[12 Chòm Sao] Zodiac Corner

Chương 29




Bạn trai bảy ngày



Bốn giờ chiều, Mr.X từ bệnh viện trở lại. Lo liệu đầy đủ thủ tục nằm viện cho Kim Ngưu xong, anh ta mới về quán. Mr.S và Bảo Bình bị bỏ lại đều rất sốt ruột, nhất là Bảo Bình. Lúc X trở về, cô ấy đòi bằng được anh ta vào thay ca, để cô tới bệnh viện một chuyến.



Kim Ngưu thích Red velvet, Bảo Bình đã nướng riêng một cái mang đi.



Tới cửa, bỗng bắt gặp bóng lưng gù gù quen thuộc, Bảo Bình hơi bất ngờ. Ai đó tỏ tình rồi bỏ chạy, khiến cô thật không biết nên dùng tâm trạng gì để gặp anh.



Xử Nữ đeo cây đàn sau vai, đi đi lại lại phía ngoài Corner đã hơn mười phút, vẫn không dám vào. Nếu không phải cô ấy đi ra, không biết anh còn đứng đó thêm bao lâu nữa.



"Anh?"



"Em..."



Hai người gần như mở miệng cùng một lúc, sau đó lại cùng một lúc đỏ mặt im lặng.



"Em tan làm sớm vậy à? Hôm nay bận sao?"



Bảo Bình gật đầu, thậm chí không cả dám nhìn Xử Nữ.



"Kim Ngưu nằm viện, em tới thăm."



Anh ngạc nhiên:



"Kim Ngưu? Là đứa nhóc hay làm cùng em hả? Sao lại nhập viện được, có chuyện gì à?"



"Có chuyện. Chuyện rất dài. Khi nào em kể sau. Bây giờ phải đi bệnh viện trước." - Bảo Bình thở dài. Quay người, đã bị Xử Nữ chặn trước mặt.



"Vậy để anh đưa em đi."



Bàn tay bị anh nắm lấy, hơi nóng. Trời lạnh mười lăm độ, lòng bàn tay Xử Nữ ướt mồ hôi. Cô cảm thấy anh đang căng thẳng. Cả hai vội vàng rụt tay về.



"Chuyện hôm trước..."



"Hôm đó..."



Một lần nữa, cả hai lại cùng đồng thanh nói một lúc. Bảo Bình dù sao cũng là con gái, đối với vấn đề này rất ngượng ngùng, nên cuối cùng vẫn là Xử Nữ mở miệng.



"Anh muốn hỏi, chuyện hôm trước anh nói... em nghĩ thế nào?"



Cô gạt lọn tóc bên mái, gài ra sau tai.



"Còn chưa nghĩ kỹ. Nhưng mà..." – Cho dù chưa quyết định, trong lòng cũng đã sớm có một đáp án, chẳng qua cô vẫn còn phân vân chút mà thôi. – "Em nghĩ... như vậy có hơi nhanh quá. Em bây giờ không muốn có bạn trai."



Bảo Bình có cảm tình với anh ấy, đúng, nhưng cảm tình vẫn chỉ là cảm tình. Nhiều hơn cảm tình là một chút hứng thú mới mẻ, không còn gì khác. Xử Nữ có vẻ là một chàng trai tốt, một chàng trai tốt thì không nên bị cô làm tổn thương.



Anh gãi đầu, càng gãi càng tợn.





"Không vội. Dù sao anh cũng... ừ, chúng mình cũng chưa có nhiều thời gian lắm. Anh chắc cũng không phải loại hình mẫu được con gái thích, nhưng Bảo Bình, anh nghĩ em cũng không phải không có..." – Xử Nữ vừa nói vừa mím môi, không biết nên dùng từ gì điền vào chỗ này. – "Nên, em có thể thử không? Chúng ta có thể thử không?"



Bảo Bình mơ mơ màng màng, có chút không hiểu lắm.



"Thử?"



Xử Nữ gật đầu:



"Ừ. Thử. Thử làm bạn gái anh, một thời gian. Bảy ngày! Chỉ bảy ngày thôi cũng được. Sau đó em có thể suy nghĩ tiếp."



