*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương Tĩnh Nghiêu dõng dạc nói: “Mắt nhìn của anh lúc nào cũng chuẩn, không tin thì em đi hỏi thăm đi. Cuối năm ngoái công ty dụng cụ thể dục kia đóng cửa rồi, ngoài ông chủ bô giai thì có thực lực gì chứ?”
“Vậy anh cũng nên nói với em bằng thái độ tử tế một chút chứ.” Sếp Hàn đỡ trán: “Đe dọa người ta đi mất rồi chạy tới châm chọc mỉa mai khiến em không còn mặt mũi nào, cách làm của anh nhất định phải cục súc thế hả?”
Vương Tĩnh Nghiêu tự biết đuối lý: “Tính tình anh thế nào, em đã biết từ ngày đầu tiên rồi còn gì?”
“Chính vì em rất hiểu anh, nên em mới vô cùng tuyệt vọng với anh.” Hàn Trác Trác biết rõ không thể thay đổi anh, nhưng vẫn nói, “Anh uyển chuyển nhắc nhở em bằng phương thức bình thường một chút thì không được hả?”
“Không thể.”
“Anh không có gì để nói ư?”
“Như vậy chẳng khác nào nói thẳng cho em biết là anh ghen anh ghét sao, anh chả thèm làm chuyện mất mặt thế đâu! Không chừng em nghe xong sẽ chê cười anh mất.”
“Em nghe xong tuyệt đối sẽ không chê cười anh đâu! Em chỉ biết……” Tròng mắt đen láy của cô đảo tròn, “Hôn anh thôi.”
Vương Tĩnh Nghiêu rốt cuộc cũng nói: “Được, về sau mà còn gặp chuyện này, anh sẽ uyển chuyển nhắc nhở em bằng phương thức bình thường.”
Đàn ông, đúng là đàn ông.
Lúc đi làm, Hàn Trác Trác mua hai tấm vé xem phim vào cuối tuần, hẹn Vương Tĩnh Nghiêu đi xem phim.
Cô muốn tặng anh một niềm vui bất ngờ, cho nên không rào đón trước, mua vé trước 3 hôm.
Lúc cô nói cho Vương Tĩnh Nghiêu biết, anh vô cùng vui vẻ, không có vẻ gì là vướng việc bận. Chẳng ngờ ngày hôm sau anh bảo phải bay sang Thâm Quyến xử lý một chuyện khó giải quyết, kêu cô nhất định phải đợi anh trở về xem phim chung.
Hàn Trác Trác nói nếu không rảnh thì đổi ngày cũng được, dù sao có thể sửa ngày trên vé mà.
Ai ngờ Vương Tĩnh Nghiêu cứ làm như đây là kỳ tích trăm năm khó gặp không bằng, kiên quyết không đồng ý, đảm bảo đi đảm bảo lại là sẽ không trễ nải công việc, không cho cô đổi ngày.
Anh không ngừng đẩy nhanh tiến độ, rốt cuộc 1 tiếng trước giờ chiếu phim anh chạy được tới sân bay, vượt qua 1 đoạn cao tốc thì mới tới được rạp chiếu phim đúng giờ.
Hàn Trác Trác không khỏi thấy hơi thương anh Vương.
Chỉ là do trước nay cô chưa từng mời anh đi xem phim thôi mà, có đến mức đấy không?
Về sau cuối tuần nào cũng phải tranh thủ đi xem một bộ phim với nhau mới được, xem đến khi anh phát chán thì thôi.
Thương thay anh Vương, bởi vì hai ngày nay phải tăng tốc làm việc vất vả quá, nên phim mới chiếu được một nửa, anh đã ngủ ngồi trên ghế.
Hàn Trác Trác cười chết thôi. Nếu không phải ánh sáng trong rạp quá mờ, thì cô rất muốn cầm di động chụp anh một tấm.
Cô lẳng lặng quay đầu sang ngắm anh.
Ánh sáng lúc chớp lúc tắt liên tục chiếu lên những đường nét như tạc của anh. Anh nhắm hai mắt, hàng mi dày như cây quạt nhỏ, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím lại thành một đường.
