17 Âm 1

Chương 22: (Chương Cuối) Hồ Sơ Hình Sự Số 27122021/tt




Vụ án: Tập thể lớp 12D4 trường Trung học phổ thông NTX phân nhỏ xác bạn học

Loại chứng cứ: Tệp âm thanh.

Người thẩm vấn: (Đc) Hoàng Thế Huân, (Đc) Trà Ngọc Hạ Vy

Thời gian: ∎∎∎∎∎∎∎∎∎ (Mùa hạ)

Đối tượng thẩm vấn: Phan Kiến Luật - học sinh lớp 12CT2, trường Trung học phổ thông chuyên RS

Nội dung: (nội dung đã được biên soạn và chuyển thành dạng văn bản bởi Đc Trà Ngọc Hạ Vy)



(Văn bản đã lược bỏ phần người thẩm vấn tự giới thiệu và trấn an đối tượng. Sau khi phát hiện ra đối tượng thẩm vấn chưa đủ tuổi thành niên và có thái độ hòa nhã, Đc Hoàng Thế Huân quyết định xưng hô em - chú với đối tượng nhằm phục vụ cho công tác lấy lời khai trở nên thuận tiện hơn.)

Người thẩm vấn (NTV): Chú nghĩ giới thiệu nhau như thế là đủ rồi, ta vào câu hỏi đầu tiên nhé? Em với nạn nhân Nguyễn Minh Lâm có mối quan hệ thế nào?

Phan Kiến Luật (PKL): Nguyễn Hoàng Duy Lâm... Cậu ấy là Nguyễn Hoàng Duy Lâm. Chúng em là bạn.

NTV: Theo như thông tin trên hồ sơ thì em và Duy Lâm học khác trường, làm sao em có thể quen biết nạn nhân?

PKL: Mẹ của em... là giáo viên chủ nhiệm lớp của cậu ấy.

NTV: Mẹ của em tên là gì? Em có thể nêu một số thông tin của bà ấy không?

PKL: Phan Kim Nhã. Bốn mươi hai tuổi, hiện đang sinh sống tại đây và là giáo viên của trường NTX.

NTV:... (đã ghi chú, xác nhận mối liên hệ giữa đối tượng và nạn nhân)

NTV: Theo như hồ sơ, cả em và nạn nhân đều đã tham gia vào một vụ điều tra biến thái trường học vào cuối năm ngoái. Em đã bảo rằng em quen biết nạn nhân từ lúc đó?

PKL: Vâng.

NTV: Có nhân chứng bảo rằng vào khoảng thời gian tháng Một cho đến tháng Năm năm vừa rồi, tần suất xuất hiện của em tại trường NTX đã tăng đột biến, em giải thích một chút về điều đi?

PLK: Khi ấy... mẹ của em bị mất xe. Em là người đưa đón nên mỗi ngày đều phải ghé qua NTX để đưa mẹ về.

NTV: Thật không? Vì báo cáo ở đây bảo rằng vào những ngày Phan Kim Nhã đi công tác gác thi tại địa phương khác, em vẫn đến trường trung học phổ thông NTX rất đều đặn.

PKL: ...

PKL: Em... đến chơi với bạn.

NTV: Cụ thể là? Tên người bạn ấy là gì?

PKL: Là... Duy Lâm.

NTV: Vậy, chú hỏi lại một lần nữa nhé. Mối quan hệ của em với nạn nhân Nguyễn Hoàng Duy Lâm là như thế nào?

PKL: ... (đối tượng im lặng hơn 3 phút, hai tay đan lại với nhau và nhìn vào gương)

PKL: Bọn em... đang trong mối quan hệ tìm hiểu

NTV: (đã ghi chú, xác nhận mối quan hệ mật thiết giữa đối tượng thẩm vấn và nạn nhân)

PKL: Cuộc hội thoại này có bị đưa ra trước tòa không ạ?

NTV: Có. Vì lời khai này sẽ trở thành bằng chứng cho mối quan hệ của em với nạn nhân.

PKL: ...

