17 Again - Trở Lại Tuổi 17

17 Again - Trở Lại Tuổi 17 - Chương 11




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chỉ nghe thấy một giọng trêu chọc thế này: “Sếp Hàn, chị nói thế là thế nào nhỉ?”



Hàn Trác Trác nhìn theo tiếng nói thì phát hiện một anh giai thắt bím kiểu Tây sau đầu, mắt một mí to, môi hơi dày, trông rất là high fashion.



Một anh trai hào hoa đeo kính đứng bên cạnh cậu thắt bím đẩy mắt kính của mình lên, giọng điệu dịu dàng dễ nghe bất ngờ: “Sếp Hàn, công ty vẫn luôn hoạt động như bình thường mà.”



Hàn Trác Trác che ngực: Má ơi, mới nhìn một cái thôi mà đã toàn là gu của con, nhìn thêm cái nữa không biết còn gì nữa đây?



Một anh “đầu nhím” đột nhiên thò ra từ sau lưng cô, đường nét rất Tây, góc cạnh rõ ràng, nói chuyện rất là ngạo nghễ khó thuần: “Mọi người làm đúng chức trách, dù sếp có ở đây không thì vẫn không trễ nải. Sếp Hàn, chị còn chẳng tin tưởng tụi em tí nào ư?”



Hàn Trác Trác nghe xong thì sửng sốt, lập tức cười xòa: “Tốt lắm, tốt lắm. Dạo này mọi người biểu hiện không tồi, oách ——”



Vừa nói cô vừa liếc nhìn Vương Tĩnh Nghiêu, phát hiện anh đang lườm cô.



Cô vội vàng nuốt sạch hai chữ “xà lách” lỗi thời đi. Nhưng vẫn chậm.



Đám cấp dưới rõ ràng đã phát hiện ra có gì đấy sai sai ——



“Sống bao mùa quýt giờ mới thấy luôn……”



“Vào công ty từng đó năm đến nay mới được nghe đấy nhỉ?”



“Sếp Hàn lại còn khen bọn mình!”



Cảm giác sắp lòi đuôi đập thẳng vào mặt.



Chờ đến lúc mọi người bê những việc công chất chồng nhiều ngày qua tới xin chỉ thị của cô, Hàn Trác Trác quả thực thấy trời đất tối sầm ——



Cô chả biết gì sất.



Hàn Trác Trác chột dạ, chỉ muốn vội vàng thoát thân: “Ờ thì, mọi người cứ làm việc đi đã, chị còn vài chuyện muốn nói với sếp Vương, lát nữa chị lại xử lý mấy công chuyện này sau.”



Mọi người không nhúc nhích, cảnh giác nhìn cô.



Bị nhiều trai đẹp lạ lẫm vây quanh nhìn mình chòng chọc như thế, Hàn Trác Trác luống cuống, áp lực bỗng đè nặng như núi. Cô xích lại gần Vương Tĩnh Nghiêu xin trợ giúp theo bản năng.



Cũng may anh giải vây thay cô, “Sếp Hàn không khỏe, chưa thể về làm việc bình thường ngay được. Mọi người có vấn đề gì thì phân chia nặng nhẹ nhanh chậm ra, rồi giải quyết từng bước một.”



Phỏm này lạ quá.



Mấy cậu choai choai đưa mắt liếc nhau, bấy giờ mới ai về chỗ người nấy, xếp hàng chờ.



Hàn Trác Trác vội vàng ton hót Vương Tĩnh Nghiêu: “Anh Nghiêu, vấn đề tiếp theo em xin cậy anh giải quyết hết!”



Aizz.



Xem ra cái chuyện bảo vệ gia nghiệp, đoạt lại chủ quyền này, vẫn phải bàn bạc kỹ hơn.



Vương Tĩnh Nghiêu cũng không đồng ý với cô ngay, chắc là còn giận dỗi đây, anh chỉ hỏi cô: “Văn phòng của em ở đâu?”



