16 Năm, 10 Tuổi, 1 Lần

Chương 75: một đau khổ khác




Hình Thịnh Minh vừa bước chân ra khỏi phòng khách, Đới An Tây đã cho người lo đi đối phó với anh. Phải xử lý ngay, bởi ông ta biết anh sẽ không tha cho mình. Chi bằng ra tay trước khi bị ra tay.

Nhưng thuộc hạ còn chưa kịp đi thì cảnh sát đã ập vào. Đới An Tây bị bắt khẩn cấp với một lố tội danh, mà phía cảnh sát còn có bằng chức buộc tội rất xác thực.

- Mẹ kiếp thằng khốn Hình Thịnh Minh, tao sẽ không tha cho mày. Đợi đấy, tao sẽ trở lại ngay thôi.

Đới An Tây điều động đội ngũ luật sư và tận dụng mọi mối quan hệ để chạy án. Ông ta nghĩ Hình Thịnh Minh quá đơn giản rồi.

Chiếc xe áp giải ông ta đi từ nhà tới đồn bất ngờ gặp tai nạn. Tuy không ai nguy hiểm tới tính mạng nhưng ông ta bắt đầu sợ, rõ ràng là cảnh cáo Hình Thịnh Minh dành cho ông ta. Anh thừa sức gây ra một tai nạn thảm khốc tiền đối phương về trời, nhưng lại chỉ làm đến thế để đe dọa, gây khủng hoảng tinh thần Đới An Tây. Ông ta chết thế thì nhẹ quá.

Một phút trước hung hăng, một phút sau ông ta đổi ý cực gắt. Ông ta chấp nhận ngồi trong đồn còn an toàn hơn là được thả ra. Giờ phút này Đới An Tây vẫn tin mình chi đậm tiền thì sớm muộn gì cũng sắp xếp ổn thỏa để ra ngoài tính sổ Hình Thịnh Minh, còn ấp ủ kế hoạch lần này xóa sổ luôn Hình Thiên Hội..

Có điều ông ta nhầm to rồi. Hình Thịnh Minh đã dí ông ta không thoát nổi song sắt nhà tù, thậm chí bố trí sẵn vài người "chăm sóc đặc biệt" khi Đới An Tây ăn cơm nhà nước, bóc lịch tới cuối đời.

Chỉ sau một đêm, Hình Thịnh Minh đắp chiếu Hội Thiên Hoàng. Tin tức chấn động ngay lập tức lan truyền khắp mọi hang cùng ngõ hẻm đến nỗi Hoàng Danh Dương và Hình Trí Anh cũng kinh ngạc.

Đới An Tây ở trong đồn biết tin thì thất vọng, đế chế cả đời ông ta khao khát, đế chế mấy đời nhà họ Đới đã bị một kẻ đáng tuổi con phá nát. Mọi địa bàn, mối làm ăn của Hội Thiên Hoàng đều bị Hình Thiên Hội thâu tóm.

Ông ta cười điên dại, hẳn Hình Thịnh Minh đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nên ông ta bị úp bất ngờ không kịp trở tay.

***

Ba ngày sau, ông ta muốn gặp anh.



Hình Thịnh Minh nhìn Đới An Tây qua lớp kính ngăn cách. Mới mấy ngày ngắn ngủi, ông trùm Hội Thiên Hoàng vang bóng một thời đã tiều tụy trông thấy. Không còn vênh váo, chẳng còn phong độ, Đới An Tây nhợt nhạt nhăn nheo, tóc bạc hơn hẳn. Chỉ có giọng nói là vẫn như cũ.

- Vui không?

Anh không đáp, Đới An Tây tự nói tự cười.

Vui thì cũng ngừng lại đi. Tôi sẽ cho cậu biết một chuyện. Nghe xong cậu sẽ không vui đầu, cậu sẽ nghi ngờ nhân sinh, nội bộ lục đục. Cậu nghĩ hạ được tôi thì cậu sẽ bước lên đỉnh vinh quang sao, sẽ làm bá chủ sao?Tôi chỉ có thù tất báo, không hướng tới vinh hoa phú quý của ông. Chúng cũng chẳng sạch sẽ gì.Đới An Tây cười khinh khỉnh, giờ chẳng còn gì trong tay nên ông ta không sợ mất thêm gì nữa

Tay nhuốm máu mà bày đặt sạch sẽ. Cậu thật nực cười. Hình Thịnh Minh, cậu hạ được tôi, chỉ là chấm dứt đau khổ này để bước tới một đau khổ khác mà thôi.Tóm lại là ông muốn nói gì?Anh nhìn ông ta đầy sát khí, ông ta lại cười mãi không ngừng.

Không muốn mất thêm thời gian, Hình Thịnh Minh lạnh lùng đứng lên và xoay lưng rời đi. Nhưng sau lưng anh lại vang lên tiếng nói.

- Là chú Hoàng yêu dấu của cậu đấy.

Anh nhíu mày quay lại, Đới An Tây lấp lửng muốn giày vò anh mà bĩu môi châm trọc, sau đó ông ta bị giám ngục dẫn về phòng giam vì hết giờ thăm.

Ở nơi tù tội, có một Hình Thịnh Minh đứng trầm ngâm suy nghĩ.

- Chú Hoàng?

Anh nắm chặt tay, nhưng vẫn quay lại hướng Đới An Tây vừa ngồi và nói.

- Cảm ơn vì đã cho tôi biết mình còn một đau khổ khác.