NTV: Ngày ∎∎∎, lớp D4 trường NTX đã tổ chức một buổi cắm trại qua đêm. Có tổng cộng mười lăm học sinh, giáo viên chủ nhiệm - Phan Kim Nhã, và em - Phan Kiến Luật đã tham gia chuyến đi ấy, có đúng không?

PKL: Vâng, đúng ạ.

NTV: Tầm khoảng ba giờ sáng cùng ngày, đã có nhân chứng phát hiện ra thi thể của nạn nhân bên ven hồ, lúc đó em đã ở đâu?

PKL: Em... ở ngay tại hiện trường.

NTV: Em đã làm gì ở đó?

PKL: Em và cậu ấy có xảy ra tranh cãi.

NTV: Em có thể cho biết lý do tại sao em và nạn nhân Duy Lâm lại xảy ra ẩu đả không?

PKL: Em không biết nữa... lúc em đến thì tự dưng em thấy Duy Lâm đánh m– ý em là đánh cô Kim Nhã, thế nên em mới ngăn cản. Bọn em đã đánh nhau, trong lúc xô xát cậu ấy đã bị ngã, và rồi...

NTV: (ghi chú, xác nhận lời khai trùng khớp với các nhân chứng khác)

NTV: Em dựa vào gì để xác nhận nạn nhân đã chết vào lúc đó?

PKL: Đầu của cậu ấy đập xuống đất, máu chảy rất nhiều. Lúc em kiểm tra thì cậu ấy đã chẳng còn thở nữa nên...

NTV: (giọng nhỏ) Chậc, kết luận vội vàng quá.

PKL: Sao ạ?

NTV: À không có gì, chú xin lỗi. Giờ thì chuyển sang phần tiếp theo nhé! Em và các bạn lớp 12D4 đã làm gì với thi thể của Nguyễn Hoàng Duy Lâm?

(Một khoảng im lặng dài, đối tượng trở nên run rẩy và trào nước mắt. Sau khi trấn tĩnh lại, Phan Kiến Luật đã tiếp tục cuộc thẩm vấn.)

PKL: Có một gã điên trốn trại đã xuất hiện, gợi ý bọn em nên cùng nhau che giấu tội ác này. Bọn em đã chia nhỏ xác của nạn nhân thành mười sáu phần, mọi người đồng ý cùng nhau tiêu hủy những mảnh xác ấy, dàn dựng như thể cậu ấy đã bỏ nhà ra đi.

NTV: Gã điên?

PKL: Bọn em đều sợ hãi (Kiến Luật bắt đầu khóc). Gã đã bắt em cầu xin để gã giúp, thế nên em đã làm vậy. Ban đầu, gã điên gợi ý bọn em chặt nhỏ cái xác ra. Lúc đó mọi người đều đang rối trí, nhưng chúng em biết hắn đã từng giết người nên không ai dám manh động. Có vài bạn cũng từ chối, nhưng sau khi hắn gào lên, nhét cây rìu vào tay một vài người và ép họ thực hiện hành vi phân xác thì những người còn lại cũng cắn răng mà theo. Sau khi xong việc thì hắn đã rời đi, chỉ còn lại một mình chúng em.

NTV: ...

NTV: Tại sao các bạn lại đồng ý che giấu tội ác với em? Họ hoàn toàn có thể đi đầu thú. Tại sao thế?

PKL: Em... đã lợi dụng sự đồng cảm. Em bảo rằng nạn nhân đang cố cưỡng hiếp giáo viên chủ nhiệm của lớp, để khiến mọi người ghét bỏ cậu ta.

NTV: (yên lặng trong vòng ba mươi giây.)

NTV: Tại sao ngay từ ban đầu, em không đổ lỗi cho chính gã điên kia mới là hung thủ giết nạn nhân?

PKL: Không được...

NTV: Tại sao lại không được?

PKL: Em... Tay em đã dính máu. Hơn nữa ở đó có Trung Hải và Hồng Ngọc, họ sẽ biết nếu em cố đổ lỗi cho gã kia...

NTV: Phạm Trung Hải và Đặng Lê Hồng Ngọc?