Hai căn phòng ở trong đây đều chia ô vuông, chẳng có gì khác biệt.



Nhưng có một cái bàn rất là to, bày mười mấy cây thực vật mọng nước trên đấy, còn trang trí kawaii, cực kì nữ tính, chắc là cái này rồi.



Hàn Trác Trác đặt mông ngồi xuống ——



“Ối chà cái ghế này hơi cao!”



Đô con đứng cạnh bàn làm việc gãi gãi đầu: “Chị Trác, em cao 2m, ngồi thấp quá thì không hợp mà, chị nói có phải không ạ?”





A.



Xấu hổ.



Ngồi sai rồi.



Hàn Trác Trác cười gượng đứng lên: “Chị thấy chỗ của em không tồi, nên muốn ngồi xuống trải nghiệm tí thôi, ha hả.”



Đô con kinh ngạc nói: “Chỗ của em…… không tồi? Lần trước chị còn quăng hết đống đồ tạp pí lù trên bàn em đi, nói là ô nhiễm tròng mắt mà!”



Hàn Trác Trác: “……”



Đô con chỉ vào một cái bàn kín đáo ở góc trong cùng của căn phòng, nói: “Chị có hàng ship đến đấy, em bỏ lên bàn làm việc cho chị rồi.”



Cuối cùng Sếp Hàn cũng tìm được chỗ an tọa của mình.



Bấy giờ cô và Vương Tĩnh Nghiêu mới cùng ngồi xuống.



Xem xét một lát, Hàn Trác Trác thất vọng lắc đầu lấy để: “Đơn sơ thế này, đã thế còn bé, chả ra dáng chủ tịch gì cả.”




Vương Tĩnh Nghiêu ngắm nghía một lát, ngược lại nói: “Trên bàn không có bất kỳ đồ dư thừa gì, tất cả vật phẩm đều được phân loại chia nhóm, bày biện chỉnh tề. Rất tốt, rất giống phong cách của anh.”



Hàn Trác Trác đang muốn chửi thầm thì đột nhiên thấy nhột ở chỗ cổ chân, cô cúi đầu thì thấy: “Đây là cái gì?”



Con heo này ở đâu ra đây?



Vương Tĩnh Nghiêu: “Chó của ai thế này?”



Cậu ngồi cách vách thò ra bảo: “Chó bull Sếp Hàn nuôi đấy ạ.”



Hàn Trác Trác liếc cậu này một cái, môi hồng răng trắng, diện mạo hiền lành rất ra dáng người đàn ông của gia đình.



Chắc chắn là vì thấy cậu này xinh trai nên mình mới điều cậu ta tới ngồi cạnh mình.



Vương Tĩnh Nghiêu hỏi cậu đẹp giai: “Con chó này tên là gì?”



Cậu giai ngon mắt: “Cục Tác ạ.”



Bấy giờ Hàn Trác Trác mới biết cái con đũy toàn thân màu bơ, béo tròn núc ních không có đuôi này là một chú chó.







Nhưng ngộ nhỡ bữa nào lạc mất con chó này, chẳng lẽ cô lại phải bắt chước tiếng gà đi khắp nơi gọi nó à?



Cục Tác, Cục Tác, Cục Tác……



Ai đặt tên thế? Thiểu năng trí tuệ chắc cú luôn.



“Sếp Hàn tự mình đặt tên đấy.” Cậu giai ngon mắt cười nói: “Nghe nói là bạn trai Sếp Hàn tặng, nuôi được ngót nghét một năm rồi ạ.”



Vương Tĩnh Nghiêu hỏi rất thản nhiên: “ Bạn trai nào của Sếp Hàn?”



“Em cũng không biết.” Cậu giai ngon mắt nhòm Hàn Trác Trác, cười càng toe toét hơn: “Anh cứ hỏi Sếp Hàn đi thì hơn.”



Sếp Hàn —— Hàn Trác Trác bị điểm danh thì xấu hổ cười với Vương Tĩnh Nghiêu: “Chẳng lẽ không phải là anh tặng em à?”