Cô cầm lòng không nổi, nghiêng qua hôn anh một cái.
Ai dè anh tỉnh dậy ngay.
Sau đó không đợi cô lùi lại, anh đã giữ gáy cô hôn sâu thêm.
Hai người đang hôn nhau khí thế ngất trời, thì lưng ghế bị người ta gõ gõ.
Đôi môi dính nhớp tách ra, Hàn Trác Trác quay đầu lại nhìn lướt qua, đấy là một anh đeo kính đi xem phim một mình, “Có chuyện gì vậy?”
Anh đeo kính: “Xem phim văn minh hộ cái.”
Vương Tĩnh Nghiêu: “Liên quan quái gì đến cậu?”
Anh đeo kính: “Đã là chó FA đến xem phim tình cảm rồi, không muốn chịu đau nữa.”
“Thôi được rồi.” Hàn Trác Trác kéo Vương Tĩnh Nghiêu, “Chúng mình đi thôi.”
Vương Tĩnh Nghiêu: “Không.”
“Ngoan nào.” Sếp Hàn cố ý nói lớn tiếng: “Thuê phòng đi.”
Vương Tĩnh Nghiêu không hề lưu luyến, đứng dậy bỏ đi ngay.
Anh đeo kính: Mỉm cười sống sót.
Thang máy của rạp chiếu phim chạy thẳng tới cửa nhà nghỉ.
Hai người làm một nháy luôn cho nóng.
Hai nháy.
Ba nháy.
Nội dung cụ thể căn cứ quy định luật pháp và chính sách liên quan của nhà nước nên không tiện miêu tả.
Khổ lâu mới được sướng, tràn trề mỹ mãn.
Sếp Hàn động tình nhất thời còn nói với anh Vương mấy câu hồ đồ kiểu “Em yêu anh muốn chết”.
Anh Vương hạnh phúc muốn bật khóc.
Sau khi xác định quan hệ yêu đương, họ vui vẻ trải qua cuộc sống gia đình đường mật ngọt ngào một thời gian.
Nhưng anh Vương cậy được chiều nêu kiêu, lại bắt đầu giở trò.
Nguyên nhân là anh cảm thấy Hàn Trác Trác quá vất vả.
Mọi người đều biết, làm mẹ rồi mà còn đi làm thì rất là khổ.
Một mặt phải làm việc nghiêm túc, mặt kia còn phải chăm sóc con tỉ mỉ, thường xuyên lực bất tòng tâm không còn tinh lực.
Nên cô không có thời gian dư thừa để đi dạo phố, ăn cơm, xem phim, tập thể hình, du lịch, “xếp hình” với anh.
Mấy chuyện hủy hoại không khí như “xếp” được một nửa là lăn ra ngủ thì thôi mình đừng nhắc lại nữa.
Quan trọng là, ngày nào Sếp Hàn cũng bận rộn quần quật, lịch trình phải lên kế hoạch từng phút.
Mỗi lúc nhớ Thịt Thịt, cô chỉ có thể an ủi nỗi nhớ thương qua camera trong nhà.
Có một lần Thịt Thịt trên nôn dưới tả, lòng cô nóng như lửa đốt nhưng lại không thể kề cận chăm sóc con.
Buổi tối về nhà thấy gương mặt bé bỏng tiều tụy của con, cô chỉ có thể trộm chảy nước mắt một mình.
Cho nên anh Vương nghĩ ra sáng ý là làm chuyện xấu ngay, tự tìm đường chết vuốt vảy ngược của Sếp Hàn.
Phải đến lúc Hàn Trác Trác ký thỏa thuận gia hạn hợp đồng với một khách hàng cũ hợp tác mấy năm, cô mới phát hiện ra.
Khách hàng cũ nói giá cả của Bác Nghiêu cao quá. Bây giờ có công ty khác báo giá thấp hơn bên cô, phục vụ còn tốt hơn. Hàn Trác Trác hỏi công ty nào?
Khách hàng cũ: Công ty của anh Vương.
Lần này cô không nổi điên, mà cho anh cơ hội giải thích: “Nói, tại sao lại cướp khách của em?”
