Đội của họ có một trình tự cố định trong mỗi cuộc họp, không cần đợi gọi đến, Phương Tuyết báo cáo đầu tiên “Nạn nhân đầu tiên Ngô Lâm, theo lời khai của các nhân chứng có thể suy ra thời điểm tử vong nằm trong khoảng 10 giờ 20 đến 10 giờ 30, có vết thương bị khống chế bởi ít nhất hai kẻ khỏe mạnh. Có bốn vết thương chính, một là lưỡi bị cắt và ba vết dao đâm ở lưng. Vết thương ở lưng là chí mạng, lưỡi bị cắt trước đó.”
Ngắt ra một nhịp, cô nói tiếp về nạn nhân thứ hai. “Nạn nhân kể tiếp là Tô Liêm, chết vào khoảng 3 đến 4 giờ sáng do bị thắt cổ. Trên cổ tay có dấu vết bị nắm chặt từ phía trước, có thể phục dựng lại tình huống là sau khi ông ta xuống xe thì một tên siết cổ từ phía sau và một tên dùng dụng cụ để cắt ngón tay của ông. Tuy nhiên, giám đốc Tô đã tử vong trước khi chúng làm xong việc đó, ông đã vùng vẫy rất dữ dội. Trong mười ngón tay thì có ba ngón có thể xác định là bị cắt trước khi tim ngừng đập, ở gốc ngón tay của ba ngón này có vài vết xước do ông ta cử động khi bị cắt ngón.”
“Xét về thời gian thì hai tên đã giết Ngô Lâm có khả năng cũng là hai tên đã giết Tô Liêm.” Thái Viễn Sơn nói và lặp lại suy luận để nghi ngờ rằng bọn chúng là sát thủ được thuê.
Khương Hòa nhanh chóng báo cáo sau khi Phương Tuyết ngồi xuống “Ở nhà của Ngô Lâm có hai vết giày của đàn ông cao khoảng một mét tám, kết hợp với phân tích pháp y thì đó là hai tên gây án. Tại hiện trường trong vụ Tô Liêm, phát hiện bốn chiếc đinh trên bánh xe, chứng tỏ vụ nổ lốp là sắp đặt. Ngay khi nạn nhân vừa xuống xe liền bị ra tay đoạt mạng. Cả hai vụ đều rất sạch sẽ, không để lại bất cứ lông, tóc, da nào của hung thủ.”
Tới lượt Trịnh Danh báo cáo “Ở tòa soạn cũng xác nhận Ngô Lâm không có thù oán trực tiếp với ai, anh ta là người trầm tính ít nói. Tuy nhiên, những bài viết của anh ta từng làm cho nhiều công ty điêu đứng. Do đó, có những người ngờ rằng Ngô Lâm bị giết để trả thù.”
“Nói về hình phạt ở địa ngục, tôi nghĩ có khả năng là tay Ngô Lâm này chỉ toàn viết láo nên mới bị cắt lưỡi.” Tô Ngọc Long nhận xét.
“Ít nhất là thủ phạm nghĩ như vậy.” Thái Viễn Sơn bổ sung.
“Hàng xóm xung quanh khu nhà của Ngô Lâm bảo không phát hiện ai khả nghi cả, họ không quan tâm lắm đến việc có ai ra vào nơi đó.” Tô Ngọc Long nói.
“Mối quan hệ xã hội của hai người này khá phức tạp. Ngô Lâm chỉ có bạn gái là người quen, nhưng lại đụng chạm tới nhiều ông lớn trong ngành kinh tế. Tô Liêm thì có quan hệ với nhiều người, và cũng liên quan đến kinh tế. Đây là mắc xích chung giũa họ.” Thái Viễn Sơn nói “Ngô Lâm có lối viết rất tốt, dễ dàng dẫn dắt dư luận, tuy nhiên, anh ta chưa từng đề cập tới công ty Quang Phổ dù chỉ là thoáng qua, thế nên tôi có nghi ngờ rằng chính công ty này đã thuê Ngô Lâm viết bài. Về lĩnh vực này tôi không rõ lắm, sẽ chuyển sang cho chuyên gia nghiên cứu.”
Trịnh Danh lên tiếng “Vậy nghi phạm sẽ là những công ty bị Ngô Lâm viết bài gây ảnh hưởng?”
Thái Viễn Sơn suy nghĩ một lúc rồi nói “Ngoài ra còn có khả năng do nội bộ công ty Quang Phổ.”
“Tôi chưa hiểu, tại sao cần phải làm thế?” Khương Hòa hỏi.
“Chưa rõ về động cơ, nhưng để nắm rõ các thông tin của hai người này thì tôi cho rằng đấy là một người ở gần. Ngày mai tôi sẽ trở lại đó để điều tra thêm.” Thái Viễn Sơn đáp.
Một cảnh sát vào phòng họp để báo cáo về việc lấy lời khai ở công ty Quang Phổ. Ngoài những chuyện đã biết thì không có gì đặc biệt hơn. Không có nhân viên nào dám nói quá nhiều về sếp của mình, dù ông ta đã chết.
Đến tối, họ vẫn không nghĩ ra thêm được bước đột phá nào. Thái Viễn Sơn cho mọi người về nhà nghỉ ngơi, chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào có phát hiện mới.
Nhà của Thái Viễn Sơn ở rất gần sở cảnh sát, chỉ cần lái xe năm phút là tới. Anh trờ về phòng nhưng không nghỉ ngơi, vì đầu óc vẫn đang nghĩ đến vụ án.
Nạn nhân thứ ba có thể mất mạng bất cứ lúc nào, nhưng họ lại không làm gì được để ngăn chặn. Cảm giác này thật không dễ chịu.
Thái Viễn Sơn nghĩ về Tôn Thiên Phổ, ông chủ tịch này biến mất không liên lạc được ngay khi vụ án diễn ra thật đáng nghi. Thế là anh mở máy tính và tìm hiểu về nhân vật này.
Tôn Thiên Phổ, chủ tịch công ty Quang Phổ, sáu mươi hai tuổi. Với những thành công hiển hách, ông đã đưa công ty nhỏ của ba ông thành một công ty lớn như ngày nay. Trong một bài phỏng vấn ông từng nói rằng mình không hề thích kinh doanh. Được biết, ông hứng thú với các thể loại truyện và phim ảnh trinh thám và kinh dị.
Đó là một điều mà Thái Viễn Sơn phải chú ý, liệu có phải vị chủ tịch này xem quá nhiều phim ảnh đến tẩu hỏa nhập ma?