Trong mật thất…
- Vô dụng – Lục Nhạn nói. Lời nói nhẹ nhàng nhưng mang sát khí âm lãnh đáng sợ, chén rượu ngọc vỡ tan (phí của quá). Mắt liếc nhìn hai nữ tử bên dưới:
- Bạch Hổ, Huyền Vũ đối thủ lần này không dễ đối phó, ta phá lệ cho phép hai ngươi cùng hành động.
- Tuân lệnh – hai người một trắng một đen cùng lên tiếng. Lòng cũng không kém phần lo sợ, những kẻ này hạ được Thanh Long, lại khiến cho Chu Tước phản bội quả không tầm thường. Một dự cảm chẳng lành – điều mà từ khi bắt đầu cuộc đời sát thủ, họ chưa từng nếm qua – từ từ dấy lên trong tâm tưởng.
Quán trọ Minh Nhật…
- Ông chủ, phiền ông nhanh chóng đi mua những vị thuốc này cho tôi – BẢO BÌNH đưa mảnh giấy cho ông chủ nói nhanh rồi chạy lên phòng.
Ông chủ đi ngay không hỏi gì nhiều, vừa nãy thấy họ dìu Chu Tước một bên tay bị thương, còn bị thổ huyết ông sợ xanh cả mặt. Dù sao cũng gắn bó lâu dài, ít nhiều cũng có chút tình cảm, ông thập phần lo lắng cho Chu Tước vội vã chạy đến hiệu thuốc mua đồ, còn cẩn thận mua thêm ít vải và thuốc cao để băng bó.
- Nhanh lên, để cô ấy lên giường, XỬ NỮ, mang con dao đi hơ lửa cho mình
BẢO BÌNH gấp rút phân phối công việc cho từng người. Chu Tước nhiễm độc rất nặng, giờ lại không có thời gian chế thuốc giải, phải mổ mới mong cứu được. Nhưng mổ là phương pháp chữa trị của ngành y học hiện đại, nơi này không ai biết nên cô đành tự mình làm. BẢO BÌNH run rẩy, trước nay cô chỉ mổ chuột, ếch, mèo,…nói chung là động vật, cô chưa từng mổ người nga. Dù cho có học qua thì cũng chỉ là lý thuyết còn thực hành thì cũng là xác chết. Lúc trước, cô mổ đám sát thủ ở huyện Trường Thanh thí nghiệm, chưa chết cũng bị cô mổ chết. Bây giờ phải giữ lại mạng cho người ta, còn phải trị được độc cho người ta, haizz…cô phải làm sao đây?
- BẢO BÌNH, cậu đừng lo. BẢO BẢO rất giỏi, rất thông minh, nhất định có thể chữa khỏi cho Chu Tước.
BẠCH DƯƠNG biết BẢO đang vô cùng lo lắng, cậu nắm lấy tay cô nhẹ giọng trấn an. BẢO BẢO nghe được thì cảm thấy tự tin hơn hẳn, cảm giác hạnh phúc ngập tràn nhẹ nở một nụ cười với BẠCH DƯƠNG.
Dụng cụ đã xong, BẢO thực hiện theo đúng lý thuyết, mổ vai phải và các cơ phần giáp với ngực, cắt những phần đã nhiễm độc rồi lấy thịt ở vủng mông đắp vào. Chỉ có điều không có thuốc ngủ đủ mạnh để giảm đau cho Chu Tước nên tiếng hét cứ vang lên làm BẢO BÌNH lòng càng ngày càng rối. BẢO BẢO tay run rẩy, trong đầu hiện ra hàng loạt những viễn cảnh đang sợ. Lỡ cô làm sai thì sao? Chết người nga. BẢO toát mồ hôi hột, tay không dám tiếp tục. Chợt, một bàn tay nắm lấy tay cô. Là BẠCH DƯƠNG, anh đang biết cô đang sợ, đang mất tự tin, anh liền nắm chặt tay cô coi như cách an ủi. BẢO BÌNH cảm nhận được bàn tay mạnh mẽ, ấm áp của anh, nỗi sợ giảm đáng kể. Cứ thế hai người nắm tay cho tới lúc ca mổ kết thúc.