“Anh làm chuyện này là suy xét trên góc độ của khách hàng và sự phát triển tương lai của Bác Nghiêu đấy.”
Vương Tĩnh Nghiêu nói đâu vào đấy: “Bác Nghiêu đang vào thời điểm thay đổi hướng đi. Mô hình hoạt động và cách thức cung cấp dịch vụ cũ đã đem lại những phiền toái không cần thiết cho công ty và khách hàng.”
“Thí dụ như?”
“Cứ nói tới nhân tố sân bãi và thiết bị đi đã. Thuê của người khác mãi tốn rất nhiều chi phí, mà mặt thủ tục cũng rất phiền toái, lãng phí quá nhiều sức người sức của. Còn Trác Duyệt nhà anh thì hoàn toàn có thể cung cấp sân bãi và thiết bị tân tiến với mức giá thấp hơn của nhà khác. Nghĩ đơn giản tí nhé, ví dụ cùng bán cải trắng này, anh bán 1 tệ/bắp, em bán 2 tệ, mà ăn còn không ngon bằng của anh. Em nghĩ xem khách hàng sẽ chọn bên nào?”
Sếp Hàn: “Đây là lần đầu tiên em nghe thấy có người mô tả việc thọc gậy bánh xe tươi mát thoát tục vậy đấy.”
Nhưng trong lòng cô cũng không khỏi cảm thấy anh nói không phải không có lý.
Khách hàng có quyền lựa chọn thứ tốt hơn.
Vương Tĩnh Nghiêu rèn sắt khi còn nóng: “Đối với Bác Nghiêu mà nói thì cũng vậy thôi. Mấy năm nay những hoạt động sáng ý mà công ty em cho ra mắt liên tục bị sao chép bởi các công ty cùng ngành. Điều này nói lên em có tài năng không ai sánh bằng trong phương diện này, chỉ tiếc là em bị giới hạn vì quy mô công ty quá nhỏ, nên phải bán rẻ những sản phẩm trí tuệ này. Chỉ có mở rộng quy mô tăng thêm lợi nhuận, mới không làm lãng phí giá trị cá nhân của Sếp Hàn thôi.”
Sếp Hàn được ton hót thì cũng xuôi xuôi, “Vậy theo ý anh thì?”
“Hợp tác với Trác Duyệt của bên anh đi.” Vương Tĩnh Nghiêu đã dự mưu từ sớm, lôi bản kế hoạch ra: “Sắp tới bọn anh tính hợp tác với một đài truyền hình, sản xuất một show thực tế về thể dục thể thao, đã tiến vào giai đoạn trao đổi. Trước kia em cũng thấy rồi đấy, công ty anh không am hiểu về phương diện này lắm, cho nên hiện tại bọn anh rất cần đối tác có ý tưởng có thực lực có kinh nghiệm như Sếp Hàn đây.”
“Nghe cũng hợp em đấy.”
Anh Vương nghĩ thầm: Cái đấy là đương nhiên, tất cả những thứ này anh đều đo ni đóng giày cho em mà.
Sếp Hàn còn đang do dự, dù sao việc chuyển hướng đi vẫn là một chuyện trọng đại của công ty.
Vương Tĩnh Nghiêu rèn sắt khi còn nóng, nói: “Tổ chức những hoạt động thế này kiếm tiền vất quá. Với Sếp Hàn thì quá là uổng sức nhân tài, cả bọn choai choai của Bác Nghiêu nữa, mấy cậu đấy cũng cần cơ hội mở rộng tầm mắt và phát triển bản thân.”
“Nhưng nếu là gameshow thì minh tinh vẫn kiếm bộn tiền, chứ công ty tổ chức cũng vất lắm.”
Vương Tĩnh Nghiêu lấy ra đòn sát thủ: “Quan trọng là ý tưởng và tài năng của em được thế giới biết đến.”
Quả vậy, hiện giờ các loại hình show thực tế ùn ùn không dứt, có thể trổ hết tài năng để trở nên nổi bật trong giai đoạn bão hòa này cũng là một sự thách thức.
