1314

Chương 54: Thụy Phong cư




Cùng lúc đó....

Bốp---------

Trương Lực Bối đem tập tài liệu ném mạnh xuống đất, lớn giọng gào lên, " Này, công ty của các người đang đùa giỡn với lão tử đấy à? Loại phương án rác rưởi này mà cũng dám đem lên cho lão tử xem sao? "

Trương Phong vội vàng xuống giọng, " Trương tổng, chúng ta có gì thì từ từ nói, đừng tức giận mà tổn hại sức khỏe. "

" Cậu bớt già mồm với lão tử. Phương án này lão tử đã cho phép các người sửa đi sửa lại 3 lần rồi mà vẫn không ra hồn. Thôi, lão tử không chịu nổi các người nữa. Mau chóng đi gọi Tần Chiêu về đây, còn không thì cái hợp đồng này cũng đừng bàn nữa! " - Trương Lực Bối nói rồi liền đá ghế bỏ đi.

...

Sáng hôm sau, khi Tần Chiêu thức giấc thì Giang Ngộ Tuyết đã đi rồi. Anh vươn vai, đi ra ban công hít thở khí trời một chút rồi vào phòng vệ sinh đi đánh răng rửa mặt, vệ sinh cá nhân đơn giản rồi xuống bếp tìm đồ ăn sáng.

Lúc đang ăn thì bên ngoài bỗng có chuông cửa. Vì bảo mẫu vẫn chưa đến nên Tần Chiêu đi ra mở cửa. Người đến không ngờ lại là Trương Phong và Lâm Ngọc Thư, là CEO và giám đốc tài chính của công ty, hai người này cũng là vợ chồng, là hai người đã gầy dựng nên cái công ty mà Tần Chiêu đang làm. Tần Chiêu bị dọa cho hết hồn.

" Trương.... Trương tổng và Lâm tổng, hai người..... đến tìm tôi hả? "

Trương Phong gật đầu, " Đúng. Tiểu Tần à, chuyện ngày hôm đó là tôi làm không đúng, tôi không nên trong tình huống chưa hiểu rõ sự tình đã đình chỉ công việc của cậu. Tôi bây giờ xin trịnh trọng nói lời xin lỗi với cậu, cũng hi vọng cậu có thể quay về tiếp tục làm việc. Nói thật, mấy ngày qua không có cậu, công ty cứ loạn hết cả lên. Nhất là Trương Lực Bối, không có ai dỗ dành nổi ông ta. Tần Chiêu à, lần hợp tác này cũng là tâm huyết của cậu hơn 4 tháng qua, bây giờ chỉ cần ký hợp đồng nữa thôi là đã có thể triển khai dự án rồi, cậu cũng không nỡ cứ vậy mà bỏ đi, đúng chứ? "

Lâm Ngọc Thư cũng nói, " Đúng đó Tần Chiêu, quay về đi. Hạng mục với Trương Lực Bối thật sự rất quan trọng với công ty, nếu như cậu vẫn còn tức giận thì chúng tôi đồng ý chia cho cậu thêm 0,5% hoa hồng khi dự án thành công. "

Tần Chiêu ngớ người, " Chơi lớn như vậy luôn hả? 0,5%, tính sơ sơ cũng phải gần 3 vạn đó, cộng thêm phần thưởng và hoa hồng trước đó thì tổng cũng phải hơn 10 vạn..... "

Lâm Ngọc Thư mỉm cười, " Cậu có muốn lấy hay không? "

Tần - sáng mắt vì tiền - Chiêu lập tức nở nụ cười với hai vị thần tài, " Lấy chứ! A, quên mất, hai vị mời vào nhà đi, tôi vẫn còn đang ăn dở bữa sáng, đợi tôi ăn xong rồi thì sẽ lập tức đi dỗ dành Trương Lực Bối. Dù sao ông ấy cũng là đối tác quan trọng của tôi mà, thực ra thì tôi cũng đâu có nói là sẽ nghỉ việc đâu, công sức của tôi mấy tháng qua đâu thể cứ thế mà đổ sông đổ bể, rồi cả tiền thưởng của tôi nữa. Tôi còn tính là ăn sáng xong thì sẽ đến công ty cầu xin hai người cho tôi quay lại làm việc đây này, không ngờ hai người đã đến trước rồi. Hì hì, xem ra tôi cũng rất có giá đấy chứ. "

