18 Tầng Địa Ngục

Chương 14: Chung Lưng Địa Ngục




Cả đội tập hợp trong phòng họp, trao đổi với nhau về các tình tiết mới. Bước tiến lớn nhất là khắc họa được thêm vài nét về hai tên sát thủ. Những điều tra viên tìm kiếm cả ngày đêm nhưng không phát hiện được khách sạn hay phòng cho thuê nào có hai người khớp với miêu tả.

“Chẳng lẽ bọn chúng có chỗ ở tại đây?” Trịnh Danh lên tiếng.

“Có thể, như vậy thì việc tìm kiếm bọn chúng sẽ rất khó khăn.” Thái Viễn Sơn nói.

“Nhưng ai là người cung cấp chỗ ở cho chúng? Tôn Thiên Phổ à? Hay bọn chúng có nhà riêng ở đây?” Tô Ngọc Long đặt ra vấn đề.

Thái Viễn Sơn đáp “Chúng ta đã kiểm tra tất cả nơi ở đứng tên của Tôn Thiên Phổ, nhưng cũng có khả năng ông ta mượn nhà của ai đó, đội tìm kiếm đang điều tra thêm theo hướng đó.”

Cả đội đều cảm thấy bế tắc, tốc độ tìm kiếm không thể nào nhanh bằng tốc độ gây án của bọn chúng, trừ phi có thêm phát hiện mới.

Vụ án 18 tầng địa ngục này nhanh chóng gây hoang mang dư luận. Dù chưa công bố chính thức nhưng nguồn tin đã rò rỉ nhiều nơi. Vụ án của Ngô Lâm thì bị các đồng nghiệp trong tòa soạn dùng làm tư liệu viết báo ngay lập tức. Còn Tô Liêm, người cảnh sát khu vực vô tình để lộ quá nhiều thông tin cho người trực điện thoại, thông tin đã lan đi trước khi họ kịp ngăn chặn. Và vụ án của Phó Kinh, họ cũng không cách nào ngăn chặn đám công nhân lan truyền tin giật gân này.

Một vài người trên mạng nhanh chóng nhận ra đây là những hình phạt của địa ngục và kết nối ba vụ án lại. Chủ để nóng nhất hiện tại là liệu cảnh sát có kịp ngăn chặn vụ thảm sát tiếp tục diễn ra.

Về Nghiệt Kính địa ngục, thông tin Quách Trọng Chân bị giết vẫn chưa được tiết lộ, nhưng dựa vào thời gian giữa các vụ án, nhiều người đã đoán ra địa ngục tầng thứ tư đã diễn ra.

Áp lực của dư luận đè lên các lãnh đạo của sở và họ lại đè áp lực đó lên đội của Thái Viễn Sơn. Anh đã dặn dò Tư Đồ Viêm phải dặn dò nhân viên cố gắng đảm bảo an toàn cho bản thân, tránh đi đến nơi vắng người và không tiếp xúc với người lạ, đặc biệt hai người nước ngoài cao lớn. Số lượng nhân viên quá lớn nên họ không thể cử cảnh sát bảo vệ từng người được. Nhưng nạn nhân không nhất thiết là người của công ty, Ngô Lâm và Phó Kinh cũng có mối liên hệ với Tôn Thiên Phổ theo hướng khác.

Cả đội ở lại sở liên tục suy nghĩ và trao đổi nhưng vẫn dậm chân tại chỗ. Buổi tối cũng không ai về nhà, đến đêm thì cũng chỉ chợp mắt vài tiếng. Tới gần sáng, khi Thái Viễn Sơn vừa mới nhắm mắt lại không lâu thì điện thoại đổ chuông, là Tư Đồ Viêm gọi tới.

“Alo, có chuyện gì?” Thái Viễn Sơn lo lắng hỏi.

“Tôi không chắc có phải vấn đề không.” Tư Đồ Viêm nói.



“Anh cứ việc nói ra, có phải vấn đề hay không tôi sẽ quyết định.” Thái Viễn Sơn có chút gắt gỏng do một đêm thiếu ngủ.

“Chuyện là thư kí của Tô Liêm hôm nay không đi làm. Nhưng có thể cũng không có vấn đề. Dù sao sếp cô ta đã chết rồi, đi làm cũng đâu có việc gì.”

“Không thể chủ quan như vậy. Ông liên lạc với cô ta ngay, nếu không được thì lập tức cho tôi địa chỉ nhà.” Thái Viễn Sơn cảm thấy thất bại, nạn nhân thứ năm có lẽ đã bị hại.

Tư Đồ Liêm lập tức hợp tác, ông ta tìm số điện thoại và địa chỉ của cô thư kí. Trong hồ sơ nhân sự có ghi đầy đủ, tên cô là Vu Nhã, 24 tuổi, mới vào công ty một năm. Ông bấm số điện thoại ghi trên đó và gọi điện, không có người bắt máy.

Ông nghĩ có thể chỉ là cô ta đổi số hoặc là không bắt máy khi thấy số lạ, nhưng nhớ lời Thái Viễn Sơn, ông liền nhắn địa chỉ cho viên thanh tra.

Tô Ngọc Long lái xe đưa cả đội tới địa chỉ đó, một căn nhà nhỏ. Đập vào mắt họ là cửa sổ bị mở tung, nhìn thấy trên kính có một vết cắt hình tròn. Bọn sát thủ đã đột nhập theo đường này.

“Chết tiệt.” Tô Ngọc Long bực tức la to một tiếng.

Thái Viễn Sơn theo lối cửa sổ chui vào trong, lần lượt từng người theo anh đi vào. Phòng ngủ của nạn nhân để mở, đội Thái Viễn Sơn bước vào, không cần tìm kiếm đã thấy ngay trên giường có một tấm bản đồ và một thẻ nhớ.

“Tôn Thiên Phổ lại muốn gửi lời nhắn gì cho chúng ta đây?” Trịnh Danh cầm chiếc thẻ nhớ lên.

Thái Viễn Sơn thì quan tâm đến tấm bản đồ hơn, đó là bản đồ của thành phố này. Nhìn qua thì thấy đây là một tấm bản đồ mới, rất chi tiết. Một điểm trên bản đồ được đánh dấu X.

“Đây là gì thế? Địa điểm này hình như là một khu đất trống mà.” Tô Ngọc Long, người nắm rất rõ thành phố lên tiếng.

“Chúng ta lên đường thôi, trước đây đó là khu đất trống, nhưng bây giờ thì nó đã có một cái tên mới.” Thái Viễn Sơn cẩn thận gấp tấm bản đồ lại và đưa cho Khương Hòa bỏ vào túi vật chứng. “Đó là Chung Lưng địa ngục.”