“Thôi được rồi,” Sếp Hàn rốt cuộc cũng dao động, tiếp theo là vấn đề mà cô quan tâm nhất, “Những chương trình thế này có chi phí sản xuất bao nhiêu?”
Cô nghĩ thầm nếu khoảng 20 triệu gì đấy thì suy xét cũng được.
Ai dè Vương Tĩnh Nghiêu đáp: “2 trăm triệu.”
Đám choai choai giúp việc của Bác Nghiêu vừa nghe nói công ty sắp thay đổi hướng đi thì đều hưng phấn như được tiêm máu gà.
“Mẹ ơi con sắp lên TV rồi!”
“Theo Sếp Hàn đúng là ngầu quên sầu!”
“Nhất định phải nghĩ cách chụp ảnh kỷ niệm với quán quân thế giới!”
……
Về ngôi sao thể thao cần mời, người đầu tiên mà Hàn Trác Trác nghĩ đến chính là Vương Tĩnh Nghệ.
Quán quân thế giới, hình tượng tốt, ít tai tiếng, đầy năng lượng tích cực, mấu chốt nhất là người trong nhà dễ nói chuyện.
Đáng tiếc anh Vương từ chối thẳng thừng.
Anh còn nói có bao nhiêu là quán quân thế giới, sao lại chọn một thằng mặt liệt. Trương Kế Khoa không tốt sao, em cũng mê người ta bao năm còn gì.
Mắt Hàn Trác Trác lập tức tỏa sáng lấp lánh: “Cún con Tây Tạng Khoa Khoa……”
Ánh mắt Vương Tĩnh Nghiêu trầm đi, vung bút lên: Bỏ.
(Trương Kế Khoa: là một vận động viên bóng bàn người Trung Quốc sinh năm 1988. Sau khi giành Huy chương vàng nội dung đơn nam tại Thế vận hội Luân Đôn 2012, Trương Kế Khoa trở thành tay vợt nam thứ tư trong lịch sử bóng bàn có được Grand Slam trong sự nghiệp.)
Một thời gian sau, show thực tế hợp tác tiến vào giai đoạn cuối cùng, lúc đấy Hàn Trác Trác mới biết đối tác là đài truyền hình Sầu Riêng lẫy lừng.
Đài Sầu Riêng cực kỳ hài lòng với phân đoạn và thiết kế các mục trò chơi của Sếp Hàn, cũng vô cùng vô cùng hâm mộ tài nguyên quảng cáo tài trợ của Sếp Vương, hiện tại thứ ảnh hưởng đến quyết định cuối cùng vẫn là những minh tinh lớn được chọn.
Quản lý đài này là fan não tàn của Vương Tĩnh Nghệ.
Vương Tĩnh Nghiêu: Đổi đài truyền hình!
Nhưng chương trình giải trí của đài Sầu Riêng luôn có rating cao nhất cả nước.
Vì thế Hàn Trác Trác quyết định tự mình ra tay giải quyết chuyện này.
Kết quả chưa được mấy hôm, các ấn phẩm giải trí lớn đều đưa tin phong thanh, show tạp kỹ đầu tiên mà quán quân Vương Tĩnh Nghệ trai zin chưa đi show bao giờ tham gia sẽ là của đài Sầu Riêng, bên sản xuất là ông trùm Công ty thể dục thể thao Trác Duyệt trong giới này.
Hàng nhà Trác Duyệt, toàn là hàng tuyển.
Chuyện còn chưa chứng thực đã được bao người chờ mong, lãnh đạo của đài truyền hình cực kỳ vui vẻ, gọi điện thoại báo tin vui cho anh Vương.
Anh Vương: Đứa chết mẹ nào giở trò đấy?
Chị hai ngành PR – Doãn Xán Xán đột nhiên hắt xì một cái.
Sếp Hàn ngồi chung với Doãn Xán Xán uống trà chiều trong quán cà phê, quan tâm nói: “Cảm lạnh à?”
Doãn Xán Xán “Ừ” một tiếng: “Chắc là tại hôm qua chơi lộ thiên ngoài ban công với chồng.”
Hàn Trác Trác: “Kích thích thật, lần sau tớ cũng phải thử xem sao.”