Giờ phút này vẻ mặt của Vương Tĩnh Nghiêu nói cho cô vô cùng rõ ràng: Không phải.



Hàn Trác Trác ghét bỏ nhìn con chó bull ngốc nghếch kute kia, “Chị vào đây được một lúc rồi mà nó chẳng ra nghênh đón, biết ngay là cái giống chỉ ăn lại nằm. Bạn trai bạn chiếc nỗi gì, tặng quà mà không chọn được con nào lanh lẹ hơn à.”




Cậu giai ngon mắt: “Nó là chó tàn tật ạ, tai nó điếc.”



Hàn Trác Trác “Thật à?”



Vương Tĩnh Nghiêu: “Giả thôi.”



Anh bóp tờ bìa dẻo, con chó lập tức chạy qua.



Hàn Trác Trác bình luận: “Chó đần.”



Cậu giai ngon mắt cười ha ha, nụ cười vô cùng tỏa nắng: “Bình thường chị bận lắm, làm gì có mấy thời gian chăm sóc nó, nên nó mới không có nhiều tình cảm với chị, đần đâu mà đần?”



Hàn Trác Trác ngây ra ngắm, say như điếu đổ nói với cậu trai ngon mắt: “Cậu cười cũng đẹp quá nhỉ.”



Nụ cười của cậu giai ngon mắt lập tức cứng đờ trên gương mặt, cậu ta lo lắng nói: “Em xin lỗi Sếp Hàn, em còn phải cắt rất nhiều video, em phải làm việc đây ạ.”



Sau đó cậu ta quay đi nhanh như chớp giật, ngồi về chỗ ra sức làm lụng.



Hàn Trác Trác: Chuyện này là sao?



Đến cả Vương Tĩnh Nghiêu cũng hỏi cô: “Mới nãy em nói mát dọa cậu ta đấy hả.”



Hàn Trác Trác cạn lời: “Em là kiểu nữ ma đầu lạnh lẽo độc ác như thế à!”



Vương Tĩnh Nghiêu: “Ờ.”



Cô xìu đi: “Sao em lại biến thành thế này?”



Vương Tĩnh Nghiêu: “Người làm ông chủ sao có thể cợt nhả suốt ngày với cấp dưới được?”



Hàn Trác Trác ghé mắt: “Xem ra, trước kia anh toàn dạy em mấy thứ ngụy biện dấm dớ đấy đúng không.”



Vương Tĩnh Nghiêu hừ lạnh: “Anh chỉ dạy em cách đúng đắn để trở thành ông chủ thôi.”



“Em cảm thấy bản thân em giống một con quái vật ấy!”



Vương Tĩnh Nghiêu không cho là đúng: “Thế à?”



“Em của mười năm trước ghét nhất là loại người thế này.” Hàn Trác Trác rầu rĩ nói: “Không ngờ em lại biến thành kiểu người mà em căm ghét nhất.”




Sếp Vương rơi vào trầm tư.



“Sếp Hàn.” Cậu đeo kính cầm một tập tài liệu đi tới, nói với Hàn Trác Trác: “Có một khoản phí cần chị phê duyệt ạ.”



Hàn Trác Trác: “Ờ.”



Sau đó cô nhận lấy, mở ra. Chẳng hiểu được chữ nào sất.



Vương Tĩnh Nghiêu nói: “Cứ đặt ở đây trước đã.”



Cậu đeo kính vẫn thây kệ, chỉ nhìn ông chủ của mình: “Sếp Hàn?”



Hàn Trác Trác vội vàng nói: “A, cứ đặt ở đây là được, lát nữa chị mang qua cho cậu sau.”



Thấy Hàn Trác Trác còn đối xử cung kính nhún nhường với Vương Tĩnh Nghiêu như thế, cậu đeo kính cảm thấy nghi lắm.



Nhưng cậu ta cũng chỉ nhíu nhíu mày rồi lui xuống.