Một ngày mệt mỏi trôi qua, sáng…
- Aaa…
Chu Tước nằm trên giường khẽ kêu lên. Hôm qua đúng là dọa chết cô, chất độc mà Thanh Long tẩm trên phi tiêu là kịch độc, hiện nay chưa có thuốc giải. Vậy mà BẢO BÌNH cô nương cắt, xẻ, may, vá (ôi mẹ ơi!) một hồi trên người cô là giải được chất độc, có điều nếu chữa theo cách này, cô thà bị độc chết còn dễ chịu hơn, có lúc nghĩ cô nghĩ mình chết thật rồi. Chu Tước gác tay lên trán nhớ về ngày hôm qua, lòng thầm ghi nhớ sau này tuyệt đối đừng để bị trúng độc nữa.
BẢO BÌNH giữ được mạng cho Chu Tước, lòng vui mừng khôn tả. Nhớ về lúc BẠCH DƯƠNG nắm tay cô, một cảm giác khó tả dấy lên trong lòng. Cảm giác ngọt ngọt, vui vui, một tí hạnh phúc, một tí ấm áp, một tí cái gì đó gọi là…yêu. BẢO BÌNH bất giác đỏ mặt, nhìn sang BẠCH DƯƠNG đang cắm cúi ăn sáng, lòng trách thầm: “Tên chết tiệt, mình đang loạn thế này mà hắn còn ăn uống cho được”
Thật ra BẠCH DƯƠNG cũng chẳng thua gì BẢO BÌNH, loạn như chư từng loạn. Có điều, cái mà bạn đang băn khoăn là: “Hôm qua tự tiện nắm tay, không biết cô ấy có giận không? Lỡ cô ấy giận thì làm sao? Nhìn cô ấy mặt đỏ như vậy, chắc là giận dữ lắm (sao mà chậm hiểu thế?). Chết rồi, làm sao đây?”. Bạn BẠCH cắm cúi ăn chính là để che giấu sự bối rối trên mặt. 10 người nhìn vào, haizz…cả 10 người cùng thở dài, cùng nghĩ: “Hai người này thật là…”
- Nhị vị khách quan, mời vào
Tiếng chào của tiểu nhị trong quán làm tắt nghẽn suy nghĩ của 12 người. Sau hai lần bị ám sát, 12 người cực kỳ cảnh giác với những kẻ lạ mặt bước vào quán trọ, và hai kẻ vừa bước vào…..rất là khả nghi nga.
Người đi bên trái mặc áo trằng ngà, tóc dài búi cao, tay cầm theo một chiếc quạt ra vẻ “quýt-xờ-tộc”. Gương mặt anh tuấn, đôi mắt lộ lên vẻ thích thú như đứa trẻ nhìn thấy đồ chơi lạ. Người đi bên phải so với người kia càng có khí chất. Bạch y trắng sáng như quảng cáo “vi-sô trắng không tì vết (^.^)”, tóc thả dài, dung mạo thực anh tuấn, đôi mắt sắc bén như nhìn thấu người đối diện, khí chất bất phàm, tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường.
Hai người xuất hiện, đột nhiên nở một nụ cười, tiến thẳng tới bàn của 12 người:
- Chào các vị, tại hạ là Thiên Ân – người áo vàng cười nói
- Tại hạ là XÀ PHU – người áo trắng nói
- Chúng ta không quen biết, không hiểu là nguyên do gì khiến nhị vị tới đây chào hỏi? – SONG TỬ liếc hai người nói
XÀ PHU mỉm cười, đôi mắt lóe lên đánh giá đối phương, từ tốn trả lời:
- Trước lạ sau quen, huống chi… - XÀ PHU kề sát mặt vào cái bàn nói thật nhỏ, chỉ đủ cho 12 người nghe thấy – …huống chi ta có thể giúp các ngươi trừ Bách Hoa Lâu.
“Xoẹt”, tiếng binh khí được rút ra, một thanh chủy thủ kề sát cổ XÀ PHU, giọng NHÂN MÃ vang lên:
- Ngươi là ai? Sao lại biết việc này?
- Vị cô nương này, bình tĩnh, sao chúng ta không lên phòng nói chuyện nhỉ? Ở đây, xem ra không tiện – XÀ PHU vẫn giữ nụ cười “đểu cực kỳ” của mình, tay nhẹ nhàng hạ thanh chủy thủ xuống nhẹ giọng nói.
