21 Ngày Yêu

Chương 1




Tại đất nước X, xảy ra một dịch bệnh hoành hành tại một thành phố tên Y, có hơn 10000 người nhiễm và 4357 người tử vong. Lý Như Hiền hiện tại là Đại úy ở thành phố cách xa thành phố Y. Hiền là một cô gái 30 tuổi, ngoại hình ưa nhìn với mái tóc ngắn, đôi mắt thân thiện, bờ môi đầy đặn, cô cao khoảng 1m7, tính cách có đôi chút kiêu ngạo, nhưng dễ gần, luôn nghĩ cho người khác. Cô là trung đội trưởng của trung đội 7. Cô nghiêm khắc nhưng rất yêu thương đồng đội của mình.

- Chị Hiền ơi nghe nói Đại tá sắp gọi chị đến kìa.

Linh, một tên nhóc trong trung đội của Hiền hốt hoảng la. Hiền không trả lời nó nhưng biết Hiền lâu rồi, nó biết Hiền không thích hỏi lại, mà người kia phải tự để ý xem cô có muốn nghe nữa hay không. Linh nhìn vào ánh mắt cô và đoán được là cô muốn nghe nữa.

- Nghe nói có nhiệm vụ nguy hiểm chết người ấy. Huhu chắc em giải ngũ quá. - Linh mếu máo.

- Điên.

Bất thình lình, một thiếu tá xuất hiện.

- Đại úy Lý Như Hiền nghe lệnh lập tức đến gặp Đại tá.

- Rõ. - Chuyện gì nghiêm trọng vậy.

Hiền nghe lệnh rảo bước đến gặp Đại tá. Trên đường tới, cô cũng đã có cảm giác về sự nguy hiểm của nhiệm vụ lần này. Cô gõ cửa.

- Vào đi. - Đại tá

Mở cánh cửa ra, cô chợt thấy u ám, tối mịt, không một thứ ánh sáng nào có thể len qua. Đại tá ngồi trên chiếc ghế quen thuộc của mình, thấy cô tới liền nở nụ cười hiền hậu.

- Đại tá. - Hiền đưa tay lên trán làm dấu hiệu chào nghiệm chỉnh.

- Này! Ta vừa mới nhận được một bức thư hỏa tốc đấy. - Đại tá nhếch mép.

- Đại tá gọi tôi đến đây có nhiệm vụ gì ạ. - Hiền bất giác ớn lạnh.

- Đại úy muốn biết trong bức thư viết gì không?

- Nhiệm vụ của tôi thưa Đại tá.

- Exactly! Nhưng không phải của một mình Đại úy đâu! Thông minh thông minh!

- Vậy là sao thưa Đại tá? - Ban đầu cô tưởng mình đã hiểu được phần nào vấn đề nhưng thật ra cô chẳng hiểu gì cả.

- Đây! - Đại tá chìa ra một tờ giấy. Đúng hơn là một công văn chỉ rõ nhiệm vụ của Hiền và trung đội 7. Đại tá nói tiếp:

- Đại úy biết thành phố Y chứ, họ cần chi viện. Cấp trên chỉ định trung đội của Đại úy. Chuẩn bị đi 19 giờ sẽ có chuyên cơ đến.

- Rõ. - Hiền xin phép đi để chuẩn bị.

Cô cảm giác thật sự sợ hãi, nỗi sợ bủa vây cô, cô hiện tại có thể giải ngũ hoàn toàn có thể. Cô suy nghĩ rồi tự dập tắt nó. Linh đã đứng đợi cô từ lâu. Thấy cô xuất hiện nó vỗ vai cô một cái thật mạnh.

- Chuyện gì thế? Nguy hiểm đến tính mạng không?

- Lập tức tập hợp toàn bộ các chiến sĩ trung đội 7 tại phòng tập thể trung đội 7. - Sợ hãi phải quên thôi.

- Chuyện gì thế? - Đôi mắt nghi hoặc của Linh vẫn hướng về Đại úy Như Hiền.

- Lập tức. Ba phút. - Gắt thật sự.

- Rõ

Nhìn vào đôi mắt, dáng vẻ và lời nói của cô thì nó tự biết mình phải kết thúc việc hỏi lại ở đây. Vì nó biết hỏi tiếp thì chỉ có kẻ ngu mà thôi. Và nó thì không ngu. Tuy nhiên, với tình hình hiện tại, nó cũng hiểu được phần nào sự việc đang diễn ra. Nó nhanh chóng đi thực hiện mệnh lệnh của Hiền.