Bạn gái bảy ngày? Vậy mà cũng được nữa hả? Bảo Bình đột nhiên cảm thấy rất nghi ngờ, nhưng cô lại không rõ nỗi nghi hoặc đến từ đâu. Có thể là đôi mắt đen huyền không nhìn thẳng của Xử Nữ. Anh ấy muốn lảng tránh, hay là muốn trốn chạy điều gì mà cô không biết. Bảo Bình nhớ tới thiếu niên và người phụ nữ công sở với đôi giày cao gót chói tai hôm nào. Chuông gió trước cửa Corner đung đưa sau mái đầu cao của Xử Nữ. Cô nghĩ mình bị de javu.



"Bây giờ em bận rồi. Đợi em vào thăm Kim Ngưu trước rồi nói chuyện, được không?"



***



Kim Ngưu tỉnh lại lần thứ hai, sửng sốt thấy Song Tử ngồi ngay bên giường. Anh lướt điện thoại, tốc độ rất nhanh, gần như không thể nhìn được thông tin gì trên news feed, song anh vẫn liên tục kéo màn hình như vậy. Cô nhận ra anh đang lo lắng, nhưng vì sao thì cô không rõ. Đáng nói hơn là: anh ấy vì sao lại ở đây? Chẳng lẽ cô lại nằm mơ tiếp rồi?

Thân mình hơi cứng, chân tay càng tê, không thể cử động được, vậy hẳn là vẫn đang nằm mơ rồi. Trước đó cô vừa lạc vào một giấc mơ, một giấc mơ rất dài, cũng rất đẹp, đẹp đến nỗi cô không muốn tỉnh lại.



Kim Ngưu không nhận ra nơi này không phải nhà mình. Tự bản thân cô cũng biết mình không tỉnh táo lắm.



Song Tử phát hiện động tĩnh, xoay đầu nhìn cô, ưu phiền trong mắt lập tức hóa thành ánh sáng.



"Em tỉnh rồi. Tỉnh rồi!"



Trước đó Kim Ngưu có tỉnh lại một lần, nhưng ngay lập tức lại ngủ vùi vì kiệt sức. Bọn Ma Kết còn chưa kịp hỏi thăm được câu nào cả.



"Mẹ ơi, cuối cùng cũng tỉnh rồi. Mày làm bọn tao sợ chết khiếp."



Lúc này cô mới chú ý đến phía đối diện, Ma Kết và Nhân Mã cũng đang sốt ruột đứng canh. Ma Kết mặt đen như đít nồi, vẫn nắm chặt tay cô từ bao giờ. Bên cạnh con bé là một cây cột sắt, trên cột treo một chai nước thuốc thật to. Kim Ngưu nhìn đến mu bàn tay của mình, quả nhiên là đang cắm kim truyền dịch. Ý thức lúc này mới trở về.

Cô cười, làm môi dưới bị nứt một kẽ nho nhỏ:



"Không sao rồi."



Ma Kết lườm cô, nghiêm khắc mắng:



"Đã biến thành cái dạng này còn không sao à? Bình thường người đã không ra thể thống gì rồi."



"Điện thoại hết pin. Tao định gọi mày nhưng không được."



Bởi vì thức đêm quá lâu, căng thẳng nhiều ngày, kỳ thi kết thúc áp lực cũng giải tỏa, cô chỉ đơn giản muốn ngủ một giấc cho lại sức. Không nghĩ đến ngủ một cái liền quên đất quên trời.



"Tỉnh thì tốt rồi, trong người thế nào? Có khó chịu chỗ nào không? Có muốn ăn gì không?"



Nghe Nhân Mã nói, Kim Ngưu mới cảm thấy đói. Cô bị nhốt hơn một ngày trên sân thượng, trong túi chỉ có đúng một cái bánh bông lan hết hạn. Cũng nhờ cái bánh này mà dạ dày của cô không đến nỗi thủng, chỉ bị loét nhẹ.




"Có bánh mì mềm, sữa và cháo, em muốn ăn gì?" – Song Tử vội vàng nhấc túi đồ ăn bên người lên. – "Dạ dày của em đang yếu, liệu có ăn được bánh mì không? Anh định mua cháo sườn, nhưng mà không biết em có ăn được không nên chỉ có cháo thịt băm thôi. Nguội mất rồi, nếu ăn thì hâm nóng nhé?"