- NHÂN MÃ, từ từ đã, chúng ta lên phòng – XỬ NỮ ngăn MÃ lại, mắt liếc XÀ PHU một cái. Cả nhóm cùng nhau kéo lên tầng trên, riêng tên Thiên Ân vẫn cái mặt nhởn nhơ từ đầu tới giờ, nay lại càng lộ rõ vẻ hứng thú.
- Ơ, NỮ tỉ, hai người này là… - Chu Tước thấy có người lạ liền hỏi
- Chu Tước không sao, họ không phải kẻ thù, cô không cần lo – XỬ NỮ đỡ Chu Tước ngồi dậy, lòng thán phục sức chịu đựng của người cổ đại. Bị mổ thế mà vẫn ngồi dậy được.
Chu Tước thấy không phải kẻ thù thì thở ra một hơi nhẹ nhõm, nở một nụ cười nhẹ rồi ngồi tựa vào thành giường quan sát hai người kia.
“Thịch, thịch, thịch,…” – ai da, có người đau tim vì một nụ cười rồi.
- Thiên Ân, Thiên Ân, ê nhị đệ, nè…THIÊN ÂN TỈNH – XÀ PHU lay đứa em trai đang hóa đá không được, tức mình la thật to vào tai y.
- Oái, ca ca huynh…sao lại hét vào tai đệ - Thiên Ân chợt tỉnh khỏi cơn mê, xoa cái lỗ tai tội nghiệp của mình.
- Đệ nhìn cái gì mà tới mức hóa đá luôn vậy, người ta ngồi xuống hết rồi kìa
XÀ PHU nheo mắt nhìn đệ đệ, em cậu chưa từng có biểu hiện này nga. XÀ PHU theo tầm mắt, tìm kiếm mục tiêu của Thiên Ân thì phát hiện, ánh mắt y hướng thẳng về vị cô nương áo đỏ tên Chu Tước. Đôi môi cong lên thanh một nụ cười, XÀ PHU nói nhỏ với đệ đệ: “Rất biết chọn nga”. Thiên Ân đỏ mặt lên, vội ngồi xuống lòng thầm rủa ca ca “yêu quỷ” của mình.
- Được rồi, bây giờ ngươi mau nói đi – SONG TỬ
- Nói, nói gì a? – XÀ PHU giả ngu, hỏi lại
- Bây giờ có nói không? – THIÊN YẾT chạm tới giới hạn của chữ “nhẫn”, tỏa sát khí ngút trời.
- Bình…bình tĩnh…ta nói…ta nói… - XÀ PHU toát mồ hôi lạnh, ghi nhớ sau này đừng bao giờ chọc giận tên trước mặt.
- Nói mau – MA KẾT cũng đã hết hạn “nhẫn nại”, sát khí ngày càng dày đặc
XÀ PHU rợn người, ghi nhớ thêm một người nữa. Miệng cố giữ nụ cười, từ từ nói:
- Bách Hoa Lâu do Lục mama tên thật là Lục Nhạn quản lí, là tổ chức sát thủ và thu thập thông tin núp dưới lớp vỏ kĩ viện. Đám người này đã nhiều lần hạ sát quan chức của triều đình, tuy nhiên hành động của chúng quá cẩn thận không để lại chút chứng cứ nào nên triều đình không có cách buộc tội. Hiện nay vụ này do hình bộ thụ án, chúng ta cần phải tới hình bộ thu thập tư liệu để hiểu rõ hơn về chúng trước.
- Làm sao lấy được, đó là hình bộ mà? – KIM NGƯU
- Thì kêu họ đưa cho – XÀ PHU mặt tỉnh như thể đây là chuyện “vô cùng bình thường”
- Ngươi là cái gì mà có quyền ra lệnh cho họ chứ? Họ không lôi ngươi ra “tiền trảm hậu tấu” là may rồi – SƯ TỬ
- Ta ư, ta là HOÀNG THƯỢNG – XÀ PHU mặt vẫn tỉnh bơ
1s…
2s…
3s…
- CÁI GÌ? NGƯƠI LÀ HOÀNG THƯỢNG – 13 người trừ tên Thiên Ân đang cố nín cười, ai cũng ngạc nhiên vô cùng. Mắt trơ ra nhìn XÀ PHU đắm đuối.