183 và 166

183 và 166 - Chương 1: Anh nói thô tục cũng buồn cười




Đã nhiều ngày 183 bận việc tan tầm rất trễ. Hôm nay khó được hôm về sớm, vừa vào cửa nhà anh liền mắng câu ‘mẹ nó’. Ngữ khí khoa trương của anh khiến tôi tức cười. Tuy chửi ‘mẹ nó’ không văn minh nhưng lời từ miệng 183 không có ý chỉ trích mà vô cùng buồn cười.



Đây cũng là nhạc đệm nho nhỏ bền vững gần đây, hễ về nhà anh phải chạy đến trước mặt tôi than thở vài tiếng.



Sau đó vui vẻ thường thức bữa tối không cầu kỳ cũng chẳng đủ mỹ vị tôi chuẩn bị cho anh.





Dù muộn cỡ nào, tôi cũng ngồi vào bàn cùng anh ăn cơm. Đôi khi anh đói rã rời ăn ngấu nghiến, tôi sẽ nhắc anh ăn từ từ.




Cuộc sống như vậy rất đỗi bình thường mà lại ấm áp.




Có đoạn phim nói thế này: Có một số người cảm thấy yêu chính là tình dục, là hôn nhân, là nụ hôn lúc 6 giờ sáng và những đứa trẻ. Có lẽ đó là yêu, nhưng bạn có biết tôi nghĩ gì không? Tôi cảm thấy yêu là rất muốn chạm vào song lại rút tay ra.



Thân ái, bạn biết tôi nghĩ gì chăng?




Tôi cảm thấy yêu là cùng người trong lòng ăn tối, nghe anh lải nhải việc thường ngày.



***