[12CS] Luyến Nhân, Xưa Cũ

Chương 11




Sư Tử khi về tới Thú Nhân tộc thì mọi chuyện dường như đã quá trễ, xung quanh chỉ còn là một mớ hỗn độn do Tam Huyền ma thú kia gây nên. Dấu vết của nhân thú và ma thú giao chiến với nhau vẫn còn đó, Sư Tử đảo mắt đi xung quanh, những nhân thú xung quanh đều biến thành ngựa, thành trâu để kéo những chiếc xe chứa người bị thương trở về. Sư Tử bàng hoàng, nàng chạy vội về động chính, Tri Ưng thấy nàng thì vội vàng bước tới, tâu:

-"Bẩm báo..."

-"Ta biết rồi, thương vong ra sao?"

-"Thưa... giao chiến gấp rút, Tam Huyền thú trốn thoát, bên ta không có ai tử mạng, nhưng bị thương nặng thì 8 người, nhẹ thì 17 người..."

Nhớ năm đó, Tam Huyền ma thú đó được sinh ra từ "tội ác" kia bỗng một ngày xuất hiện dưới trần gian, gây ra bao tội nghiệt không thể dung thứ, hãm hại biết bao người dân vô tội, khiến nạn đói và chiến tranh hoàn hành ở khắp mọi nơi. Thiên giới bèn giao chuyện thu phục ma thú đó cho Nhân Thú tộc, khi ấy cha nàng vẫn còn là trưởng tộc, dẫn quân đi phong ấn ma thú kia hơn ba mươi ngày nhưng thất bại. Nghe bảo qua đến ngày thứ ba mươi lăm thì có một vị thần tiên khí chất phi phàm xuất hiện, thay mặt cha nàng thu phục con ác thú kia, đánh một chưởng vào chỗ hiểm khiến con thú đau đớn, sau đó dùng nguyên lực của bản thân tạo ra lồng Kim Cô giam nó lại, rồi đem nó về động của tộc nàng cho người canh gác. Thời gian ấy Sư Tử đang tập luyện để nhận cấp Chi Đế nên không tham gia ra trận.

Cũng đã gần một vạn năm trôi qua, Sư Tử cũng không ngờ rằng con ma thú này lại nhanh chóng phá được chiếc lồng khiên cố kia đến vậy. Nàng lấy một cuộn giấy ghi chép rõ ràng sự việc xảy ra vào năm xưa, người đã thu phục con ma thú kia là ai? Và liệu hắn có thể giúp nàng được hay không? Bây giờ thời gian gấp rút, Sư Tử lệnh cho Tri Ưng đi khám xét tình hình. Nhận lệnh, Tri Ưng tức thì biến thành một con chim ưng, bay vụt ra khỏi động.

Sư Tử vén cao tóc cột thành một chùm, rồi đi thẳng đến điện của cha nàng, đằng sau còn có hai a hoàn lẽo đẽo đi theo. Nếu nàng đoán không sai thì con ma thú kia chắc chắn sẽ lại xuống nhân gian càng quấy, nhưng hành tung chắc chắn sẽ cẩn trọng hơn lần trước, nếu vậy nàng sẽ càng khó truy lùng. Sư Tử lần này cũng không có ý định nhờ vị cao nhân lần trước giúp đỡ, mà tự mình thu phục con quái thú. Nàng chỉ muốn biết thêm vài thông tin về trận chiến một vạn năm trước. Cha nàng - Mãnh Sư lúc này cũng đứng ngồi không yên, đi qua đi lại trong phòng khiến chòm râu bạc cứ đung đưa, nhìn thấy Sư Tử hai mắt ông sáng rực lên.

-"Ôi trời, con đã đi đâu vậy Sư Tử?"

-"Cha..."

Sư Tử choàng lấy tay Mãnh Sư, ông bây giờ đã già yếu, vốn dĩ phải mấy trăm năm nữa Sư Tử mới kế vị chức trưởng tộc, nhưng Mãnh Sư cách đây sáu vạn năm cũng từng là một dũng tướng, xông pha chiến trường nhưng bị thương nặng, nguyên lực đi hao đi một nửa, vì vậy cơ thể bây giờ rất yếu ớt, còn hay trở bệnh. Sư Tử đỡ cha ngồi xuống, khuôn mặt kiều diễm trở nên rất nghiêm túc, nàng không vòng vo mà hỏi thẳng:

-"Cha, rốt cuộc một vạn năm trước đã xảy ra chuyện gì?"

So với Độc Nữ công chúa, hay ba vị Kim Ngưu, Bạch Dương và Thiên Yết Chi Đế, Sư Tử được sinh ra trong thời bình, tuổi thơ của nàng cũng êm đềm hơn, không phải chịu cảnh mất nhà mất cửa hay thấy cảnh chết chóc. Vì thế Mãnh Sư khi giao quyền lại cho Sư Tử cũng cảm thấy rất lo lắng, sợ rằng nàng đã quen cảnh thái bình đâm ra không thiết tha chính sự. Nhưng Sư Tử là một cô nương rất có bản lĩnh, từ bé sống một môi trường rèn luyện nghiêm khắc khiến nàng hiểu rõ trách nhiệm của bản thân khi đứng đầu một tộc là lớn lao đến nhường nào. Chính vì thế, Sư Tử hoàn toàn có đủ khả năng để trở thành một trưởng tộc, đồng thời bản thân nàng so với cha nàng hồi đó đều toàn diện hơn, pháp lực mạnh mẽ, xinh đẹp tài năng, và có tố chất lãnh đạo hơn người, Sư Tử làm Mãnh Sư vô cùng tự hào về nàng.