Song Tử nhiệt tình bất thường, khiến Kim Ngưu nhất thời không tiếp nhận được, cũng không biết nên phản ứng thế nào. Trước đây anh ấy thậm chí không nhớ được khuôn mặt cô.



"Không sao. Em... ăn gì cũng được."



"Vậy để anh mang cháo đi hâm nóng. Cuối hàng lang có phòng tự phục vụ, có lò vi sóng. Chờ một chút nhé. Có muốn uống sữa tạm không? Có loại có đường và không đường, em uống loại nào?"



Kim Ngưu đang muốn trả lời "không đường", đã bị Song Tử cắt ngang:



"Có đường nhé. Em nhịn đói lâu, uống loại có đường cho đỡ hạ đường huyết đi."



Cô muốn nói cô đang truyền dịch, không thể nào bị hạ đường huyết được. Anh ấy lại đã thành thạo bóc ra một sữa, cắm ống hút đưa cho cô. Kim Ngưu càng không nỡ từ chối. Vận may của cô không lẽ cuối cùng cũng đến rồi?

Song Tử mới đi ra thì ngoài cửa có thêm một người đàn ông dáng người cao lớn đi vào. Một tay anh ta ôm bó hoa cực to, một tay xách một giỏ hoa quả bánh trái thập cẩm không khác gì giỏ quà tết, bắt mắt đến nỗi mấy bệnh nhân giường bên và người nhà đều hiếu kỳ ngoái nhìn.



Sư Tử để ý được, lúc con bé nhận ra anh, mơ màng trên mặt biến thành bối rối. Kim Ngưu không nghĩ còn có thể gặp thầy Sư Tử ở chỗ này. Ông ta tại sao lại tới đây?



Ma Kết đứng một bên giải thích:



"Mày bị nhốt trên sân thượng, sáng nay thầy ấy đem mày đi cấp cứu."



Tâm trạng cô có phần phức tạp.



"À, vậy... vậy cảm ơn thầy."



Kim Ngưu nói thế, nhưng Sư Tử không nghĩ con bé thực sự muốn cảm ơn mình. Nhưng kể cả vậy, anh cũng không lấy làm khó hiểu.



Sau khi anh vào một lúc thì một nữ bác sĩ cũng tới kiểm tra, người này khác với người đã khám cho Kim Ngưu lúc mới vào viện. Đại khái kết quả cũng như kiểm tra lần trước, tình trạng của cô không nguy hiểm, nhưng nên nằm viện để điều trị thêm. Chỉ là Kim Ngưu lại không muốn.

"Cháu không thể về nhà được sao ạ?"



"Bệnh sốt của cháu thì đỡ rồi, nhưng dạ dày thì phải nằm viện mới tiện điều trị. Nếu cháu muốn về nhà, vậy đợi thêm hai ba ngày nữa để chúng tôi theo dõi thêm đã."



Kim Ngưu rụt rè nói:



"Nhưng bảo hiểm của cháu không ở bệnh viện này."



Hẳn đây mới là lý do chính. Nằm viện quá tốn kém, khả năng tài chính của Kim Ngưu bây giờ không thể trả nổi. Ma Kết và Nhân Mã nhìn nhau, chuyện này vượt quá khả năng giúp đỡ của hai đứa nó. Huống hồ Nhân Mã gần đây còn bị cha mẹ cắt viện trợ, tự lo cho mình còn không xong.



"Chuyện viện phí để sau hãy nói, bây giờ em không cần lo." – Thầy Sư Tử lên tiếng cắt ngang – "Chị Yến này, bây giờ có thể chuyển bảo hiểm của em ấy qua đây không?"



Bấy giờ Kim Ngưu mới nhìn tới biển tên của bác sĩ Yến, đầu óc bỗng có chút mù mờ.

"Nếu có thẻ bảo hiểm của bạn ấy thì mang tới bên kế toán, tôi giúp cậu làm. Nhanh thôi."



"Vậy thì cảm ơn chị Yến nhiều. Mấy ngày tới em ấy ở đây có gì nhờ chị nhé."