“Chậc chậc, đây mới là Hàn Trác Trác mà tớ đánh giá cao chứ.” Doãn Xán Xán nói: “Dạo này cưng được anh Vương chiều gớm nhỉ. Tớ thấy má cưng ửng hồng, mệnh có đào hoa, sắp tới sợ là sẽ có chuyện đáng nghi đây.”
“Ý là nào?”
Doãn Xán Xán là người ngay không nói lời khuất tất, gửi thẳng một tấm ảnh cho Hàn Trác Trác.
“Ảnh người qua đường chụp vào tháng 11 năm ngoái. Không phải dạo này Vương Tĩnh Nghệ đang hot à, chuyện này lại bị người ta xào lại lấy fame. Tớ đã trả giá cao ép xuống rồi, khỏi cần cảm ơn, vào show thực tế chăm sóc các chị em nhiều vào là được.”
Hàn Trác Trác nghe xong thì thấy, tấm ảnh này được chụp lén, nhìn không rõ lắm, nhưng vẫn có thể thấy rõ Vương Tĩnh Nghệ và một cô gái trẻ một trước một sau đi vào chung cư mà anh chàng ở lúc đó.
Tuy rằng cô gái trẻ kia không bị chụp đến mặt, nhưng Hàn Trác Trác nhận ra chiếc váy mà cô ta mặc, đây là chiếc váy may riêng có một không hai của anh Vương, cả quả đất này chỉ có một chiếc đấy thôi.
Doãn Xán Xán không sợ chết, nói một câu: “Nếu tớ suy tính không sai, thì hình như cưng cũng mang thai vào lúc ấy. Nghe nói nếu là song sinh cùng trứng thì ADN giống nhau đến 99%……”
Hàn Trác Trác: “Câm miệng.”
Doãn Xán Xán mừng rỡ cười khanh khách: “Cưng bắt tớ câm thì dễ thôi, nhưng cưng làm sao cho anh Vương nghe xong mà không suy nghĩ miên man, đấy mới là bản lĩnh.”
Sếp Hàn vừa về nhà đã khai ngay chuyện hệ trọng này ra.
Vương Tĩnh Nghiêu nhìn bức ảnh kia, rồi nhìn ngày chụp đăm đăm, mặt sầm sì hẳn đi.
“Tối đấy em chỉ đến chỗ Vương Tĩnh Nghệ thương lượng chuyện công việc với cậu ấy thôi. Em cảm thấy không nên gạt anh chuyện này.” Hàn Trác Trác thản nhiên nói: “Bây giờ em không có bất kỳ cảm giác gì với cậu ấy, sau này cũng sẽ không nảy sinh bất kỳ cảm xúc gì ngoài chuyện công việc, anh có tin em không?”
Vương Tĩnh Nghiêu: “Tin.”
Hàn Trác Trác nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, đột nhiên thấy anh đáng yêu dã man, “Vậy tại sao anh còn xụ mặt ra?”
Vương Tĩnh Nghiêu: “Bởi vì vừa nãy em không nói, trước kia em không có cảm giác gì với nó.”
Hàn Trác Trác: phòng này phòng kia, mà vẫn bị bẫy……
Khi người ngoài giới đang ồn ào huyên náo, đồn đãi show tạp kỹ đầu tiên của Vương Tĩnh Nghệ đã giao cho đài Sầu Riêng, thì tự anh chàng lại thanh minh tại trận: “Tuyệt đối không có việc này.”
Lần này thì chớ nói đài Sầu Riêng, mà cả Trác Duyệt đầu tàu trong giới, danh tiếng hiển hách cũng mất sạch mặt mũi với quần chúng.
Lãnh đạo hai bên mở họp tập trung, nghiên cứu rốt cuộc tin giả này là từ đâu ra?
Đáp án là Doãn Xán Xán.
Doãn Xán Xán hô to oan uổng: “Sếp Hàn sai tui làm vậy đó.”
Các sếp lớn rất là khó hiểu, mà Vương Tĩnh Nghiêu cũng đã đoán được 7-80%, Sếp Hàn rốt cuộc cũng nói ra dụng ý mình làm như vậy.
