“Xin lỗi, tại tôi mệt quá đầu óc cứ ong ong, từ chập tối đến giờ đã kịp cầm điện thoại đâu, vật và vật vờ đấy chứ”
Không thấy cậu nói gì nữa, nên nó cũng không nghĩ nhiều, chẳng thèm mở mắt vì có sức đâu mà mở, nó lại nhắm nghiền hai mắt lại ngủ tiếp, bây giờ đến mở mắt còn không nổi thì còn làm gì được nữa. Bây giờ cách tốt nhất để phục hồi năng lượng chắc chỉ có ngủ.
“Hanh ơi, dậy đi, Hanh ơi, dậy dậy ăn cháo”
Mùi gì thơm thế, như mùi cháo ngao ấy nhỉ, ui cháo ngao này còn có hành phi thơm nữa hay sao í. Ngửi là biết ngon rồi mà nó lười quá, không muốn ăn. Tự nhiên nó thấy cái trán mình man mán, người cứ ươn ướt dinh dính nhưng lại thấy cũng đỡ mệt rồi. Nó đưa tay lên trán. Ơ, nó bị mộng du à mà còn biết tự giặt khăn chườm người thì lại thấy cậu ấy. Nhìn là biết rồi còn ai ngoài cái thằng đang ngồi ngay trước mặt nó đây nữa.
“Tầm này mà còn chỗ bán cháo nóng cơ à?”
“Đâu, mẹ tớ nấu đấy cậu ạ, ngon lắm, tớ ăn thử rồi”
“Nấu gì mà nhanh thế”
“Nhanh gì nữa, bây giờ là mười giờ rồi nương nương ơi, ba tiếng cô ngủ li bì rồi, ăn đi”
“Để tự...”
Nó chưa kịp nói hết câu mà thấy bạn đã thổi phù phù đưa đến tận miệng rồi nên lại thôi, có người đút cho tôi gì phải tự. Nó há mồm ra, cứ thế một thằng thổi khô cả mồm, một đứa chỉ việc há ra và nhai. Ăn xong còn cần thận lau miệng cho nó cơ, eo ơi, người đâu mà tốt thế chứ lị. Hôm nay xin phép khen bạn Bảo thật lòng nhá.
“Cảm ơn”
Nó chả biết nói gì hơn ngoài cảm ơn nhưng cũng đủ ngượng chín mặt.
“Ôi dào ôi, cảm với chả ơn, tớ chỉ đang chăm tiểu tổ tông của tớ thôi!”
“Tiểu tổ tông cái gì chứ... hâm hấp vừa... tôi là cụ cậu đấy”
Nó ngại, nó ngại lắm rồi, cậu ấy mà cứ thế này chắc nó chui đầu xuống đất mất. Eo ui, ngại chít mất.
“Vâng, vâng thế cụ khỏe nhanh rồi còn đi chơi với con, chứ một hôm không gặp cụ thôi mà con nhớ quá, sợ cụ răng long chân run không làm được gì, hại con sốt sắng từ chiều”
Hai đứa hôm đây, vui vẻ mà rất bình yên, như chìm đắm vào thế giới bạn bè chỉ có hai đứa nhưng chưa dám sẵn sàng đặt chân qua để tiến tới mối quan hệ xa hơn nhưng sâu trong thâm tâm, ắt hẳn là Hà Anh... có chút dao động.
Bỗng chợt nó nhớ đến chuyện Ngọc nói hôm qua, nó bỗng ngẩn ngơ một hồi rồi lắc đầu. Thôi, nó nghĩ nó sẽ không nghỉ chơi, không nghỉ học không xa cách gì với Bảo cả, miễn là không thích cậu ấy, dù gì vẫn là người em mình thích, chắc là sẽ làm bạn, bạn thân cũng được. Nhưng liệu thực sự nó có muốn làm bạn với cậu ấy không?
Mấy ngày nay nó ở nhà một mình, chỉ có cậu ấy là lúc nào cũng quanh quẩn bên nó, chăm sóc tận tình. Thật sự thì Hà Anh cũng rất cảm động. Nhưng chuyện mấy ngày hôm nay nó gần gũi với Bảo, tốt nhất là không để cho Ngọc biết, nếu không thì...
...
“Cậu thích quà gì nào? Rất nhiều option cho cậu lựa chọn, đồng hồ, giày dép, bla bla cái gì cũng được miễn là một số cái không được thôi”
“Tớ không cần vật chất, chỉ cần những món quà từ tấm lòng, ví dụ đằng ấy hun mình một cái, xong quà sinh nhật!”
“Nằm trong “một số cái không được” rồi”
“Nói chung là tớ thì tớ thích những cái mà cậu tự làm ý, như kiểu cái khăn năm ngoái nhưng mà phải đổi cái khác”
Cái khác á, nó chả biết nên tặng gì nữa, xong tự nhiên nó thấy con Ánh cầm cái bánh quy vào lớp. Ôi hay quá cơ, có ý tưởng luôn! Làm bánh quy, cái việc vào bếp này thì nó chưa làm bao giờ nhưng người ta bảo rồi muốn thì sẽ tìm cách, không muốn thì sẽ tìm lí do.
Cả tuần đấy, nó chỉ mày mò đủ các công thức, thử phải ba bốn lần nhưng mà lúc thì bị ngọt gắt rõ ngấy, lúc thì nhạt lếch, xong chả hiểu sao có mẻ còn bị mặn mà nó không nhớ là mình có cho muối. Sang đến lần thứ năm, khi mà thật sự nó đã làm đúng chuẩn với công thức và quyết định sẽ không ăn thử, tùy nhân phẩm. Ngoài cái tạo hình hơi xấu xí chút còn lại chất lượng chắc chấp nhận được.
Hôm sinh nhật bảo, nó tí tởn chuẩn bị bánh. Thấy cái Ngọc nó cũng tặng quà, thấy cái hộp nhìn như hộp giày ấy. Nhưng nó chả quan tâm. Hanh nhẹt bánh quy vào cái túi trong suốt có mấy cái hình trái tim nho nhỏ, lấy ruy băng buộc nơ hẳn hoi nhé. Nó làm tận bốn túi, cậu ấy được nghiễm nhiên hai bịch to nhất, còn lại thì chắc chắn là cho hai đứa bạn yêu rồi!
Lần này nó để em mình tặng trước, nó cũng không trốn như năm ngoái nữa, sao mà phải tự ti vì quà Ngọc tặng xịn hơn. Tầm mười giờ, nó nhắn tin cho bạn, hẹn ra trước cổng. Nó đưa cái hộp cho cậu, cái hộp màu xanh kẻ sọc sóc nhạt nhạt, được thắt nơ bên trên, nhỏ xinh thui mà cậu ấy cảm động rớt nước mắt, tại em gái tặng rồi mà sợ chị gái quên không tặng hay làm sao nhưng cậu Bảo không dám nghĩ linh tinh như năm ngoái.
“Cho mở ra xem luôn, đặc ân ngày sinh nhật nhé!”