Trong mật thất…
- Dương Duy, XÀ PHU thật sự không có hành động gì sao?
- Vâng
“Kỳ lạ, nếu hắn không có hành động gì vậy đám sát thủ vây quanh Bách Hoa Lâu là của ai? Chẳng lẽ…”
- Dương Duy, ngươi tới quán trọ Minh Nhật bám sát XÀ PHU cho ta. Một khắc không rời
- Rõ
Bóng đen xoay người biến mất, Lục Nhạn chống tay nhìn theo nói:
- Bám theo Dương Duy
Một bóng đen khác trên xà nhà vọt đi. Tên ấy đuổi theo người gọi Dương Duy đến quán trọ Minh Nhật…
Trong phòng XÀ PHU…
“Dương Duy” tháo lớp dịch dung trên mặt, lộ ra khuôn mặt Nhị vương gia Thiên Ân. Thiên Ân ngồi xuống bàn, vừa uống trà vừa nói:
- Ca ca, tiểu đệ của huynh không quản nhọc nhằn, hi sinh nhan sắc đeo lên cái mặt nạ chết tiệt này, huynh tốt nhất xử lý rác rưởi cho sạch sẽ đi.
Trong một con hẻm nhỏ, XÀ PHU đứng nhìn tên sát thủ đầy máu trên mặt đất, bạch y trắng toát không dính một giọt máu. Hắn đột nhiên thở dài nói:
- Thiên Ân, đệ chỉ toàn đem về mấy cái đuôi cho ta giải quyết thôi.
Nói rồi lấy trong người ra một cái bình nhỏ, rắc bột phấn lên người kia. Bột phấn trắng vừa chạm vào xác hắc y nhân, cái xác lập tức biến thành một vũng nước. Máu cũng theo đó biến mất. XÀ PHU cầm bộ y phục của hắc y nhân trong tay, gọi ra một ảnh vệ có dáng người tương tự phân phó:
- Ngươi trở về báo với Lục Nhạn Dương Duy quả thật đang theo dõi ta, tiện thể báo cho đám người kia: đêm mai hành động.
Xong việc, XÀ PHU xoay người nhắm hướng quán trọ Minh Nhật mà đi tới.
Ở Bách Hoa Lâu…
- Chán quá, chán quá à. Chừng nào mới được thoát ra đây – NHÂN MÃ sau khi chia tay “mèo con” tiếp tục ngồi than thở.
- MÃ à, cậu đừng than nữa, còn tối nay nữa là xong rồi. Đừng tra tấn lỗ tai mọi người nữa – THIÊN BÌNH
- Mà tên XÀ đó có tin được không? Tớ thấy nghi quá, lẽ nào một đám người bao vây Bách Hoa Lâu mà Lục Nhạn không phát hiện? – CỰ GIẢI
- Cái này, ai mà biết. Tên XÀ đó nói gì thì cứ làm vậy đi. Có gì thì xử hắn – XỬ NỮ
- Haizz…chán quá à, tốt nhất là tên đó thông minh một chút. Nếu không, tớ sẽ băm hắn ra – NHÂN MÃ vừa nói vừa chặt tay làm điệu bộ “băm vằm”
Lúc này, Hạnh Nhung đột ngột đi tới:
- Mau đến đại sảnh, mama cho gọi các ngươi
- Có chuyện gì vậy?
- Ta không biết, nhìn vẻ mặt mama xem ra là chuyện rất quan trọng
XỬ NỮ nói thầm với MA KẾT:
- Hay là bà ta phát hiện chúng ta rồi?
- Có lẽ không đâu, nếu bà ta phát hiện đã trực tiếp cho sát thủ lấy mạng chúng ta rồi, đâu cần phí sức gọi tới làm gì.
- Nhưng chuyện này cũng không tầm thường, hay là hành động của XÀ PHU bị phát hiện? – THIÊN BÌNH
- Rất có khả năng, có lẽ bà ta nghi ngờ chúng ta là nội gián, muốn kiểm tra một lần – BẢO BÌNH
- Mau đi thôi, không nên để mama đợi lâu – Hạnh Nhung gọi to
Cả bọn theo Hạnh Nhung đến một tòa đại sảnh phía Tây, trên đường đi gặp mấy sao nam cũng đang đi tới đó, biểu hiện trên mặt Lưu Quan cũng như Hạnh Nhung: cực kỳ “nghiêm trọng”.
Tất cả được dẫn đến một đại sảnh rộng lớn, tập trung nhiều người. Xem ra, Lục Nhạn là cho gọi toàn bộ người của Bách Hoa Lâu tới. Trong lúc mọi người đang đoán xem rốt cuộc có chuyện gì, Lục Nhạn lên tiếng:
- Mọi người, trừ những người mới tới, ta nghĩ các ngươi đều biết, Bách Hoa Lâu được lập nên là để làm gì phải không?
- Mama, không lẽ triều đình có hành động bất lợi với chúng ta? – một lục y nữ tử nói lớn
- Ta cũng không rõ đây có phải quân triều đình hay không, tuy nhiên chúng âm thầm bao vây Bách Hoa Lâu cũng không có ý đồ tốt. Truyền lệnh mọi người trong lâu phải chuẩn bị sẵn sang ứng phó.
- Rõ
- Còn các ngươi – Lục Nhạn nhìn về phía 12 người – theo ta.