“Dùng cách bình thường thì về cơ bản không thể liên hệ được với Vương Tĩnh Nghệ, cậu ấy cũng không mặn mà gì lắm với giới giải trí, ngay cả deal đại diện thương hiệu giá trên trời cũng khinh chẳng thèm nhìn. Cho dù dùng cấp trên ép cậu ấy, người ta cũng không phản ứng. Mấu chốt là mấy năm nay cậu ấy luôn ở nước ngoài, căn bản không thể liên hệ nổi. Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể đưa ra hạ sách này, nhưng bây giờ không phải khá tốt sao?”
Vương Tĩnh Nghiêu không tin cô: “Anh xin lỗi, anh chẳng thấy tốt ở chỗ nào cả.”
“Cậu ấy chủ động đáp lại rồi.” Sếp Hàn rất là có khí phách, đối mặt với sự nghi ngờ của anh đầu gấu, cô vẫn còn bình tĩnh được, “Tuy rằng Vương Tĩnh Nghệ rất nổi tiếng, nhưng cậu ấy không có đến cả người đại diện, những chuyện bên ngoài toàn là do quản lý trung tâm điền kinh xử lý giúp cậu ấy, không thông qua sự đồng ý của cậu ấy. Chúng ta không thể liên hệ thẳng với cậu ấy dù có thân thiết thế nào.”
Vương Tĩnh Nghiêu rất ghét cái kiểu nói năng này, để người khác biết anh là anh trai mà không trị được thằng em mình, thì mặt mũi của anh đầu gấu còn để đâu được nữa?
Nhưng chỉ mấy ngày sau, luật sư đại diện của Vương Tĩnh Nghệ đã chạy tới Trác Duyệt, nói là muốn kiện anh trai mình vì tội phỉ báng.
Vương Tĩnh Nghiêu: “Tôi thấy nó ngứa đòn rồi đấy.”
Về sau anh vẫn bổn cũ soạn lại, giả vờ ông bô ốm yếu, triệu hồi thằng con ở hải ngoại về.
Vương Tĩnh Nghệ phong trần mệt mỏi đi máy bay riêng, chen chúc khó khăn giữa sự vây hãm của đám fangirl. Quán quân thế giới cứ tùy hứng như thế đấy, không có vệ sĩ đi cùng, cũng không có công ty quản lý quan tâm, anh chàng xông ra khỏi muôn trùng vây chỉ bằng một câu: “Phiền nhường đường cho.”
Ra khỏi sân bay, Vương Tĩnh Nghệ đứng đúng chỗ xếp hàng đợi taxi như bá tánh bình thường.
Đột nhiên, một chiếc siêu xe màu đen chậm rãi lái về phía anh chàng.
Vương Tĩnh Nghệ làm như không thấy.
Cuối cùng cửa sổ hạ xuống một nửa, một đôi mắt sắc bén lộ ra, Vương Tĩnh Nghiêu ra lệnh cho anh chàng: “Lên xe.”
Ngọn núi băng ngàn năm Vương Tĩnh Nghệ lại nở nụ cười. Anh chàng mở mở cửa xe, ngồi vào xe của trai đẹp, nghênh ngang bỏ đi giữa muôn vàn ánh đèn flash.
Nhờ sự tuyên truyền miễn phí của người qua đường, cục diện xấu hổ trước kia tự sụp đổ.
Mọi người tra ra mã biển số xe, mới biết chủ xe rất có địa vị, đúng là tổng giám đốc Vương Tĩnh Nghiêu của Trác Duyệt, anh trai song sinh cùng trứng của Vương Tĩnh Nghệ.
Hai người có diện mạo rất là giống nhau, lại có cuộc đời khác hẳn nhau, tạo đề tài bàn tán say sưa cho người đời.
Truyền thông thuận thế PR một đợt, đài Sầu Riêng và đề án gameshow này cũng nổi đình nổi đám nhân cơ hội này.
Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, trong mắt mọi người, nếu Vương Tĩnh Nghệ muốn đầu quân vào showbiz, vậy thì chắc chắn sẽ chọn Công ty thể dục thể thao Trác Duyệt do anh trai mình mở. Dù gì Công ty thể dục thể thao Trác Duyệt vẫn luôn là kẻ xuất sắc trong nghề về phương diện quản lý thể thao.