Đám người vừa đi, Hàn Trác Trác vội vàng bưng cả xấp tài liệu thỉnh giáo Vương Tĩnh Nghiêu: “Phải làm sao đây anh ơi! Khoản phí này chỉnh sửa thế nào?”




“Chẳng hiểu gì mà còn dám làm đại ca à?” Vương Tĩnh Nghiêu nghiêm túc nói: “Đừng có nóng đầu nhất thời mà đánh sập công ty đấy.”



Hàn Trác Trác mím môi, ánh mắt u oán.



Vương Tĩnh Nghiêu không hổ là lão làng của công ty niêm yết, mới đảo mắt hai ba cái đã nghĩ ra cách: “Cậu đeo kính ban nãy họ Uông, là trưởng bộ phận tài vụ của công ty em. Bây giờ em bảo cậu ta check tài khoản công của công ty xem còn bao nhiêu số dư. Nếu còn dư thì mau chóng xử lý chuyển khoản đi.”



Hàn Trác Trác – gia sản cả người chỉ có hơn 100 tệ, bất ngờ nói: “Công ty còn có số dư cơ à?”



“Hoặc nhiều hoặc ít, lúc nào chả có.”



“Ồ.”



Hàn Trác Trác chỉ sợ tài khoản chỉ còn 5 hào, ai dè cô kêu cậu trưởng bộ phận tài vụ check rồi mới biết: hơn 58 nghìn tệ!



Nhưng Hàn Trác Trác cũng không vui vẻ mừng rỡ mấy, chủ yếu là lần trước cô tưởng mình kiếm được mấy trăm triệu tệ thì xin mấy chục triệu tệ cũng được, kết cục cô lại phát hiện ra rằng, danh hiệu chủ tịch này, ngoài oai ra thì chả được cái cóc khô gì.



Cô cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi: “Số tiền này em tiêu được không?”



Vương Tĩnh Nghiêu: “Được.”



Hàn Trác Trác run rẩy nói: “…… Có thể tiêu bao nhiêu?”



Vương Tĩnh Nghiêu: “Toàn bộ.”



Nghe vậy, Hàn Trác Trác buột mồm: “Em muốn rút hết tiền ra!”



Vương Tĩnh Nghiêu hỏi cô: “Rút hết làm gì?”



Hàn Trác Trác: “Cầm tiền bỏ trốn.”



“Không có tiền đồ.”



Hàn Trác Trác cũng cảm thấy tố chất của mình kém quá.



Ai ngờ Vương Tĩnh Nghiêu lại nói: “Ít nhất phải kiếm được 50 triệu têk rồi hẵng trốn chứ.”



Quả nhiên anh trùm có khác, đã chơi thì phải chơi lớn.



Cô đang định thỉnh giáo tiếp, di động của Vương Tĩnh Nghiêu lại reo vang. Hàn Trác Trác nghe thấy giọng nói vô cùng lo lắng của thư ký ở trong di động: “Sếp Vương, buổi họp hôm nay đổi sang giờ nào ạ……”



“Hủy bỏ.”



Anh đầu gấu cúp điện thoại, Hàn Trác Trác nuốt nuốt nước miếng, quan tâm nói: “Anh Nghiêu, anh có vẻ bận quá nhỉ?”



“Chứ sao nữa, em tưởng ông chủ của công ty niêm yết đều giống bọn tổng tài trên phim thần tượng à, suốt ngày yêu đương mà có giá trị con người cả tỷ Nhân Dân tệ ư?”



Hàn Trác Trác: “Ò.”



“Được rồi, không cần biết ơn anh quá đâu.”



“Thứ cho em nói thẳng,” Hàn Trác Trác nhấn mạnh rất cẩn thận: “Em là chủ tịch, anh là cấp dưới của em.”



“Thì làm sao?”



“Thì em bắt anh hỗ trợ công việc của lãnh đạo, hiến dâng năng lực chứ gì.”



Vương Tĩnh Nghiêu: “……”



Đời này hết sống nổi.