"Có gì đâu, yên tâm đi. Có tôi ở đây rồi. Về nhớ chuyển lời giúp chị hỏi thăm mẹ cậu nhé. Lâu lắm rồi không đến thăm cô, mẹ chị hôm nào cũng nhắc cô luôn đấy."




"Mẹ em ấy à, vẫn còn lấn cấn mấy chuyện bên kia. Sớm cũng phải năm sau mới về chị ạ."



Nhân Mã và Ma Kết ngẩn người. Hóa ra là người quen của thầy Sư Tử, chẳng trách nhiệt tình như vậy.



Bác sĩ Yến rất bận nên chẳng mấy chốc đã đi ngay. Sư Tử cũng khách sáo hỏi mấy câu cho có lệ rồi muốn đi khỏi. Kim Ngưu vẫn chưa kịp tiêu hóa hết mọi chuyện, có rất nhiều điều muốn nói cho rõ.



"Thầy, khoan đã, em còn muốn hỏi."



Sư Tử đứng lại bên giường, căng thẳng như học sinh bị gọi phụ huynh tới gặp thầy cô giáo.

"Thầy... viện phí của em thầy trả rồi ạ?"



"Ừ, lúc đó em cần nhập viện gấp, thầy trả rồi."



"Hết bao nhiêu ạ?"



Thầy Sư Tử chăm chú nhìn cô, lảng tránh nói:



"Thầy nói rồi, chuyện viện phí em không cần hỏi, cứ yên tâm điều trị đã. Sau đó rồi tính."



Kim Ngưu lại càng kinh ngạc hơn, không ngờ viện phí cùng bảo hiểm lại được ông ta lo hết. Chuyện này rất không hợp lý. Người này ba ngày trước hủy bài thi của cô, còn đánh cô sưng cả mặt nữa kia.



Song Tử quay lại với tô cháo nóng hổi. Ma Kết giúp Kim Ngưu nâng giường ngồi dậy. Anh ấy hỏi, lần đầu tiên cô nhận ra Song Tử cũng rất biết quan tâm người khác:



"Có tự ăn được không?"



Kim Ngưu ngơ người, không hiểu. Anh ấy muốn đút cho cô ăn phải không? Đúng là trên đời cái quái gì cũng có thể xảy ra. Chẳng qua chỉ ngủ một giấc mà thôi, tại sao tỉnh dậy mọi thứ đều thay đổi rồi?

Ma Kết và Nhân Mã nháy mắt nhìn nhau, châm chọc nhìn Kim Ngưu cười cười. Song Tử thần kinh trơ không nhận thấy, nhưng cô không làm ngơ được. Mặt Kim Ngưu hơi đỏ, giơ tay đón bát cháo nóng trong tay anh.



"Cẩn thận, rất nóng đó."



Đúng là rất nóng. Kim Ngưu không nhịn được nhoẻn cười. Cũng rất ấm áp.



Vài phút sau Bảo Bình cũng tới. Tò tò đi theo sau cô là anh chàng nghệ sĩ có tấm lưng hơi gù, vai mang đàn, hai tay xách đầy đồ đạc: một bên là giỏ bánh thật to, trên túi còn in logo của Zodiac Corner, bên kia là cân đường hộp sữa. Dây thần kinh trán của mấy người đều giật giật.



Bảo Bình trước hết ca cho Kim Ngưu một bài ca con cá hơn hai mươi phút đồng hồ, nào là có sức khỏe là có tất cả, phải giữ gìn sức khỏe như thế nào, sau đó mới hỏi đến đầu đuôi câu chuyện. Kim Ngưu không muốn để cô ấy lo lắng nhiều, cũng chỉ kể đại khái mà thôi.

Ma Kết và Nhân Mã bỗng hiếu kỳ hỏi:



"Chị Bảo Bình, anh này là..."



Xử Nữ gãi đầu có chút ngượng nghịu, còn đang không biết nên tự giới thiệu ra sao, đã thấy Bảo Bình cười khanh khách nói:



"Giới thiệu với hai đứa, à, cả Kim Ngưu nữa, chính thức giới thiệu lại, anh ấy là Xử Nữ, bạn trai chị." – Vừa nói vừa cười híp mắt – "Trước mắt, là bạn trai bảy ngày."