Thật ra, sự thật hoàn toàn tương phản.
Vương Tĩnh Nghệ còn chẳng để cơ hội cho ông anh mình nói câu gì: “Chuyện này em chỉ bàn với Sếp Hàn thôi.”
Vương Tĩnh Nghiêu làm bộ không biết: “Sếp Hàn nào?”
Vương Tĩnh Nghệ dùng một câu chẹt họng ông anh mình: “Sếp Hàn mối tình đầu của em, người anh đang đau khổ theo đuổi ấy.”
Anh đầu gấu đương nhiên sẽ không chắp tay nhường cô gái của mình đi.
Thế là Quán quân thế giới vất vả lắm mới lừa về đây được lại cúi đầu tìm vé giảm giá bay về nước Anh.
Vương Tĩnh Nghiêu thấy anh chàng ăn mềm không ăn cứng, bèn thay đổi sách lược: “Chỉ cần mày đồng ý tham gia chương trình này, anh cho mày 100 triệu tệ tiền lên sân khấu.”
Quán quân thế giới chậm rãi hếch đầu đầy cao ngạo: “Cút.”
Còn có người không thích tiền, sống như một dòng suối trong, coi mình là chàng tiên không dính khói lửa sự đời cơ à.
Anh Vương bực lên, “Nói đi, rốt cuộc mày muốn thế nào?”
“Hàn Trác Trác đâu?” Vương Tĩnh Nghệ nhàn nhạt nói một câu: “Bảo cô ấy tới gặp em.”
Lúc Hàn Trác Trác nghe được tin này, cô mừng quá nhảy dựng khỏi ghế bành. Đám thuộc hạ sôi nổi nịnh nọt: “Sếp Hàn, sướng rồi chớ quên bọn em!”
Khi Vương Tĩnh Nghiêu gọi điện từ phòng họp đến nói Vương Tĩnh Nghệ muốn gặp cô, cô lại chẳng e ngại việc sắp phải đâm đầu vào chiến trường đẫm máu, mà còn thấy chờ mong, cộng kèm một xíu kích động ——
Đúng là phải xin lỗi anh Vương, nhưng cậu ấy chính là quán quân thế giới đó!
Kỳ thật cô không hề suy nghĩ tới hướng tình yêu nam nữ phong hoa tuyết nguyệt gì cả.
Lúc đẩy cửa đi vào, cô vẫn mang tư thái bình tĩnh tự nhiên, thoải mái hào phóng.
Vương Tĩnh Nghệ ngồi ngay cạnh Vương Tĩnh Nghiêu, khí chất trưởng thành, ánh mắt trầm tĩnh.
Bao năm đã qua, nhưng hai anh em này vẫn thích đụng hàng với nhau.
Đây chính là hàng limited đấy.
Rốt cuộc sở thích của cả hai giống nhau đến mức nào nhỉ.
Sếp Hàn luôn có một ý tưởng lớn mật: Nếu đơn hàng này không hợp tác được, thì bắt anh Vương giả mạo em trai mình tham gia hoạt động đi……
Vương Tĩnh Nghệ đồng ý với lời mời của Hàn Trác Trác vô cùng dứt khoát, còn nói muốn tán gẫu riêng một lát với Sếp Hàn.
Vương Tĩnh Nghiêu tất nhiên sẽ không đồng ý với lời đề nghị này rồi, “Anh cũng là lãnh đạo của Trác Duyệt, bàn chuyện công ty, thì anh mày phải ở đây.”
“Em không chỉ muốn nói về chuyện công việc đâu.” Vương Tĩnh Nghệ nói một câu sốc óc: “Còn cả việc riêng tư giữa em và cô ấy nữa.”
Vương Tĩnh Nghiêu: “!!!”
Sợ đàm phán tan vỡ, Hàn Trác Trác vội vàng trấn an anh Vương đang xù lông: “Chuyện này bàn mấy câu thôi mà, bàn tí xong ngay.”