Lâm Ngọc Thư mỉm cười, " Đó là tất nhiên rồi, sự đóng góp của cậu cho công ty thời gian qua chúng tôi đều nhìn thấy rõ ràng hết đó, cậu ưu tú như vậy, chúng tôi không nỡ làm mất đâu. Mà nè, hai ngày nay cậu ở đâu vậy? Sao mà không liên lạc được vậy? "

" À, ba mẹ nuôi với bạn bè của tôi vì lo lắng cho tôi nên có đến thăm, tôi vì muốn dành toàn bộ thời gian cho bọn họ nên tắt máy luôn. Sau đó thì bạn trai tôi cũng vì tôi mà nghỉ học 2 ngày, tôi liền ở cùng anh ấy, không có tâm tư để nghĩ đến công việc. "

" À, ra thế. Chuyện đó.... Đối với cậu có vẻ ảnh hưởng rất lớn nhỉ? "

Tần Chiêu cười xòa, " Nói lớn thì không lớn, nhưng cũng không hẳn là nhỏ. Sự tình xảy ra đến bước đường như vậy, tôi cũng thật sự rất buồn bã. Nhưng mà vấn đề không lớn, bởi vì ngay từ đầu tôi đã không phải là người làm sai. Và khi xảy ra chuyện, vẫn còn rất nhiều người luôn đứng về phía tôi, còn có một người luôn cùng tôi chiến đấu, thế nên, vấn đề không lớn, chớp mắt một cái là đã qua đi rồi. "



Trương Phong mỉm cười, ánh mắt khẽ liếc sang Lâm Ngọc Thư, " Đúng vậy, có một người luôn cùng ta chiến đấu, vậy thì giông bão gì rồi cũng sẽ hóa thành chuyện nhỏ nhỉ. "

Tần Chiêu gặm một miếng bánh mì, gật đầu lia lịa, " Đúng. "

Tần Chiêu quay về công ty, có vui cũng có người bực, có người thì cảm thấy thương xót cho anh, cũng có người cảm thấy anh làm vậy là bất hiếu, đại nghịch bất đạo. Nhưng mà Tần Chiêu đều không thèm quan tâm, chỉ tập trung vào làm việc thật tốt thôi.

Có Tần Chiêu cán đáng, hợp đồng với Trương Lực Bối đã nhanh chóng được ký kết và nhanh chóng triển khai công việc. Đồng thời anh cũng được thăng chức lên thành quản lý dự án, tiền lương lại được tăng.

Ngày tháng lại bình yên trôi qua, chớp mắt đã 2 năm nữa trôi qua.

Đông đi thì xuân đến.

Tiết Thanh Minh, vẫn như thường lệ, hàng năm cứ đến Thanh Minh thì Giang Ngộ Tuyết sẽ về quê ở Tô Châu để tảo mộ tổ tiên và làm lễ tế tổ. Tô Châu là cái nôi của Giang thị, vị tổ đầu tiên của Giang thị là xuất thân và khởi nghiệp ở Tô Châu, vậy nên đây chính là vùng đất tổ của gia tộc.

Tần Chiêu thì vẫn chưa nhập phả tộc, vậy nên chưa được tham gia tế lễ, bất quá về tổ trạch để phụ giúp việc chuẩn bị tế lễ và ngồi chơi, trò chuyện với các vị trưởng bối thì vẫn là được đó. Tần Chiêu là đứa nhỏ mà Giang Ngộ Tuyết nuôi lớn, vậy nên người trong tộc đa số đều biết đến Tần Chiêu. Tần Chiêu từ nhỏ tính tình đã rất dịu ngoan, càng lớn lại càng khéo léo, cư xử và ăn nói luôn có chừng mực lại không đánh mất sự thú vị, lúc làm việc thì lại không hề ngại khó ngại khổ, việc nặng việc nhẹ gì cũng biết làm, thành ra rất nhiều vị trưởng bối đều rất thích Tần Chiêu. Và khi chuyện Tần Chiêu yêu đương với Giang Ngộ Tuyết được công khai ra, cũng rất ít người phản đối, đa phần đều là ủng hộ, thậm chí là còn giục hai người mau kết hôn. Nói chung thì hệ tư tưởng của người nhà họ Giang thật sự rất thoáng, cho dù là người già thì cũng đều rất dễ dàng chấp nhận những điều mới mẻ và khác biệt. ( Truyện chỉ được đăng duy nhất trên trang Wattpap: @Samoyed_2003. Nếu như truyện xuất hiện trên bất kỳ trang web nào khác thì đều là đồ ăn cắp. Xin hãy tôn trọng chất xám của tác giả.)