PKL: Vâng, hai người học là người có tiếng nói nhất lúc đó, đặc biệt là Trung Hải. Khi gã điên đi rồi, em đã bảo nếu chuyện này lộ ra, có khả năng chúng em sẽ đánh mất tương lai, và cậu ta cũng đánh mất cơ hội để vào đại học. Cậu ấy là người đề nghị mỗi người hãy nhận một phần xác và xử lý, rằng tội ác này... sẽ là của chung.

NTV: Hung khí mà em sử dụng để phân nhỏ xác nạn nhân ra là gì?

PKL: Một chiếc rìu bổ củi, bọn em đã mang theo nó lúc cắm trại.

NTV: Em kể tường tận quá trình phân nhỏ xác đi.

PKL: ...

PKL: Em... cầm chiếc rìu bằng cả hai tay, rồi bổ xuống giữa lồng ngực của cậu ấy. Lúc ấy gã điên ấy gào lên bảo rằng hãy xử lý phần chi trước, thế nên nhát thứ hai là vào cổ, khiến đầu lìa ra khỏi người. Sau đó là phần tay, rồi chân... em không nhớ lắm. Có khá nhiều người ở đó, vài bạn nam đã đến giúp em. Khi em tỉnh táo lại thì lúc đó mọi người đã xử lý xong cả rồi.

NTV: Tức là em không biết tình trạng thi thể nạn nhân lúc đó à?

PKL: Em chỉ nhớ bọn họ chia nhỏ thi thể ra thành mười sáu phần, vừa đủ với số lượng người tham gia. Em nghĩ thế, vì có tổng cộng mười sáu chiếc bọc đã được chuẩn bị.

NTV: Thế phần mà em đảm nhận là gì?

PKL: Em... đảm nhận phần nội tạng.

NTV: Em có thể nêu chi tiết hơn không?

PKL: Ruột, gan, tim, phổi,... và... những phần nhạy cảm không ai dám nhận

NTV: Em đã làm gì với những phần thi thể đó?

PKL: Em đã xay nhỏ chúng, trộn lẫn chúng với thức ăn thừa và đem vứt chúng ở những bãi tập trung rác thải.

NTV: Theo như đội điều tra, em đã không tiêu hủy hết mà đã giữ lại một bộ phận. Kiến Luật, lý do gì khiến em giữ lại quả tim của nạn nhân vậy?

PKL: Em làm gì cơ ạ?

NTV: Em đã giữ quả tim trong một cái lọ với hóa chất để kéo dài thời gian phân hủy?

PKL: ...

PKL: (giọng đối tượng rất nhỏ, dẫn đến chất lượng thu không rõ ràng) Vậy ra đó là lý do cậu ta gọi em là Người Lưu Giữ (?)

NTV: Người gì cơ?

PKL: ... (đối tượng từ chối lặp lại câu trả lời)

NTV: Thôi được rồi, ta sẽ qua câu hỏi khác vậy. Sau khi sự việc xảy ra, em đã đi điều trị tâm lý đúng không?

PKL: Hả?

NTV: Khóa điều trị tâm thần của bác sĩ Q - em đã đăng ký vào tháng chín năm ngoái, song đến tháng mười hai thì dừng lại. Em có nhớ gì về việc đó không?

PKL: ...

PKL: Chẩn đoán của em là gì thế?

NTV: Hoang tưởng ảo giác.

PKL: ... Em chẳng nhớ gì cả.

NTV: (ghi chú, đối tượng cần giám định pháp y tâm thần - nếu cần thiết)

PKL: Chú bảo rằng... em dừng điều trị vào tháng 12 sao?

NTV: Đúng vậy.

PKL: Đoàn Chính Thuận... đó cũng là lúc mùa đông

NTV: Về cái chết của Đoàn Chính Thuận, Bùi Thị Thanh Giang, Phạm Trung Hải và Hoàng Thiên Trang, em có mối quan hệ gì với họ sao?

PKL: Khi mảnh xác được trả lại hồ An Yên, cái chết sẽ tìm đến những người xử lý.

NTV: ...

NTV: Theo hồ sơ, cái chết của bốn nạn nhân trên là tự sát.

PKL: Đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi, họ làm thế là vì lời nguyền khi cậu ta trả xác mà.