-"... Năm đó, người giúp tộc ta thu phụ con ác thú đó, chính là Dương Mã Chi Đế, hiện tại tung tích vị ấy bí ẩn, không biết liệu có thể giúp chúng ta được nữa hay không... Sư Tử à, hay còn phái người đi dò hỏi tin tức xem sao?"

-"Cha! Đó là vấn đề của chúng ta, chúng ta phải tự giải quyết chứ! Thế mà lại đi tìm người giúp là sao? Đến khi tìm được rồi thì có phải con thú đó đã làm loạn hết nhân gian rồi sao!?"

Sư Tử nhíu mày, ngữ điệu có chút tức giận. Mãnh Sư khẽ giật mình, đúng là già rồi nên có chút lẩm cẩm. Thế là ông thở dài một hơi, đưa bàn tay thô ráp lên xoa đầu Sư Tử, ôn tồn lên tiếng, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm. Ông kể chi tiết cho Sư Tử về cuộc chiến với con ác thú vào một vạn năm trước, đồng thời cũng nói rằng điểm yếu của con Tam Huyền thú này không nằm ở tim, mà ở đằng sau gáy, dưới lớp bờm xù xì kia. Nghe xong, Sư Tử vội thắc mắc:

-"Cha, nếu đã biết điểm yếu của nó, vậy sao lại không giết nó?"

-"Không được, vì dù nó được sinh ra từ tội ác, nhưng bản thân lại phong ấn tà khí, nếu giết nó thì tà khí sẽ xâm nhập xuống trần gian, ám vào con người sẽ gây ra nhiều tội lỗi, còn có thể sẽ có chiến tranh."

Khuôn mặt Sư Tử lộ rõ vẽ suy tư, vậy chỉ có thể giam giữ chứ không thể giết. Mãnh Sư lại thở dài một hơi, bàn tay thô ráp nắm lấy bàn tay trắng như ngọc của Sư Tử, ông vô cùng lo lắng cho con gái, thế nên hỏi nàng:

-"Ta đi với con nhé? Dù sao ta chỉ còn cái mạng già này, nếu có chuyện gì bất trác, ta sẽ thay con gánh vác."

Khi nghe những lời ấy, khuôn mặt Sư Tử giãn ra một chút, nàng khẽ vỗ vào tay Mãnh Sư, miệng nở một nụ cười nhẹ. Tất nhiên nàng sẽ không đồng ý để ông đi cùng, nhưng nhìn ông lo lắng như vậy quả thực ông rất thương Sư Tư, trong lòng nàng bỗng cảm thấy ấm áp đôi chút. Khi còn bé, vì Sư Tử là người kế thừa chức trưởng tộc nên mẹ nàng giáo dục nàng rất nghiêm khắc, nên đôi khi cảm thấy rất tủi thân, những lúc như thế thì cha nàng luôn thuyết phục mẹ nàng phải trở nên nhẹ nhàng hơn, còn dẫn Sư Tử đi ăn món nàng thích, mặc dù ông rất bận rộn, nhưng Sư Tử luôn cảm nhận được đầy đủ tình cảm của cả cha và mẹ. Nghĩ thầm rồi Sư Tử đứng lên, đưa tay lên cao, tự tin nói:

-"Cha à, con gái của Mãnh Sư đại nhân đây rất mạnh đấy nhé! Cha cứ ở nhà chờ tin tốt của con đi, chắc chắn con sẽ lôi được con Tam Huyền thú kia về đây, cha hãy an tâm."

-"Ừ haha... con gái ngoan..."

Mãnh Sư lại nhẹ nhàng xoa đầu con gái, Sư Tư ngoan ngoãn rúc vào lòng ông. Nhưng rồi nhận ra thời gian cấp bách, Sư Tử đứng dậy, cúi chào Mãnh Sư rồi xoay váy bỏ đi. Đúng là bây giờ chẳng còn nhiều thời gian nữa, Sư Tử vừa bước ra khỏi điện thì Tri Ưng bay tới, cúi người bẩm báo:

-"Bẩm báo, thần đã thấy Tam Huyền ma thú xuất hiện ở trên núi Trùng Phú, nhưng đã bị phát hiện và mất dấu rồi ạ..."

Vậy là Sư Tử đã đúng, con ma thú này quả là đã cẩn trọng hơn lúc trước rất nhiều. Sư Tử lập tức ra lệnh, nàng không thể chần chừ dù chỉ một giây: -"Ngươi mau chóng tập trung lực lượng, bẩm báo với thiên giới để nếu có bất trắc hãy chuẩn bị quân tiếp viện, ta sẽ xuống núi Trùng Phú, nhận được lệnh của ta thì mới được xuất trận giao chiến, nhớ rằng phải hạn chế thương vong nhất có thể, đã hiểu chưa?"

-"Rõ!"

Tri Ưng nhận lệnh lại hóa thành chim ưng bay vụt đi. Còn Sư Tử trở về phòng chính, nàng búi tóc lên cao, thay y phục rồi mặc giáp, sau đó Sư Tử giang tay, mở rộng bàn tay phải, bảo kiếm - Bạch Khuyển được nàng nắm chắc trong tay. Nhìn Sư Tử bây giờ không khác một nữ tướng là bao, ánh mắt uy nghiêm cùng bộ giáp sáng khiến nàng thêm phần oai vệ, dải lụa trắng được cột thành thắt lưng, khẽ theo chiều gió là đung đưa. Cánh cửa phòng vừa mở, Sư Tử lập tức dùng khinh công bay đi, dáng vẻ uy dũng ấy mà khiến người khác phải ngoái nhìn.

"Trời sẽ nổi gió to rồi đây..."