Hiền ngồi xuống một chiếc ghế trong phòng tập thể. Căn phòng rộng chỉ có một mình cô, đầu óc cô trống rỗng, bốn bức tường im lặng tuyệt đối, cố lắng nghe cũng chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều, nhịp tim của cô, xa xa đâu đó là tiếng xe cộ, chú chim vui vẻ hót líu lo. Cô mệt mỏi, trong tay là tờ công văn nhiệm vụ. 17 giờ 13 phút. Còn 1 tiếng 47 phút nữa. Có lẽ sắp tới là thử thách của cuộc đời Hiền, Hiền phải chấp nhận thôi. Từng người, từng người, bước vào căn phòng đều có chung một khuôn mặt nhuốm màu sợ hãi. Chưa đầy ba phút, 45 con người đã tập trung đầy đủ.

- Mọi người đến đầy đủ rồi chứ. -Giọng nói dõng dạc của trung đội trưởng vang lên.

- Đã đầy đủ. - Linh báo cáo.

- Được rồi! Các đồng chí nghe đây! Chắc chắn ai cũng biết về thành phố Y đúng không! Nơi đấy đang diễn ra một dịch bệnh kinh khủng. Chúng ta trung đội 7 sẽ đến đó chi viện cho họ. - Cô nói và chắc chắn rằng cô không rung. Cô đưa công văn cho mỗi người cùng xem.

- Trung đội trưởng đó là hố tử thần. Là một nhiệm vụ đầy chết chóc. - Tâm, một người có vẻ thông minh, một nữ chiến binh, trung úy.

- Đúng vậy! Nhưng đây là mệnh lệnh. Y đag cần sự giúp đỡ, họ là đồng bào của ta.

- Tôi sẽ giải ngũ thưa trung đội trưởng. - Long, có vẻ chết nhát nhưng thật ra rất anh hùng, thượng sĩ.

- Thượng sĩ Long cứ việc.

- Em chắc chắn những gì em nghe được là đúng mà. - Linh, dòng máu bà tám đã in sâu, thiếu úy. (nam)

- Được rồi! Ai có ý kiến gì không? Ai muốn giải ngũ thì cứ việc!

- Tôi sẽ giải ngũ.. x21.

- Các đồng chí trật tự. Các đồng chí muốn giải ngũ sao? HẢ? Các đồng chí muốn phủi bỏ trách nhiệm của mình ư? HẢ? Các đồng chí không cảm thấy nhục nhã hèn nhát sao? HẢ? Những con chuột? Các vị còn thua cả con chuột nữa đấy. Các vị không xứng đáng để trở thành một công dân của đất nước X. Đây là nghĩa vụ đấy là trách nhiệm. Hàng ngàn người đang cần sự giúp đỡ của các vị đấy. Họ trông chờ vào lũ hèn nhát ư ngu ngục. Cha mẹ, dòng họ của các vị sẽ cảm thấy nhục nhã vì các vị. Kẻ nào sợ thì mong chóng cút khỏi đây đi.

Hiền thực sự bị kích động, cô không còn kiềm chế được lời nói của mình. Đôi mắt cô trở nên giận dữ, gân xanh trên trán nổi lên trông rất đáng sợ. Bình thường cô đã trông rất đáng sợ rồi, giờ đây còn đáng sợ hơn gấp vạn lần.

Mọi người chìm vào im lặng, họ đấu tranh với suy nghĩ của bản thân giữa nghĩa vụ và tính mạnh của bản thân. Họ nghĩ đến cuộc đời mình, rồi một ngày nếu họ không còn nhìn thấy ánh sáng nữa thì sao? Người thân của họ, gia đình của họ phải biết làm sao? Những người mà họ sắp giúp đỡ có liên can gì đến họ, mà bản thân họ phải hy sinh tính mạng của mình để bảo vệ. Không, những người họ cần giúp đỡ là đồng bào của họ, là những người dân yếu đuối, những người đang rất cần sự giúp đỡ họ. Đúng vậy, họ cần thực hiện nghĩa vụ của mình, khi đất nước cần họ phải luôn sẵn sàng.

- Sao nào đủ chưa? Cút đi hoặc ở lại tiếp tục nhiệm vụ! - Cô không quan tâm lắm đến lịch sự nữa rồi.

Ánh mắt sắc lạnh của Hiền quét qua tất cả mọi người một lượt, mồ hôi trên trán của họ cứ chảy xuống một cách vô thức. Trên trán của cô, mồ hôi cũng ướp đẫm, hôm nay trời mát. Có lẽ cô chảy mồ hôi phần vì mệt mỏi, phần căng thẳng, và một phần nào đấy là vì sợ hãi.