NTV: (quan sát, ghi chú hành vi và thái độ của đối tượng, kết luận phản ứng kia không phải giả tạo)

NTV: Em nói rõ hơn về việc trả xác đi.

PKL: Cậu ta, Duy Lâm ấy, đã sống dậy và hoạt động như một thứ không thật của em, đi tìm lại từng mảnh thi thể mà cả lớp xử lý. Cậu ta làm giả ký ức của mọi người, rằng người chết là một cô gái nào đó tên là Phạm Ngọc Thơ, rồi cứ thế hiên ngang tiếp cận từng thành viên trong lớp D4 để hỏi về vị trí mảnh xác mà họ giấu. Sau khi phần cơ thể ấy được đào lên và trả lại hồ An Yên thì... thì...

NTV: Luật.

PKL: Vâng?

NTV: Bảng điểm danh của lớp 12D4 đánh vắng Nguyễn Hoàng Duy Lâm từ đầu năm học, và chẳng có ai tên là Phạm Ngọc Thơ trong đó cả!

PKL: ...

PKL: Em biết chứ, vì cậu ta vốn dĩ chỉ là một thứ không thật của em...

NTV: Nhắc về hồ An Yên, tại sao ngày hôm ấy em lại gọi các bạn lớp 12D4 đến hồ thế?

PKL: Sao... ạ?

NTV: Em là người gọi các bạn đến hồ, tấn công một số bạn và rồi cố tự sát bằng một con dao làm bếp. Đinh Gia Khải và Vương Thế Hùng đã bị thương trong quá trình ngăn cản, giờ hai bạn ấy đang ở trong bệnh viện, em có nhớ gì về việc đó không?

PKL: ...

NTV: Chú đã thẩm vấn một số bạn ở lớp 12CT2, trường RS. Các bạn ấy bảo rằng em đã nghỉ học suốt một tuần từ ngày hai mươi bảy tháng Một và nhiều ngày khác trong giai đoạn từ tháng hai đến tháng ba, em đã đi đâu vào lúc đó?

PKL: Vậy là cậu ta lại sửa ký ức của tất cả mọi người nữa rồi...

NTV: Sửa ký ức?

PKL: Chứ làm sao em hẹn được tất cả mọi người ra hồ chứ? (Kiến Luật vừa nói vừa cười) Cậu ta... đang trả thù... Vì lời vu khống của em đã thẳng vào chấn thương tâm lý của cậu ấy. Em đã ép Duy Lâm vào một cái tội mà cậu ấy căm thù nhất cõi đời này.

NTV: ...

PKL: Và em nghĩ... em hoàn toàn xứng đáng phải hứng chịu hậu quả đó.

NTV: ...

NTV: Chú nghĩ... ta nên tạm ngừng cuộc thẩm vấn ở đây thôi. Em có thể trở về phòng nghỉ ngơi một chút rồi ta sẽ tiếp tục sau.



***

Mùa hạ, 8 giờ 30 phút.

"Đây là ảnh nạn nhân lúc còn sống à?"

"Ừ, đúng rồi."

"Chà, nhìn thằng bé có nét thật. Mới mười bảy tuổi, đường đời còn quá dài."

Luật ngồi yên trên băng ghế dài, vịn lấy giá đỡ truyền dịch, đôi mắt hướng xuống sàn gạch xám xanh của bệnh viện trung ương. Chẳng nhớ lần cuối cậu ngủ ngon là lúc nào nữa, vết thâm quầng đã hiện rõ dưới mắt của cậu, thân thể cũng yếu ớt đến mức chẳng thể làm gì nên hồn. Có rất nhiều người trên dãy hành lang dẫn ra sảnh chính của bệnh viện, nhưng chẳng hiểu sao mỗi lần có người vừa đi vừa nói lướt ngang qua, cậu lại cảm giác cuộc trò chuyện của họ đang đề cập đến bản thân mình. Đầu của Luật cúi thấp, và lại cúi thấp hơn nữa khi nhận ra bóng dáng đồng phục màu đỏ rượu của trường NTX. Người vừa đi ngang qua là Hồng Ngọc. Cô ấy bước thẳng ra ngoài, chẳng nhìn cậu lấy một giây.

