Không có đồng hồ treo tường, thế nên cậu chẳng rõ hiện tại mấy giờ mấy phút.
Không có lịch treo, thế nên cũng chẳng biết hiện tại đang mùa đông, xuân hay hạ.
Cậu đã đánh mất khái niệm thời gian từ lâu rồi, vì dù sao thì nó cũng chẳng còn quan trọng nữa. Đói thì ăn, buồn thì cứ việc ngủ, ngủ dậy rồi thì tiếp tục sinh hoạt như một cái xác không hồn.
Không hồn- phải, không thể xem là đang sống được. Bởi vì trong khi người ta bận lo suy nghĩ về tương lai hoặc chăm lo cho hiện tại, thì cậu vẫn mắc kẹt ở đó: Vĩnh viễn đắm chìm trong hồi ức của một kẻ điên.
*
"Uầy, nhìn này! Báo vừa đăng tin có một gã tâm thần vừa trốn trại, mà cái chỗ này gần chúng ta thật sự..."
"Hả? Đâu?"
Mùa thu, 8 giờ tối - hồ An Yên
Đống lửa vẫn cháy mạnh, để những cái bóng của mười tám thành viên in xuống nền đất trải lá khô ven hồ. Hùng chìa điện thoại qua cho cả bọn, tuy sóng hơi yếu nhưng may mắn thay hình ảnh vẫn không bị mờ. Khải quay đầu qua, Thanh Giang cũng rướn người qua nhìn. Cái giao diện quen thuộc của bài báo cho họ biết đây là thông tin chính thống, những dòng chữ ngay ngắn và ảnh chụp được làm mờ mặt của những người xung quanh cũng thể hiện rõ sự đáng tin cậy. Hùng kéo xuống thông tin chi tiết mà mọi người cần, tất cả đồng loạt nhăn mặt lại.
"Chà, gã này đã từng giết người rồi nhỉ? Mà vụ này tao nghe người ta kể lại tận một năm sau mới phát hiện ra thi thể nạn nhân." Thanh Giang vừa nói, vừa tắc lưỡi lắc đầu. "Sợ thật. Không hiểu sao người ta để hắn trốn trại được nhỉ?"
"Chịu, chắc do sơ suất." Hùng lắc đầu. "Cơ mà lên báo thế này thì tao đoán hắn cũng sẽ bị gông cổ sớm thôi. Vụ gì chứ mấy vụ theo vết rồi bắt người, công an mình có bao giờ thất bại đâu."
"Ừ... điển hình là vụ ông biến thái bên mình đấy, cuối cùng gã cũng đã bị gông cổ rồi mà đúng không?"
"Ừ! Nên là tao nghĩ gã này cũng sẽ sớm bị tóm thôi!"
Luật cũng vô thức gật gù theo các bạn, ngước đầu qua nhìn thông tin trên trang báo điện tử.
Vậy là đã hơn nửa năm trôi qua kể từ khi xảy ra vụ án ấy. Cậu còn nhớ sự kiện mở đầu, trường trung học phổ thông NTX đã có một phen náo loạn vì trên mạng đột nhiên xuất hiện những clip nhạy cảm có hình ảnh đồng phục học sinh trường. Không giống dàn xếp, cũng chẳng được làm mờ. Những nơi riêng tư nhất của các nạn nhân cứ thế được phơi bày ra, hướng thẳng vào camera như thể họ chẳng biết về sự tồn tại của nó ở đấy. Đỉnh điểm của việc này là khi xuất hiện một đoạn clip thấy rõ mặt của một bạn nữ lớp mười, khiến con bé bị sốc và bỏ nhà mất tích suốt ba ngày đêm. May mắn cho em, mọi người đã tìm được bé trước khi xảy ra chuyện gì xấu. Nhưng có một điều cậu chắc chắn là sự ám ảnh này sẽ hằn sâu trong ký ức của em.
"Con An nhắc tao mới nhớ, tại sao những tháng qua lớp mình chưa có ai bị gọi lên tòa làm nhân chứng nhỉ?" Khải đưa tay lên cằm, suy nghĩ. "Dù biết đó là điều tốt cơ mà... chúng ta cũng là lớp tiên phong mà?"
"Chắc là bọn họ không muốn dính líu đến phụ huynh." Hùng đáp, xoay sang. "Chứ... mày tính giải thích với đấng sinh thành như thế nào nếu họ hỏi mày điều tra từ đâu? Mày dám khai thật không?"
