16 Năm, 10 Tuổi, 1 Lần

Chương 50: nhìn mọi người kìa




Ở đời nhiều khi kiểu... Đuổi tình tình theo.

Hoàng Chiêu Lam càng chối thì đối tượng xem mắt càng thấy cô cá tính muốn được hẹn hò cùng.

Cô đang nghĩ cớ để chuồn thì thấy chị dâu gọi điện.

- Xin lỗi, tôi ra ngoài nghe điện thoại chút.

Cô đi ra một khoảng xa vừa đủ rồi nghe máy.

Chị dầu gọi em?Tối nay em về nhà ông ăn cơm nhé.Có việc gì sao ạ?Chiêu Lam sợ đụng mặt Vũ Kiên, nên ái ngại không muốn tới.

- Trí Anh dẫn bạn gái về ra mắt cả nhà, chị có tổ chức bữa cơm ấm cúng. Em nhớ đến đúng giờ nhé.

Chuyện này thì phải có mặt rồi, cô chỉ đành ậm ừ.

- Vâng chị, tối em sẽ có mặt.

Hoàng Chiều Lam quay trở lại bàn, dứt khoát từ chối người đó lần nữa.

Tôi không thích anh, nên hẹn hò là không thể.Cô Hoàng, đôi khi không nhất thiết phải có tình cảm rồi mới tiến xa hơn. Chúng ta đều hiểu việc gặp mặt này sẽ đem lại những lợi ích to lớn khác, không đơn thuần chỉ là việc cô có thích hay không.Cô thở dài, rồi ngồi phịch xuống đối diện.

Cổ áo được cô hé ra, tay chỉ lên vết thâm trên đó và nói.



Tôi đã có bạn trai. Đêm qua chúng tôi có một đêm rất lãng mạn, như anh thấy đấy. Bộ quần áo này, tôi mặc từ hôm qua, tôi từ nhà bạn trai tới đây gặp anh. Tôi không muốn chúng ta mất thời gian, cũng không muốn làm tổn thương anh. Tuy hơi mất lòng nhưng tôi muốn thành thật ngay từ đầu. Tôi thích người khác rồi.Tôi chỉ quan tâm cô từ giây phút này trở đi, trước đó không tính.Hzzz, anh thật cố chấp. Kệ anh, tôi nói rồi đó. Vậy xin phép, tôi có việc phải đi gấp.

Tối ấy cô tới nhà họ Hình, từ ngoài đã thấy xe của mọi người, không có xe của Vũ Kiên. Chiêu Lam thở phào một hơi, thông thường mấy bữa cơm tụ tập kiểu này sẽ chỉ có các anh em trong nhà. Vũ Kiên hiếm khi ở lại, cùng lắm chỉ lui tới làm việc cho anh cả rồi lại rời đi. Chắc tối nay cô sẽ không gặp lại anh đâu.

Nghĩ rồi cô hít sâu một hơi mới đi vào trong. Từ ngày Quý Mộng Ny làm cháu dâu nhà họ Hình thì nơi này trở nên ấm cúng hơn rất nhiều.

Chào hỏi một lượt, cô mỉm cười tặng Lâm Duyệt Y một bó hoa tươi để thể hiện thiện ý.

Dưới sự niềm nở và thân thiện của chị dâu, Duyệt Y cũng đỡ bỡ ngỡ, dần dần hòa nhập vào không khí chung của ngôi nhà.

Catie Fox có mặt thì không lạ lắm, bởi Hình Thịnh Minh và vợ coi đây như người nhà ruột thịt. Catie nhìn Trí Anh trêu đùa.

- Tẩm ngẩm tầm ngầm, không nghĩ cậu sẽ có con trước cả tôi cơ. Dân chơi nhưng được pha hạ cánh đỉnh đấy.

Hoàng Danh Dương ngồi gần đó thấy vậy bèn lên tiếng.

- Nếu em thích thì anh sẽ phối hợp cùng em, cho em bằng chị bằng em, thấy sao hả?

Hình Trí Anh ôm Lâm Duyệt Y bên cạnh rồi bĩu môi liếc anh họ cà khịa.

- Này Catie, bạn trai cô tẩm ngẩm tầm ngầm thì có.



Dĩ nhiên không ai đào lại vụ Trí Anh theo đuổi Catie trước mặt Duyệt Y cả.

Hoàng Chiêu Lam từ bà chị có hai thằng em thân thiết giờ ngồi một xó như người thừa, bởi ai cũng có đôi có cặp, bận rộn yêu đương hết cả rồi.

Tự nhiên thấy mấy đôi đó cũng hơi hơi ghen tị. Nhìn xem, từ người lạnh lùng như Hình Thịnh Minh, trầm lắng như

Hoàng Danh Dương, tay chơi như Hình Trí Anh, yêu vào cái là khác ngay được. Tình yêu có thật là diệu kỳ thế không? Anh cả thì rõ rồi, hạnh phúc khỏi bàn. Em trai cô từ đứa ít nói giờ chủ động đùa bạn gái trước mặt người khác, còn em họ sắp làm bố trưởng thành thấy rõ. Không biết sau này bạn trai cô, rồi nếu cô kết hôn thì chồng cô

se the nao nda???

Đang ngồi suy nghĩ ngần ngơ, cô giật bắn mình khi thấy Vũ Kiên đã đứng ở cửa lớn từ khi nào.

Anh chào Quý Mộng Ny trước.

Chị dâu, em tới có chút việc cần bàn với lão đại.Ừm, anh ấy ở phòng sách lầu trên. À, xong rồi xuống ăn cơm cùng gia đình nhé.Anh không đáp có ở lại ăn cơm hay không, chỉ mỉm cười rồi lãnh đạm nhìn mấy người còn lại.

- Xin chào.

Ai nấy đều không lạ lẫm gì Vũ Kiên, huống hồ anh là người được Hình Thịnh Minh coi trọng nên đối với nhóm em họ này cũng kiêng nể anh vài phần.

Chiêu Lam nhận ra ánh mắt Vũ Kiên không nhìn mình lấy một cái, cô nhìn theo bóng lưng lững thững đi trên cầu thang mà bức bối khôn nguôi.

Cô không thích bị phớt lờ, nhất là bị Vũ Kiên phớt lờ. Kể cũng lạ, bơ người ta được, bảo người ta quên đi, đến khi người ta tỏ ra quên thật thì lại khó chịu vô cùng.