"Thế Hùng và Gia Khải cũng nằm cùng viện với em ạ?" Luật hỏi, giọng lí nhí. "Sao cô không nói gì với em về việc này vậy?"

"Cô có nói ngay từ đầu rồi, nhưng em không trả lời nên cô mặc định em không có vấn đề gì. Em cảm thấy khó chịu à?"

Giọng của cô cảnh sát nhẹ nhàng, từ tốn và đầy nét quan tâm, nhưng Kiến Luật chỉ biết đáp trả lại bằng sự im lặng. Lại có người khác đến. Dựa vào đôi giày đen và đôi vớ có màu đặc biệt, cậu có thể nhận ra người đàn ông ấy cũng là cảnh sát điều tra trong vụ án này. Chú ấy dừng lại trước băng ghế, xoay người hơi chếch về phía người đồng nghiệp.

"Sức khỏe cậu nhóc thế nào rồi?"

"Bác sĩ bảo rằng hiện tại vẫn ổn, đủ khả năng tham dự phiên tòa." Cô cảnh sát đáp, giọng nhẹ. "Bên anh thì sao?"

"Gia Khải và Thế Hùng là hai người cuối cùng rồi, ta đã có đủ danh sách vị trí nơi cái xác được xử lý." Chú cảnh sát nói, là giọng của người thẩm vấn cậu trước kia. "Còn về phần người đàn ông trốn trại tâm thần trong câu chuyện, tôi nghĩ lời khai chỉ lấy cho có lệ thôi chứ cũng chẳng sử dụng được."

"Hình như gã đó phạm tội giết người và khủng bố những nhân chứng suốt một năm trời để họ tin rằng họ cũng là đồng phạm nên không báo án đúng không nhỉ? Nhớ hồi đó vụ này nổi lắm. Mà, đội bên tỉnh DB đã bắt được gã sau mấy ngày trốn trại rồi đúng không?"

"Ừ." Chú gật đầu. "Khỉ thật! Chẳng biết là tụi học sinh này có được huấn luyện để trốn tội không nữa! Mỗi đứa mỗi lời khai, chẳng đứa nào giống đứa nào! Rồi cách xử lý của bọn nhóc đối với thi thể thật sự rất, rất tàn nhẫ–"

Cô Hạ Vy đưa tay lên môi, ám chỉ rằng những lời nói như thế không nên thốt lên trước mặt đối tượng. Chú Huân khẽ thở dài, ngưng câu nói của bản thân.

Luật che cả hai tai lại, nhăn mặt, còn nước mắt thì cứ chực trào. Mỗi lần nghe thấy tiếng của người cảnh sát Huân, trong đầu cậu sẽ vô thức tua lại cái khoảnh khắc mà cậu vô tình nghe lén được cuộc hội thoại của chú ấy với đồng nghiệp về vụ án, và nó khiến cậu phát bệnh.

Sự hỗn loạn, chập chờn - cảnh sát đã gọi như thế. Họ lý giải việc những lời khai không khớp mặc dù ai cũng nói thật là vì những kẻ xử lý xác đã bị rối trong chính mớ thông tin mà mình đã tiếp nhận hằng ngày - lẫn lộn truyền thuyết của hồ An Yên với bài báo về gã điên với tiền án giết người chặt xác đã ép bọn họ phải chịu đựng cùng nỗi đau với gã. Đó chỉ là vài lời tán gẫu trong giờ nghỉ, nhưng nội dung của nó khiến Luật luôn gặp phải ác mộng.

"Nguyên nhân cái chết à? Đúng là có cú ngã, nhưng với cái độ cao và tốc độ đó thì khả năng tử vong ngay lập tức là rất thấp."

Luật nghiến chặt răng lại, nhưng khỉ gió, âm thanh vẫn cứ truyền tới từ hư không.

"Chết lâm sàng thì khả năng cao hơn nhỉ?"

"Đúng vậy. Đầu của nạn nhân bị va chạm, thế nên không thể loại trừ khả năng ấy ra được. Không phải ai cũng biết về điều này, cộng thêm lời khai bảo rằng lúc đó chẳng có ai có đủ kiến thức để kiểm tra tình trạng của nạn nhân và thử hồi sức tim phổi nữa. Tôi e rằng..."