Vương Tĩnh Nghệ nghiêm trang chòng ghẹo: “Tuy rằng trên sân thi đấu tớ nhanh lắm, nhưng trong phương diện khác thì phải rất lâu……”
Sếp Hàn mắt thấy sắp trấn an thành công: Câm miệng điiiiii!
Sợ anh Vương sẽ suy nghĩ linh tinh, Hàn Trác Trác cân nhắc một lát rồi quyết định thả đòn chốt hạ.
“Cậu có gì muốn nói, nếu không ngại thì nói cho mọi người luôn đi. Anh trai cậu không phải người ngoài, tớ cũng không có việc riêng tư gì cần gạt anh ấy cả.”
Vương Tĩnh Nghiêu không ngờ Hàn Trác Trác lại nghĩ vậy, anh nhất thời thấy hơi cảm động.
Vương Tĩnh Nghệ liếc anh Vương một cái, hỏi cô: “Xin hỏi bây giờ cậu với anh trai tớ có quan hệ gì?”
Giờ phút này, không chỉ Vương Tĩnh Nghệ, mà ngay cả Vương Tĩnh Nghiêu cũng gần như nín thở tập trung, yên lặng lắng nghe đáp án của cô ——
Hàn Trác Trác: “Bọn tớ là người yêu.”
Trong lòng Vương Tĩnh Nghiêu: Một vạn chùm pháo hoa cùng nở đì đùng.
Vương Tĩnh Nghệ cũng chỉ hơi thất thần vài giây, rồi nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt bình thường, thậm chí còn nói một câu: “Tốt quá rồi, chúc mừng hai người.”
Mặt Vương Tĩnh Nghiêu đầy vẻ kiêu ngạo: “Cảm ơn.”
Nội tâm của Vương Tĩnh Nghệ luôn khiến người ta khó có thể đoán biết. Lần này cũng vậy, sau khi được nghe quan hệ hiện tại giữa Vương Tĩnh Nghiêu và Hàn Trác Trác, không biết tại sao anh chàng lại dễ tính hơn trong chuyện đi show giải trí.
“Em không có kinh nghiệm tham gia chương trình giải trí, em cần có người chuyên nghiệp đồng hành suốt quá trình, tự mình chỉ đạo.”
Sếp Vương: “Dễ thôi, anh sẽ sắp xếp trợ thủ đắc lực nhất cho mày.”
Vương Tĩnh Nghệ: “Em không muốn giao tiếp với người không quen, mệt lắm.”
Sếp Vương: “Xem ra trong lòng mày đã có người được chọn rồi nhỉ.”
Vương Tĩnh Nghệ: “Vâng, bạn gái của anh. Nếu anh không đồng ý thì em lập tức chạy lấy người, không bàn bạc gì nữa hết.”
Sợ anh Vương nói không đồng ý lại xôi hỏng bỏng không đơn hàng lớn, Sếp Hàn coi tiền như mạng lập tức cướp lời: “Đồng ý đồng ý!”
Tuy rằng anh Vương rất bất mãn, nhưng đến cả Sếp Hàn cũng tỏ thái độ rồi, anh là đàn ông, cũng nên nhường nhịn.
Sau đó hai bên bàn bạc về hợp đồng, trả trước một nửa thù lao làm tiền cọc, phí lên sân khấu được định là 80 triệu tệ.
Đây là công lao của Sếp Hàn, tiết kiệm được 20 triệu chi phí cho công ty.
Trước khi ghi hình chính thức, Sếp Hàn đích thân lên một bản kế hoạch mới mẻ riêng cho Vương Tĩnh Nghệ.
Thứ nhất, để mặt mộc lên hình.
Có một số tổ chương trình muốn hấp dẫn người hâm mộ, nên cố ý ép minh tinh thể thao theo hướng thần tượng, trước khi lên hình sẽ trang điểm kiểu tự nhiên lừa tình cho các sao để họ trông đẹp hơn.
Nhưng Sếp Hàn cảm thấy cứ để tự nhiên không cần điểm trang, khỏi vẽ rắn thêm chân làm gì, chỉ tổ màu mè thấy gớm.