Sau khi tế lễ kết thúc, Giang Ngộ Tuyết cũng không vội về Bắc Kinh, hắn vui vẻ dẫn Tần Chiêu đi xem trụ sở chính của công ty hắn.

Đó là một tòa nhà lớn tên là Snow - White nằm cách trung tâm thành phố Tô Châu khá xa và khá gần Thượng Hải. Tòa nhà được xây theo dạng tháp đôi và kiến trúc xoắn ốc, trông vừa mềm mại vừa sắc sảo, tông màu chủ đạo là màu trắng, nhìn bề ngoài thật sự rất đẹp.

Hai tòa nhà này cao khoảng 160m, tính luôn cả diện tích khuôn viên bên ngoài thì khoảng hơn 3hecta, quả thật là một khuôn viên vô cùng rộng lớn, và ngoài hai tòa tháp hành chính vô cùng nổi bật ấy thì ở đằng sau còn có khu ký túc xá cho nhân viên và cả một khu rừng xanh mướt bao quanh cả khuôn viên. Tần Chiêu chỉ có thể cảm thán rằng, người có tiền đúng là có khác, đập tiền mạnh tay phết.

" Cưng à, chỗ này anh đập vào hết bao nhiêu tiền vậy? " - Tần Chiêu quay sang Giang Ngộ Tuyết, hỏi.

" Tầm 700 triệu. "

" USD? "

" Ò~ "

" Ôi trời ơi. Càng ngày càng em càng thấm thía lời lão cha nói rồi đấy. Anh đúng là thánh đốt tiền. "

" Nhưng mà anh kiếm tiền cũng rất giỏi đó nha! Được rồi, đừng nói nhảm nữa, đi thôi, đi xem nhà của chúng ta nào. " - Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền kéo Tần Chiêu vào bên trong tòa nhà.

Vào trong rồi Tần Chiêu mới biết, bên trong tòa nhà vẫn còn dang dở lắm, chưa được lắp đặt nội thất gì cả.

" Chỗ này vẫn còn thô kìa, chưa có nội thất. " Tần Chiêu nói.

" Ừm. Vẫn chưa làm xong mà. Với tiến độ này thì phải sang năm sau mới dọn về đây được. Chiêu tử à, nhà của chúng ta cũng là nhà thô đấy, em hãy nghĩ xem em muốn trang trí thành kiểu dáng như thế nào? "

" Vẫn là ở penthouses à? "

" Ừm hửm. Thuận tiện mà. "

" Vậy còn em thì sao? Lỡ như sau này công ty của em mà xa chỗ này thì chẳng lẽ chúng ta lại phải yêu xa cả đời à? "

" Ai nói vậy? Ở tòa tháp phía đối diện, có 1 tầng là của em đó. Nguyên cả 1 tầng, 1800m vuông đó cưng à. "

" Hở? Của em hả? "

" Đúng đó, tòa tháp bên đó là chỗ tập hợp rất nhiều công ty con của anh, hơn nữa cũng có một số công ty thuê mặt bằng để làm văn phòng nữa. Vậy nên, chúng ta làm việc ở cùng một chỗ, có gì là không tốt chứ? Tiền thuê mặt bằng thì trong 3 năm đầu tiên anh sẽ miễn phí cho em, sau này giá thuê anh sẽ chỉ lấy của em 1/3 so với giá thị trường, đây chính là ưu đãi của bạn trai đó nha. Còn nếu như em thật sự không thích chỗ này thì ở khu phố phía sau lưng tòa nhà này, anh cũng đã chuẩn bị sẵn một khu đất nhỏ cho em xây dựng rồi. Từ đây qua đó chỉ tầm 20 phút thôi. "

" Úi chà, bạn trai của em tỉ mỉ đến vậy luôn á hả! Hưmm, vậy thì em quyết định rồi, em cứ ở chỗ này làm việc. Vừa đỡ phải đi xa, tiền thuê lại rẻ, không lấy chính là kẻ ngốc! "



Giang Ngộ Tuyết khẽ cười, " Nè, bây giờ em có cảm thấy yêu anh nhiều hơn một chút xíu nữa rồi không? "

" Không, không phải là một chút xíu, là hai chút xíu. "

Giang Ngộ Tuyết bật cười thành tiếng, " Haha, em dễ thương ghê~ "

" Truyền nhiễm virus dễ thương từ anh cả đấy. "

" Haha~ "

Hai người cười cười nói nói một hồi, cuối cùng cũng đi lên đến vị trí nhà riêng.