"Thì chúng ta xem những đoạn băng ấy nhằm thu thập bằng chứng mà, có gì bậy bạ đâu?"
"Không phải phụ huynh nào cũng sẽ chấp nhận lý do đó, mày hiểu không?" Hùng nói, rồi đưa tay lên, đập đập vào ngực. "Đây, điển hình là tao này. Chưa gì tao đã bị gia đình chửi là rảnh hơi vì tham gia vào vụ ấy rồi. May là thằng Luật kịp gọi cô Nhã đến nhà tao nói chuyện thì họ mới để yên cho tao chơi tiếp với chúng mày đấy!"
Tập thể học sinh lớp 11D4 tìm ra chủ nhân của các clip quay lén phản cảm - Luật đột nhiên nhớ đến tiêu đề bài báo đầu tiên nhắc đến vụ việc và cách mà họ nổi tiếng khắp khu vực đây. Ban đầu nhóm chỉ có ba người, mục đích chỉ đơn giản là kiểm tra xem liệu có phải ai đó dàn dựng để quay clip không. Rồi, sau khi xác nhận sự việc nghiêm trọng hơn họ tưởng, số lượng thành viên trong nhóm bắt đầu tăng lên, cho đến khi toàn bộ lớp D4 đều có ý kiến đóng góp và Kiến Luật cũng tình nguyện giúp một tay.
Suốt hai ngày liền tận dụng thời gian cuối tuần rảnh rỗi, bọn họ đã chia nhau xem hết các link độc, từ đó định vị nơi mà clip ấy đã được quay và đến tận đấy kiểm tra sau giờ tan học. Có tổng cộng hai mươi bảy chiếc máy quay đã được tìm thấy. Chúng ở khắp mọi nơi, đủ các ngách, từ nhà vệ sinh nữ ở tầng ba cho đến nhà vệ sinh giáo viên ở tầng trệt. Sau khi thống nhất ý kiến, nhóm tiên phong đã quyết định không đề cập chuyện này với nhà trường mà mang tất cả bằng chứng đến tận đồn công an để báo cáo. Vì, như Trung Hải đã nói, bọn họ không được phép loại trừ khả năng thủ phạm có thể là một trong số giáo viên.
Nhanh chóng, cảnh sát đã bắt tay vào điều tra, và vụ việc lan đến khắp các trường học lân cận. Khoảng thời gian ấy, nội dung cuộc trò chuyện của học sinh chỉ toàn xoay quanh về việc các clip bị phát tán trên mạng. Họ nghi ngờ, đồn thổi thủ phạm là thành viên trong đội xây dựng công trình ở dãy nhà thể chất. Đó là một suy luận tương đối hợp lý, vì nếu xét thời điểm mà clip đầu tiên xuất hiện trên internet thì đó cũng là lúc mà trường bắt đầu sửa sang.
Nhưng, khi lời đồn đại đến tai những người tiên phong, Kiến Luật đã gạt phăng giả thuyết ấy ngay lập tức. Cậu ấy bảo rằng những vị trí mà máy quay đặt đều là những nơi rất độc, một người chỉ đến đây vài hôm để công tác thì không thể có đủ thời gian nghiên cứu kỹ càng đến vậy được. Thủ phạm chắc chắn là người trong trường, quen thuộc, và có địa nhất định để tự do đi lại. Gia Khải và Hồng Ngọc cũng hoàn toàn đồng tình với ý kiến của cậu đưa ra.
Sau nhiều ngày vụ việc nổi lên, cuối cùng nhân dạng của thủ phạm cũng đã lộ. Nhưng, đó không phải là công của đội tiên phong, mà do đội cảnh sát điều tra đã đảm nhận vụ án. Bọn họ chỉ đoán ra khi cô chú công an đến lấy lời khai từ các bạn, hỏi rằng họ nghĩ gì về bác bảo vệ với mái tóc lưa thưa.
"Tự dưng giờ chợt nhớ lại cảnh mỗi buổi sáng ông ta đều tươi cười chào học sinh vào trường khiến tao nổi hết cả da gà!" Trang nói, ôm lấy hai vai. "Tao không thể tin được nhà trường lại đi ký hợp đồng với những loại bệnh hoạn như vậy. Thằng già ấy làm bảo vệ trường cũng hơn bốn năm rồi còn gì."