Lục Nhạn đưa họ đến một gian phòng khác. Ả quan sát 12 người thật kĩ rồi đột ngột mở miệng:
- Có lẽ các ngươi cũng đoán được phần nào hoạt động thực sự của Bách Hoa Lâu
“Không chỉ là biết, còn là biết rất rõ, rõ hơn bà nữa” – 12 người thầm nghĩ trong đầu
- Mama, ý bà là Bách Hoa Lâu thực sự có ý phản nghịch triều đình – THIÊN BÌNH làm ra vẻ run rẩy hỏi
“Giỏi lắm THIÊN BÌNH, cậu quả không hổ danh người mẫu kiêm diễn viên trẻ nhất” – SONG TỬ nghĩ thầm trong đầu (t.g: anh khen vợ quá đáng rồi. SoT: ý kiến gì *rút súng*. T.g: anh SONG cẩn thận, súng đạn không có mắt nga. SoT: chính vì không có mắt bắn chết sẽ không có tội *cười nham hiểm*. T.g: dạ em không dám chọc vào anh nữa *xách dép chạy*)
- Phải – Lục Nhạn hết sức thản nhiên xác định, không có vẻ gì sợ câu nói này làm mình bị chém đầu cả
- Vậy, chúng tôi…
- Các người có hai lực chọn… – Lục Nhạn cầm tách trà lên nhàn nhã nói – …một là ở lại đây giúp đỡ ta, chân chính thành thuộc hạ của ta, hai là rời khỏi đây nhưng mà… – đột nhiên, một cỗ sát khí mạnh mẽ áp xuống đầu từng người đứng trong phòng - …nhưng sau khi ra khỏi đây, ta không thể đảm bảo các ngươi có toàn mạng hay không đâu.
Suy nghĩ của nha hoàn trong phòng “Mama thật đáng sợ, thật mạnh mẽ”
Suy nghĩ của 10 người “Sát khí được đấy nhưng vẫn thua hai tên kia lúc nổi điên” (hai tên nào biết rồi nhá)
Suy nghĩ của hai vị “đương sự”: “Phát ra sát khi trấn áp người, cái này ai chẳng làm được, ấu trĩ”
- Các ngươi nghĩ sao? – Lục Nhạn chống tay, nghiêng đầu qua một bên, trên môi là nụ cười “gian xảo đúng chất cáo”
“Nghĩ nghĩ nghĩ, nghĩ cái đầu bà, có cho người ta chọn đâu mà nghĩ”
- Mama, chúng…chúng tôi không có võ công, cũng không có đầu óc làm sao giúp bà? – SONG NGƯ bày ra khuôn mặt “tiểu bạch thỏ đáng yêu dễ thương” run giọng hỏi (NGƯ ơi em cũng đi làm diễn viên đi)
- Sẽ có người huấn luyện cho các ngươi. Thế nào?
12 người giả vờ thần sắc rối loạn, đột nhiên THIÊN BÌNH quỳ xuống, cố nặn ra vài giọt nước mắt nói:
- Ngọc Lan vốn là cô nhi, tứ cố vô thân, lúc trước được người thu dưỡng, không ngờ lại bị bán vào thanh lâu. Ngọc Lan dù rời khỏi cũng vô phương toàn mệnh, chi bằng ở lại làm việc cho mama. Chỉ cần mama không chê tiểu nữ, tiểu nữ nguyện đi theo mama.
- Tốt lắm – Lục Nhạn gật đầu có vẻ rất hài lòng.
Suy nghĩ chung của 11 người còn lại: “Cuối cùng cũng hiểu tại sao THIÊN BÌNH trong trường lại là công chúa trong mắt mọi người, ai ai cũng yêu quý”
- Còn những người khác – Lục Nhạn liếc nhìn những người kia, tay lại nâng chung trà lên nhấm nháp (chưa tới 2 ml trà mà uống không xong)
- Bách Hợp nguyện theo mama tới cùng – SONG NGƯ quỳ xuống bên cạnh THIÊN BÌNH, cúi đầu nói
- Nguyện theo mama – những người còn lại cùng nhau quỳ xuống, tận tình lôi 18 đời tổ tông Lục Nhạn ra “thăm hỏi” một lần.
- Hảo, hay lắm. Hahaha… Hạnh Nhung, Lưu Quan, dẫn họ xuống cho người huấn luyện. Lát nữa ta sẽ trọng thưởng cho hai ngươi.
- Đa tạ mama
Hạnh Nhung cùng Lưu Quan dẫn 12 người đi tới tòa tiểu viện phía tây, xuống một mật đạo. Mật đạo này rộng lớn, chứa đủ loại binh khí cùng độc dược, là nơi đào tạo người của Bách Hoa Lâu.
- Từ nay, các ngươi sẽ nhận sự huấn luyện ở đây. Nhất định phải cố gắng học tập, Bách Hoa Lâu chúng ta không cần kẻ vô dụng.
- Đã rõ.
Trong khi 12 ngươi đang ở mật đạo, Lục Nhạn vẫn ngồi trong sảnh uống trà. Bên dưới là một người áo đen đang báo cáo:
- Thưa mama, Dương Duy không có hành động kỳ lạ, hắn vẫn luôn theo sát XÀ PHU.
Chung trà trên tay Lục Nhạn thoáng dừng lại giữa không trung rồi tiếp tục đưa lên môi:
- Ngươi chắc chứ
- Thuộc hạ tận mắt chứng kiến.
- Lui
Bóng đen xoay người rời đi, Lục Nhạn nheo đôi mắt thầm nghĩ: “Dương Duy không có hành động kỳ lạ, vậy những tên bao vây Bách Hoa Lâu là quân của ai. Hừm…mặc kệ là kẻ nào, động tới Lục Nhạn chính là tự tìm đường chết”
- Truyền lệnh của ta, từ hôm nay, Bách Hoa Lâu ngừng hoạt động. Mọi người phải trong tư thế sẵn sàng đối phó địch nhân.
- Dạ rõ
- XÀ PHU, ta sẽ xem ngươi có thể giở trò gì.
(79) Uống cafe ko mọi người...