Tiếng rên rỉ chợt phát ra từ cổ họng của cậu học sinh, còn đôi bàn tay bắt đầu run nhẹ.

"Vậy, nguyên nhân cái chết có thể không phải do cú ngã.

Mà là do nhát rìu đầu tiên, trút thẳng vào lồng ngực."

Luật sụp xuống, nước mắt lại trào ra, và cơn nấc cắt ngang hơi thở. Cô cảnh sát nhanh chóng nhận ra điều bất thường, song cô ấy cũng chỉ đành thở dài, nhìn cậu học sinh một cách bất lực. Phải, vì đối với cô ấy, việc này xảy ra quá thường xuyên rồi. Cơn ác mộng dằn vặt ngay cả khi cậu tỉnh táo, và không một ai có thể kết thúc sự đau đớn ấy trừ phi cậu gục xuống vì kiệt quệ. Luật bất giác hít một hơi thật sâu rồi vịn chặt lấy thanh truyền dịch.

Không phải lần này, không phải tại đây.

"À, họ tìm thấy cái đầu của nạn nhân rồi."

"Thật ư?" Cô cảnh sát hỏi, nhìn sang đồng nghiệp. "Ở đâu thế?"

"Nghe bảo là ở bên rìa hồ An Yên. Tôi không nghe rõ nữa, hình như họ tìm thấy nó ở trên mặt đất, có vẻ như đã bị con gì đó xới lên."

"Tôi sẽ chuyển lời đến anh Quân bên pháp y. Có gì tôi sẽ nhắn tin cho anh sau nhé?"

Người cảnh sát gật đầu, rồi quay người, hướng về phía hành lang lớn. Ngay vào khoảnh khắc chú Huân vừa rời khỏi, cửa lớn một lần nữa bị bật vào trở lại.

Luật ngẩng đầu, đôi mắt dần mở to trân trân vào nhóm người mới đến. Họ đang dừng lại ở quầy lễ tân, trang phục đặc biệt cho cậu biết rằng hai người kia không chỉ đơn giản là bác sĩ ở bệnh viện. Bởi vì trên chiếc băng ca họ đẩy theo, chiếc túi đen đặt trên đấy mới là điều khiến Kiến Luật phải đứng dậy. Cậu vịn lấy giá đỡ dịch truyền, khẽ đưa mắt về phía cô cảnh sát bên cạnh. Cô Hạ Vy đang bận nói chuyện điện thoại với ai đó, quay mặt đi.

Lén lút, nhanh nhẹn và dứt khoát, Luật dùng hết sức lực còn lại của mình để chạy thẳng đến nhóm người mới tới, tóm gọn lấy chiếc túi to nhất, rồi kéo mạnh chiếc phéc-mơ-tuya xuống. Ngay lập tức, cậu bị tóm lại. Hai người cảnh sát kéo cậu ra chiếc băng ca, ép kẻ lạ mặt vào một góc để tránh xa khỏi vật chứng quan trọng.

Một cú tát đáp thẳng vào mặt Kiến Luật. Cậu lùi lại, bàng hoàng ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ duy nhất mặc thường phục trong nhóm người. Mẹ của Duy Lâm trừng mắt, dùng áo khoác đắp lên những chiếc túi màu đen.

"Mày..." Bà nắm chặt tay lại, câu từ rít qua từng kẽ răng. "không xứng đáng nhìn mặt nó lần cuối."

Luật ngồi thừ người ra đất, nhìn bọn họ sửa sang lại vật dụng.

Nhưng, nhiêu đó là đủ rồi.

Hai giây thôi cũng đã đủ cho cậu nhận ra đây chính là thực tại.

Năm tháng, và cậu không còn nhận ra dung nhan của người mà cậu từng yêu nữa. Cái xác ấy cũng chỉ là xác người chết, vẫn trải qua quá trình phân hủy như một lẽ bình thường, và người chết thì vĩnh viễn không thể sống lại.

Luật chỉ biết ngồi đó, nhìn chiếc băng ca đẩy xa dần, xa dần, cho đến khi biến mất sau những bức tường của nhà đại thể bệnh viện trung ương.

[Hết]