"Ừ, quả ấy cảnh sát nói ra không ai dám tin." An nói, hướng mắt về đống lửa. "Ông ấy nổi tiếng là thân thiện với học sinh mà."
"Eo ơi, đừng có mà nói ông ấy thân thiện với tao." Trang nhăn mặt, đưa tay ôm miệng. "Cứ nói đến là mắc ói."
"Xin lỗi..."
Nhưng, cho dù cảnh sát đã tìm ra kẻ chủ mưu, rắc rối không vì thế mà biến mất. Khi điều tra sâu hơn, lớp 11D4 là tập thể đầu tiên cảnh sát lấy lời khai để xác nhận các địa điểm nơi thủ phạm đặt camera kín. Từng người, từng người một đã chỉ ra nơi mà họ tìm thấy máy quay, nhưng không hiểu vì sao, Duy Lâm đột nhiên lên tiếng bảo rằng vụ việc trông có vẻ phức tạp hơn họ biết. Ban đầu không ai hiểu cậu ta đang đề cập đến chuyện gì, thế nên, như một học sinh hồn nhiên hết phần thiên hạ, cậu ta hỏi thẳng cảnh sát có phải họ đang gặp rắc rối gì với việc thu thập bằng chứng không. Kết quả đúng là như vậy thật, một anh cảnh sát trẻ tuổi nọ đã nói thật rằng bọn họ chưa tìm được nơi mà ông bác bảo vệ giấu những đoạn clip kia.
Hai mươi bảy chiếc máy quay, nhưng chỉ có vài chục megabyte clip phản cảm được tìm thấy. Rõ ràng con số ấy chẳng phù hợp chút nào, nhất là khi bọn họ có thể khẳng định rằng vụ việc không phải chỉ mới diễn ra gần đây. Một lần nữa, lớp tiên phong lại bắt đầu hăng hái, bày tỏ mong muốn được giúp cảnh sát tìm bằng chứng buộc tội. Nhưng đáng tiếc thay, lời đề nghị ấy đã bị gạt phăng đi ngay.
"Cơ mà... màn tìm được chiếc USB bằng chứng đúng là huyền thoại!" Hùng nói, mắt chợt sáng lên. "Nhớ lại cảnh cả đám cùng mang chiếc USB đến đồn công an, rồi được tất cả mọi người trong phòng trầm trồ khen ngợi mà đến giờ tao vẫn cảm thấy hơi lân lân. Lúc đó có thằng Thuận nè, Luật nè, rồi tao. À, lúc đó có thằng Lâm nữa nhỉ? Nó vẫn còn cay cú vụ trở thành đứa duy nhất bị mắng dù đã giao nộp bằng chứng ra."
"Ơ mà nó bị la vụ gì ấy nhỉ?"
"Nó là đứa tìm thấy chiếc USB đấy!" Thanh Giang bất ngờ chen lời, giọng hào hứng hẳn lên. "Tao còn nhớ nè! Lúc đó tụi mình bảo là sẽ không nghe lời công an, mỗi người vẫn cố gắng đi tìm bằng chứng ấy, thì thằng Lâm có lầm bầm gì đó kiểu: Lần này quay lén được cả giáo viên thực tập cơ mà, làm gì có chuyện thằng già đó xóa khi chưa kịp xem qua? và cứ thế tiếng thẳng vào nhà vệ sinh nam, giở cái bệ nước của bồn cầu lên. Trời! Chúng mày phải thấy cái dáng vẻ lúc nó tìm ra cái USB được dán bên dưới nắp bồn cầu đó! Lúc nó bật cười và lột băng dính ra mà tao muốn đổ nó luôn ấy! Cơ mà tiếc thay, chính vì cái hành động quẳng băng keo đi và cầm USB bằng tay không kia mà mấy cô chú công an mắng nó, họ bảo rằng vân tay của nó đè hết lên vật chứng quan trọng rồi. Buồn cười ở chỗ lúc trong đồn, tao cứ tưởng thằng Lâm sợ hãi nên ríu rít xin lỗi, thế mà vừa mới đặt chân ra ngoài tầm hai bước là nó đã trở mặt chửi thề luôn hahaha."
"Ái chà, nhớ kỹ vậy hen!" An huých vai Thanh Giang, cười. "Tém lại hộ bạn ơi, bạn biết bạn đang ở đâu không?"