Penthouses, vẫn là cao đến choáng. Nhưng mà cả Giang Ngộ Tuyết và Tần Chiêu đều quen rồi nên thấy cũng bình thường.

" Chà, vị trí này tốt thật đấy, từ chỗ này nhìn ra ngoài vừa có thể nhìn thấy cây xanh, vừa có thể nhìn thấy thành phố. Tuyệt thật đấy. " Tần Chiêu dạo một vòng, tấm tắc khen.

" Hehe, anh lựa chọn vị trí mà lị. Hơn nữa, từ chỗ này đi về tổ trạch chỉ mất hơn 1 tiếng đồng hồ, về Du Nhiên biệt viện cũng chỉ mất 3 tiếng rưỡi, sau này ngày cuối tuần hoặc là nghỉ hè nghỉ đông các kiểu, chúng ta có thể đưa bọn trẻ về thăm các ông các bà. Chính là giống như chúng ta lúc nhỏ vậy. "

Lời của Giang Ngộ Tuyết nói đột nhiên gợi lại cho Tần Chiêu một đoạn hồi ức tuổi thơ vui vẻ và mở ra cho anh thấy cả một tương lai tươi đẹp. Anh mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu, " Ừm. Giang Tiểu Tuyết nè, anh muốn nhận nuôi mấy đứa con? "

" Nói ra thì sợ sẽ dọa chết em. "

" Cứ nói ra rồi cùng nhau thương lượng mà. "

" ít nhất là 5 đứa. Anh thật sự rất thích trẻ con đó, trước kia anh từng nghĩ, nếu như anh lấy vợ sinh con thì sinh bao nhiêu đứa anh không nên quyết định mà phải do vợ quyết định. Khi yêu đương với em, anh đã nghĩ là em không thể sinh, chúng ta chỉ có thể nhận nuôi, nhưng mà như vậy cũng khá tốt, muốn nhận bao nhiêu đứa thì nhận bấy nhiêu đứa. Nhưng mà sau đó nữa, anh lại cảm thấy chăm sóc và nuôi dạy một đứa trẻ không hề dễ dàng, hơn nữa chúng ta là hai người cùng nhau nuôi con, vậy nên anh không thể muốn đem về mấy đứa liền đem về mấy đứa mà không nghĩ đến cảm xúc và khả năng nuôi dạy của em được. "

Tần Chiêu nhẹ nhàng mỉm cười, " 5 đứa thì 5 đứa, em nuôi nổi mà. Nhưng mà trước tiên chỉ đón về 1 hoặc 2 đứa thôi, sau đó thì cách vài năm rồi lại đón đứa tiếp theo, chứ đón về một lượt 5 đứa thì em xỉu thật đó. "

" Đó là tất nhiên~ Đúng rồi, em còn chưa trả lời anh là muốn trang trí nhà thành phong cách như thế nào đấy? "

" Hưmmm, em cảm thấy cứ làm giống như Sơ Ảnh viên là được rồi nha. Em thích phong cách vừa mộc mạc vừa nhiều màu sắc như vậy. Hơn nữa phong cách đó cũng khơi gợi lại cho em về thời gian mà chúng ta bắt đầu yêu nhau. Hưmmm, rất có dấu ấn cá nhân đó. "

Giang Ngộ Tuyết khẽ cười, vươn tay ôm eo Tần Chiêu từ phía sau rồi dụi đầu lên vai anh, " Được, chỉ cần em thích thì anh đều chiều tất. "

" Nè, tuy rằng vẫn chưa trang trí và sửa sang xong, nhưng mà anh có muốn đặt tên cho căn nhà mới này không? "

" Em vừa mới nghĩ ra cái gì rồi đúng không? "

" Đúng. Gọi là Thụy Phong cư. Thụy trong tường thụy(điềm lành), phong trong phong cảnh. Đất lành chim đậu, là nhà của chúng ta. "

" Ồ~ nghe rất hay đó nha. Được, cứ gọi là Thụy Phong cư đi. "

" Shhh, anh không nhận ra ẩn ý của em hả? "

" Hở? Ẩn ý gì? "

" Thụy tuyết triệu phong niên. Chữ triệu đổi thành chữ chiêu của em.* "

" A.... " - Giang Ngộ Tuyết ngây ra mất mấy giây rồi phì cười, " Ừm. "

[ *: 瑞雪兆丰年



Thụy tuyết triệu phong niên.

