những buổi sáng thức dậy nhìn thấy nhau cười vui, chỉ còn mỗi tối chúc ngủ ngon. Cuộc sống như thế cứ trôi qua mỗi ngày mỗi ngày. Hiền vui sướng, rảnh rang, tràn đầy sức khỏe, lấy điện thoại ra gọi ngay cho mẹ cô.
- Mẹ yêu ơi!.
||||| Truyện đề cử: Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên |||||
- Mày đang ở đâu vậy? Lạ hoắc! - Mẹ Hiền nhíu mày.
- Một nơi hạnh phúc mẹ ạ! - Cô cười.
- Hạnh phúc? Mày kiếm được con rể cho tao rồi à! - Đúng là chỉ có mẹ mới hiểu con.
- Wow! Sao mẹ biết hay vậy!
Hiền kéo Hoàng đang ngồi cạnh đó, để anh trước camera để mẹ cô nhìn thấy.
- Chào cháu! - Mẹ cô cười tít mắt.
- Dạ chào bác! - Hoàng không giỏi giao tiếp với người lớn lắm.
- Cháu có thể bỏ khẩu trang ra đê bác nhìn rõ mặt không? - Bà đợi ngày này lâu lắm rồi.
- Không được đâu đây là quy định của chỗ bọn con đang ở! - Hiền chen vào.
Mẹ Hiền hơi nhăn mặt một xíu, tiếp tục cười cười nói nói với con rể tương lai. Cô thấy hơi ghen tị với Hoàng đấy.
Cuộc hội thoại kết thúc sau hơn hai tiếng trò chuyện. Lúc này Hiền đã ngủ, đầu gác lên đùi của Hoàng. Anh lâu lắm rồi mới nói lại chữ mẹ, mẹ Hiền bảo anh gọi bác ấy như vậy. Anh chút gì đó ngại ngùng. Thời gian qua anh đã sống quá cô độc rồi. Từ bây giờ, anh sẽ mở lòng mình hơn, thay đổi bản thân. Anh xoa đầu Hiền, mái tóc mượt và thơm, cô đã có thời gian chăm lo cho bản thân, thời gian qua cô đã quá cố gắng.
Ngày qua ngày chẳng mấy chốc 21 ngày cách ly đã kết thúc. Nhóm của Hoàng và Hiền, một số bác sĩ khác là nhóm cuối cùng ra khỏi khu cách ly.
Bên ngoài, thành phố đã thay đổi, mang một diện mạo mới, mọi hoạt động của thành phố cũng đã bắt đầu hoạt động trở lại. Khác hoàn toàn với vẻ đáng sợ, mù mịt ngày Hiền tới đây. Hiền hạnh phúc nắm tay Hoàng. Cô và anh, một số đồng chí khác tất cả đều được nghỉ phép một tuần vì những gì đã cố gắng. Hiền quyết định sẽ ở lại thành phố này ba ngày. Bốn ngày còn lại cô sẽ trở về với mẹ, cô nhớ mẹ cô, gia đình của cô.
- Em muốn đi đâu không? - Hoàng hỏi cô.
- Muốn! Em nghe nói đây là một thành phố du lịch sang chảnh bậc nhất nước ta mà! Không mấy khi được đi du lịch như vậy. - Hôm nay cô bỏ chuyến bay chung với mọi người trên chiếc chuyên cơ để ở lại với anh.
- Nào đi thôi! - Hai tay họ lại nắm chặt lấy nhau đi.
Anh dẫn cô đi nhiều nơi, ăn nhiều thứ. "Anh" và "Em" hai người đã đổi đại từ xưng hô.