"Tao đang nói bằng tất cả sự ngưỡng mộ đấy nhé! Mày cũng phải công nhận cái thần thái lúc nó đã thiệt sự chứ!" Giang nói, giơ tay trái ra. "Không tin mày hỏi Luật xem, cậu ta cũng ở đó mà!"
"Ừ... khi ấy nhìn giống phim thật." Luật cười cười, mắt hướng xuống đống lửa.
Sau vụ đó, mọi người thường nói đùa rằng tất cả con gái và những đứa con trai có bồ trong NTX đều mắc nợ lớp 11D4. Khi cảnh sát điều tra sâu hơn, họ đã phát hiện ra kho video phản cảm của ông bác bảo vệ lên đến tận con số một trăm hai mươi bảy gigabyte, tổng hợp từ chiếc USB vật chứng cho đến những nơi lưu trữ khác. Ông ta không chỉ sử dụng nó cho bản thân, mà còn bán cho những người có nhu cầu, cung cấp cả thông tin nữ sinh ấy cho những kẻ muốn biết. Theo kế hoạch ban đầu, có vẻ như gã biến thái này còn tính phát triển thêm theo yêu cầu của khách, đó là sẽ lắp đặt thêm camera ở phòng vệ sinh nam để kho tàng trở nên đa dạng. Bọn con trai lúc đó cũng sởn cả tóc gáy. Không ai biết danh sách đó bao gồm ai cả, mọi người trong nhóm đó đều sử dụng tài khoản ẩn danh.
"Ê biết gì không Luật, sau vụ ấy thì có khá nhiều người tìm đến lớp tao xin tài khoản mạng xã hội của mày lắm đấy."
"Hả?" Luật quay đầu, tròn mắt. "Thật à? Ai thế?"
"Trời ơi, nhiều không kể hết!" Giang cười, nhưng rồi cô ấy chợt ghé đầu sát qua, thì thầm. "Cơ mà lúc đó con Huệ bảo rằng mày có bồ rồi nên tao toàn cảnh báo trước. Nếu mày muốn thì tao sẽ cho lại."
Luật bất giác ngẩng đầu lên, tìm kiếm gương mặt thật thuộc giữa nhóm người quây quần bên đống lửa. Tuyết Huệ lúc này đang ngồi phía bên kia đống lửa, xung quanh là đám bạn thân thiết, trải một vài lá bài trên thùng đá nhỏ màu vàng. Vài đứa con trai cũng có mặt ở đó, và Lâm thì đang ngồi đối diện với Tuyết Huệ. Luật đứng dậy, quyết định đến gần nhóm bên kia.
Dù biết rằng lớp đang chia làm hai và bên này là thành phần có thể chấp nhận bia rượu, nhưng cậu vẫn không nghĩ rằng họ có thể uống nhiều đến vậy. Hầu như dưới chân ai cũng có vỏ lon cả, và kiểu xếp gọn gàng cho cậu biết được rằng mỗi người đã uống bao nhiêu. Tuyết Huệ là người đầu tiên nhận ra sự tham gia của thành viên mới, song cô ấy vẫn không phản ứng gì nhiều vì bản thân còn đang bận bịu với những lá bài đang trải ra.
"Ten of swords - Lá mười kiếm cơ à, chậc chậc." Huệ nhăn mặt, lắc đầu. "Sao nhìn toang thế này Lâm ơi? Bộ mày gây nghiệp nhiều lắm đúng không?"
"Ơ kìa? Nó mang ý nghĩa gì đấy?" Lâm nheo mắt, giọng cậu ta nghe hơi nhè. "Toang là toang sao?"
"Lá này hơi xấu đấy, nếu mày đang xem về tình yêu thì sắp tới sẽ gặp chuyện không tốt lắm, có thể khiến cho mày đau khổ." Huệ nói tiếp, rồi hướng mắt sang lá cạnh bên. "Chậc, đã vậy còn Tower! Cơ mà, mày bốc được được lá cuối là Death nữa nên đây có thể là điều may. Death thật ra không xấu, nó là kiểu kết thúc một điều cũ và báo hiệu cho một sự khởi đầu mới. Nếu mày đang ở trong một mối quan hệ độc hại thì có thể đây là tín hiệu để mày có một mối tình khác tốt hơn."