( câu này có nghĩa là: Tuyết may mắn báo hiệu một năm đầy tài lộc". Câu thành ngữ này thường được sử dụng để diễn tả một sự kiện hoặc hiện tượng tốt đẹp, và ám chỉ rằng từ đó sẽ đem lại nhiều may mắn, hạnh phúc và tài lộc cho mọi người. Mà câu này cũng là một phần ý nghĩa của tên Giang Ngộ Tuyết, ở chương 23 có viết á.)

Chữ triệu: 兆, và chữ chiêu: 昭 trong tên của Tần Chiêu đều có cùng cách phát âm là zhao.

Tưng tự, chữ phong: 丰 và chữ phong: 風 trong từ phong cảnh: 風景 cũng có cùng cách phát âm là feng.]

....

Sau khi đi xem nhà mới trở về, trong lòng Tần Chiêu bắt đầu có một số tính toán. Nhân lúc vẫn đang còn ở Tô Châu, anh liền bí mật đi đến Kim Lũ các. Kim Lũ các là một cửa hàng chuyên bán vải lụa và may y phục kiểu truyền thống cho giới thượng lưu. Đây là một thương hiệu đã truyền đời hơn 200 năm ở Tô Châu, đã có thể được gọi là một di sản văn hóa của quốc gia luôn rồi. Đây cũng là một nơi khá quen thuộc với Tần Chiêu, bởi vì mỗi lần về tổ trạch là đều sẽ đi ngang qua đây.

Bước vào cửa hàng, một bầu không khí xưa cũ liền lập tức bao trùm lên cảm nhận của Tần Chiêu khiến cho anh có chút choáng ngợp, và xuất hiện ảo giác dejavu, cảm giác như là đã từng đến đây rất nhiều lần dù rằng đây mới là lần đầu tiên anh đến đây.

" Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách cần tư vấn gì không ạ? "- Tiếng gọi của cô nhân viên trẻ khiến cho Tần Chiêu thoát ra khỏi ảo giác.

Anh gật đầu, mỉm cười chuẩn mực, " Tôi muốn đặt may y phục. "

" Vâng, xin mời quý khách đi lối này ạ. " - Cô nhân viên nhanh chóng dẫn Tần Chiêu vào một gian phòng riêng và bắt đầu tư vấn phục vụ, " Xin hỏi quý khách muốn đặt may y phục như thế nào ạ? "

" Là phong cách như thế này, có thể làm được không? " - Tần Chiêu giơ điện thoại ra, bên trên mở sẵn một tấm ảnh.

" À~ là áo sơ mi phối với váy Mã Diện. Phong cách này vài năm về trước thật sự rất thịnh hành. Quý khách yên tâm đi, y phục như thế này tiệm của chúng tôi làm được. "

" Ừm. Vậy tôi có thể yêu cầu một chút về hoa văn không? "

" Có thể! " - Cô nhân viên lấy ra một quyển sách, đưa cho Tần Chiêu, " Mời quý khách xem qua. Đây là toàn bộ những mẫu hoa văn mà tiệm của chúng tôi có thể làm được. "

" Cô tìm cho tôi những mẫu hoa mai đi. "

" Được. " - Cô nhân viên nhanh chóng lật sách, giới thiệu từng mẫu cho cho Tần Chiêu.

Tần Chiêu xem một hồi, liền chọn được vài mẫu ưng ý. Lại trao đổi với cô nhân viên thêm hàng tá vấn đề khác. Hai người ngồi thương lượng với nhau từ đầu giờ chiều đến tận tối muộn. Lúc bàn bạc thì hăng lắm, đến lúc chốt đơn Tần Chiêu mới xám cả hồn, một bộ là 2,5* vạn, 2 bộ chính là 5 vạn, má ơi, gần bằng thu nhập cả tháng của anh chứ chẳng đùa. Bất quá dù y phục đắt đỏ đến mấy, nhưng mà khi nghĩ đến mục đích để mua bộ y phục này, Tần Chiêu lại rất tự nguyện rút bóp trả tiền.

( 2,5 vạn RMB = khoảng 87,5 triệu VNĐ, 5 vạn RMB = khoảng 175 triệu VNĐ.)