THÔNG BÁO NHỎ! ^^Bộ truyện này của Au sắp hết rùi! Các chap tiếp theo sẽ là về 10 năm sau! Tks mn đã luôn ủng hộ bộ truyện này của Au! ^^ĐẠI KẾT CỤC 110 năm sau…Tại biệt thự Scorpio…Ngoài vườn, có một người phụ nữ ngồi uống trà.Bên cạnh đó còn có một bé trai, một bé gái chơi đùa với nhau.Tiếng cười của trẻ con vang khắp khi vườn.Bé trai cầm chiếc máy bay đồ chơi chạy quanh vườn.Bé gái thì ngồi bên bụi hoa, hì hục làm gì đó.Một lát sau, cô bé chạy đến chỗ người phụ nữ kia.– Mẹ!!!Người phụ nữ kia ôm con gái vào lòng.– Thiên Ngưng làm sao thế?Cô bé ấy giơ chiếc vòng hoa trong tay lên.– Thiên Ngưng làm tặng mẹ!Người phụ nữ nhận lấy vòng hoa, ngắm nghía.Rồi cô đặt nó lên chiếc bàn trà bên cạnh.– Thiên Ngưng của mẹ làm đẹp lắm!Đúng lúc đó, có người làm từ nhà chạy ra nói với người phụ nữ ấy rồi lại vào nhà.– Thưa phu nhân! Chủ nhân về rồi ạ!Ngay sau đó, có người đi tới.Thấy bóng dáng quen thuộc, cả cậu bé lẫn cô bé lao tới ôm chầm lấy người đó.– Ba!!!! Ba đi làm về rồi!!!Người đàn ông ôm lấy hai đứa con bé bỏng của mình.– Thiên Ngưng và Thiên Lâm hôm nay có ngoan không đấy?Hai đứa bé gật đầu.– Có ạ!Rồi người đàn ông đó tiến tới chỗ người phụ nữ kia, ôm chặt cô.Người đàn ông nói.– Bà xã à… Anh nhớ em muốn chết rồi…Người phụ nữ kia nói.– Cái anh này! Anh vừa mới đi từ sáng mà đã thế này rồi!!! Bỏ em ra nào! Yết!!!Thiên Yết cau mày.– Gọi anh là gì?Kim Ngưu thở dài.– Anh trẻ con quá mức rồi đấy! Ông xã!!!! Được chưa?!!Thiên Yết hôn lên đôi môi đỏ mọng của Kim Ngưu.– Bà xã đại nhân à…Kim Ngưu nói.– Anh còn muốn cái gì nữa đây?Thiên Yết cười đểu
– Anh mệt rồi… Anh muốn ‘đi ngủ’!Mặt Kim Ngưu trắng rồi xanh rồi tím.” Tại sao tôi lại gả cho một tên chồng biến thái thế này chứ?!!”-…Thiên Yết bế Kim Ngưu lên.– Đi thôi.Kim Ngưu kêu la thảm thiết.– Này!!!! Thả em ra mau!!!! Thả em ra!!!!!Thiên Yết cười đểu.– Nếu em không tự đi lên phòng thì anh đành bắt cóc em đi thôi! Ngoan ngoãn đi! Nếu em còn nhiều năng lượng để hét như thế thì anh nên giúp em hoạt động để tiêu bớt năng lượng nhỉ?Kim Ngưu kêu la.– Aaaaaa!!!! Anh khi dễ em!!!!!” Huhu… Tại sao?! Tại sao chứ?! Có ai không, cứu!!!!!”Cô đưa ánh mắt cầu cứu nhìn hai đứa con của mình.Hai đứa bé lập tức xông ra cứu mẹ.Mỗi đứa bám chặt lấy một chân Thiên Yết.Nhưng vô vọng, ai mà chẳng biết sức mạnh của Thiên Yết là vô địch nên gắn thêm hai quả tạ nhỏ hai bên chân cũng chẳng vấn đề gì.Cô cứ la hét còn anh thì cứ đi lên phòng.Hai đứa bé kế hoạch A thất bại đành chuyển sang kế hoạch B, khổ nhục kế
Hai đứa bé nhìn nhau một cái rồi cười nham hiểm.Cô bé Thiên Ngưng giả ngã xuống đất, khóc thét ầm ĩ.– Aaaaaaaa!!!! Đau!!!!!Thiên Lâm cũng giả vờ, thấy em gái thế thì giả đau xót, cũng khóc theo.– Aaaaaaa!!!! Em gái!!!!!Thiên Yết biết rõ hai đứa giở trò nhưng vẫn không thể không thấy đau lòng.Thiên Ngưng như phiên bản nhỏ của người con gái anh yêu.Hỏi làm sao anh động lòng, chiêu này mấy đứa này dùng trăm lần cả trăm đều linh.Anh đành đặt Kim Ngưu xuống đất, đi tới chỗ hai đứa bé.Anh cúi xuống, đặt tay lên đầu con gái mình, nói.– Diễn đạt quá nhỉ?Hai đứa bé ngước lên nhìn anh, bỗng tay anh có chất lỏng gì đó.Anh nhìn kĩ thì thấy máu, Thiên Yết hoảng hốt.– Thiên Ngưng!!!!! Con đập đầu vào đâu hả?!!!!Kim Ngưu thì thừa biết đó là máu giả nhưng cũng diễn theo.– Thiên Ngưng!!!!!Thiên Ngưng giả vẻ hấp hối.– Ba… Ba không được khi dễ mẹ… Ba hãy thề đi….Thiên Yết trong lúc hoảng loạn, thề.– Được!!! Ba thề!!! Bây giờ đi bệnh viện đi!!!Thấy cá đã cắn câu, hai đứa bé đứng dậy, nhảy múa tưng bừng trong phòng.– Yeah!!!! Ba thề rồi!!!Trên mặt Thiên Yết hiện ra ba vạch đen.” Cái gì thế này… Mình… Vừa bị lừa sao…? Đúng là con của mình có khác…!”Mặt Thiên Yết ngày càng đen, sau đó lại sáng.Anh tiến tới, nhấc bổng Kim Ngưu lên.Hai đứa bé thấy vậy, nói.– Ba đã thề là không khi dễ mẹ rồi mà!!!! Ba nuốt lời!!!Thiên Yết cười.– Ba vẫn đang thực hiện lời thề đó mà!Thiên Lân nói.– Ba đã nói không khi dễ mẹ rồi mà!!!Thiên Yết cười cười.– Ba không có khi dễ mẹ con, ba đang ‘làm tình’ chứ không có khi dễ mẹ các con!Hai đứa nhỏ cứng lưỡi.” Thế là hết… Game over…”