Lâm gật gù, song nhìn vẻ mặt hơi đờ đẫn của cậu ta, cậu khá chắc rằng cậu ấy cũng chẳng hiểu gì cho lắm. Luật dừng lại khi đứng bên cạnh Tuyết Huệ, nhìn xuống những lá bài lạ lẫm và bắt mắt được trải trên chiếc thùng đá xanh lam.
"Các cậu đang coi bài Tarot à?" Luật lên tiếng, hỏi thăm. "Cậu biết đọc bài luôn hả Huệ?"
"Ừ, tớ đang học thôi." Huệ cười, híp cả mắt lại. "Cậu muốn coi thử không?"
"À, nếu được thì..."
"Ôi dăm ba mấy chuyện tình cảm nhắng nhít!" Lâm thu bài lại, xếp chúng gọn qua rồi trả lại cho Huệ. "Tới đâu thì tới. Tao không quan tâm!"
"Mạnh miệng đấy." Huệ nhận lại bài, cười nhạt. "Bữa mày kêu là số lượng bồ cũ của mày vừa chạm đến mốc hai chữ số rồi ấy nhỉ? Để tao chống mắt lên coi nghiệp nó tới quật mày ra sao!"
Lâm đứng dậy, nhưng không rõ có phải vì cơn choáng vì hơi cồn không, nhưng cậu ta loạng choạng đến mức suýt ngã nhào. Luật theo phản xạ đưa tay ra, vội vàng đỡ lấy. Quả đúng như suy đoán, mùi rượu trên người cậu bạn đã trở nồng nặc hết cả lên.
"Đó thấy chưa!" Huệ bật cười, xốc xốc bài lại. "Tao nói nghiệp tới sớm mà không tin!"
Lâm đột ngột đưa tay ôm lấy miệng, cúi gập cả người. Cậu cứ tưởng cậu ta sẽ ói, nhưng nhưng may mắn thay chẳng có bãi nôn nào ọc lên người cậu cả. Lâm đã kịp kìm chúng lại, nuốt ngược mớ dịch vị vào trong.
"Cậu ta bị làm sao thế?" Luật hoang mang. "Bộ các cậu uống nhiều lắm à?"
"Không nhiều lắm... thật ra tớ cũng chẳng rõ nữa." Huệ nheo mày lại, gãi gãi đầu. "Thôi tớ nghĩ là cậu nên đưa thằng Lâm về lều đi thì hơn. Nếu cứ thế này chắc chút nữa nó lăn xuống hồ luôn quá."
Luật gật đầu, khoác tay của Lâm qua vai, dìu cậu ấy trở về lều nghỉ.
Kế hoạch của buổi cắm trại bao gồm cả việc ngủ qua đêm, thế nên lớp đã cùng nhau dựng hai lều, một bên nam và một bên nữ. Hiện tại cả hai đều trống cả, đồ đạc xếp gọn vào một góc cuối lều, chừa diện tích ở giữa để nghỉ ngơi. Luật dìu cậu bạn đến bên cửa, giở tấm màn che qua để Lâm tiện bước vào. Lâm cảm ơn, rồi lồm cồm bò qua một góc, ngã vật xuống, gối đầu lên chiếc áo khoác của ai đó để quên.
"Cậu ổn không đấy? Cần tôi lấy nước chanh để giải rượu hay gì không?"
Lâm trở người, khoát khoát tay hai cái, rồi thả tự do cho nó ngã xuống tấm bạt lót nền. Hai mắt của cậu ta vẫn nhắm nghiền lại, lồng ngực phập phồng dưới lớp áo mỏng tang trông mệt mỏi. Luật chợt đưa mắt sang nhìn đám đông đang quây quần, có vẻ như mọi người đang tổ chức trò Thật hay Thách, tiếng cười thỉnh thoảng lại ré lên đầy bất ngờ. Sau khi bảo đảm rằng sẽ chẳng có lý do gì khiến mọi người về sớm, Luật kéo rèm lại, lồm cồm tiến vào trong.
Khi không gian kín chỉ còn lại hai người, không hiểu sao tiếng thở đều đặn của đối phương khiến Luật bồi hồi đến khó tả. Sự say mê kéo cậu lại gần hơn, gần hơn chút nữa; cho đến khi cậu để thân mình đặt song song với người ấy, và da mặt cảm nhận được hơi thở của kẻ say mèm. Nó cuồng si, sự lén lút trở nên kích thích đến lạ, ép máu chảy rần rần. Luật liếm nhẹ môi, khẽ nghiêng đầu, để bờ môi của mình áp lên môi đối phương.
Và như truyện cổ tích kể về nụ hôn vô tình đánh thức người say ngủ, Lâm nâng mí mắt lên, mơ mơ màng màng.
"Hay là..." Luật thầm thì, vén nhẹ mái tóc của cậu bạn qua một bên. "Mình không chia tay nữa được không?"
"Hả?" Lâm hỏi, vẫn chưa tỉnh hoàn toàn. "Chia tay? Cậu vẫn muốn chia tay à?"
"À thôi, không có gì."
Luật không đáp lại gì nữa, thay vào đó cậu ta tiếp tục cúi xuống, khóa môi để đánh trống lảng khỏi lượt lời. Câu xin lỗi của cậu được chấp thuận. Những ngón tay luồn qua tóc của cậu, rồi trượt xuống gáy, xuống vai, mơn trớn ở phần lưng khiến cậu say mê đến tê dại. Luật quỳ cao hơn một chút, kéo đầu gối mình nhích lên để lấy thế cho nụ hôn càng thêm sâu đậm. Cậu có thể cảm nhận được nó - sự bồi hồi, rung cảm của đối phương chợt hóa mãnh liệt, và điều đó vô hình trung trở thành nét đồng điệu cảm xúc giữa hai người. Sự nồng nhiệt này như rút cả hơi thở của cậu vậy. Luật miễn cưỡng dứt ra khi ngẩng đầu, đê mê.
"Người cậu nặc mùi rượu..."
"Hahaha... a mẹ nó!" Tiếng cười của Lâm bị ngắt đột ngột, thay vào đó là cái nhăn mặt đầy khó chịu khi đưa tay lên đỡ lấy trán. "Đã bảo là không uống được mà cứ ép!"
"Uầy, rốt cuộc cậu uống bao nhiêu đấy?"
Lâm không trả lời, vắt chéo hai tay để trên trán, che cả mắt lại. Luật tháo kính, ngả người vùi đầu vào giữa hai cánh tay cậu bạn.
Mặc kệ tiếng nhạc ồn ào, mặc kệ cho nguy cơ có người sẽ đột ngột trở về lấy túi, Luật hoàn toàn để bản thân chìm đắm trong nhịp đập từ lồng ngực của đối phương như thể nó là điệu ru vỗ về cậu vào giấc ngủ. Chậm rãi, ấm áp, và đều đặn. Mí mắt của Luật khẽ nhắm lại. Cậu luồn tay qua, vân vê mái tóc gợn sóng và vành tai để trấn an đối phương mình vẫn bên cạnh. Hành động của cậu tiếp tục được đáp lại. Lâm hạ tay trái xuống, chạm lên đỉnh đầu của cậu học sinh.
Có một điều Luật phải thừa nhận rằng: cậu chưa bao giờ thích mùi rượu. Cậu ghét nó, cái mùi cồn phảng phất thường khiến cậu buồn nôn, nhưng nếu là hương từ người cậu mến thì cậu chẳng thấy làm sao cả. Làm sao đây nhỉ? Lại thêm một dấu hiệu cờ đỏ bị phớt lờ, lại một lần nữa sà vào lòng của người cậu từng nghĩ nên cắt đứt quan hệ yêu đương càng sớm càng tốt. Cậu chẳng biết nữa, lý trí bảo cậu nên rời đi nhưng con tim thuyết phục cậu ở lại. Thời gian như thể dừng lại ở đó, cho cậu chút khoảng riêng tư.
Luồng ánh sáng mạnh mẽ đột nhiên rọi vào trong, rồi vụt tắt gần như ngay lập tức.
Luật ngồi bật dậy, quay đầu nhìn về phía cửa lều. Không có ai ngoài đó cả, nhưng vài giây trước cậu dám chắc vừa có người mở rèm. Cơn bất an chợt dâng trào trong lòng ngực, Luật đeo kính lên, nhìn xuống tư thế của bản thân mình hiện tại. Sự thoải mái đã khiến cậu lơ là cảnh giác, nhưng Luật không nghĩ rằng mình lại ở lâu đến mức khiến người ta nghi ngờ. Hơi thở của Lâm vẫn đều đều, hai mắt nhắm nghiền lại và chìm sâu vào giấc ngủ. Luật kéo áo khoác đắp cho cậu ấy, rồi rời đi.