Vào một buổi sáng chủ nhật đẹp trời…Tại nhà Bảo Bình…(Reeeng!)Chiếc đồng hồ báo thức trên bàn Bảo Bình kêu lên.– Ưm…Cô khẽ “ưm” một tiếng rồi quay đi nhưng tiếng đồng hồ vẫn kêu.Cô lấy gối bịt tai lại, trở mình nhưng cái đồng hồ chết tiệt ấy vẫn kêu không ngừng nghỉ.Bảo Bình với tay ra hất bay cái đồng hồ đáng thương xuống đất rồi ngủ tiếp.30′ sau…Bảo Bình vươn vai với lấy cái điện thoại bên cạnh cái đồng hồ và nhìn giờ.Một tiếng hét thất thanh vang ra từ phòng của Bảo Bình.– Chết toi rồi!!!!!!9’40 rồi!!!! Oimeoi!!!!! Chết thật rồi!!!!Cô bật ngay dậy rồi chạy thẳng vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân và thay quần áo.Bảo Bình hôm nay diện cả cây hồng nhạt.Cô liếc qua cái bàn học và nhìn thấy chiếc vòng cổ trên bàn, cô nhấc nó lên rồi đeo vào cổCô ngắm mình trước gương mấy phút rồi mới chịu bước ra khỏi phòng.Xuống dưới nhà cô chỉ kịp chào bố mẹ qua loa rồi phi như bay ra khỏi nhà.– Bye bye bố mẹ! Con đi đây!(Rầm! )Cái cửa bị đóng một cách không thương tiếc.Cô leo lên chiếc taxi, rồi nói với ông tài xế.– Bác ơi!!! Cho cháu tới số XXX đừng YY với ạ!!! Nhanh lên giùm cháu, cháu đến muộn là chết chắc đấy ạ!!!20′ sau…Tại một tiệm bánh nhỏ, có một người con trai cực kì đẹp zai, khuân mặt hơi lạnh lùng.Có mấy cô gái đẩy mạnh một cô gái khác đến đi gần để làm quen
– Này tớ cũng xấu hổ lắm chứ bộ!!! Thôi tha cho tớ đi mà!!!Cô ta đỏ mặt quay lại chỗ đám bạn.– Cứ đi đi! Có bọn này yểm trợ!!!Cô gái kia tiến đến gần bàn của cậu con trai kia và nói.– Anh ơi cho em xin số điện…Cô gái kia chưa kịp hết câu thì người con trai kia quay ra làm cô gái kia khiếp vía.(Ám khí nồng nặc)Xung quanh cậu con trai đó toả ra cả mớ ám khí, lạnh lùng nói một chữ làm cô gái kia đứng hình.– Cút!Cô ta nghe vậy sợ đến nỗi mặt trắng bệch, cắt không một giọt máu.Cả mấy cô gái khác đang đứng ở kia cũng khiếp vía lôi người con gái đang đứng hình ở kia đi.Sau khi người con gái kia đi rồi, người con trai mới làu bàu
– Cái con nhợn Bảo Bình làm gì mà lâu thế không biết? Trễ hẹn một tiếng rồi.(Au: Chắc ai cũng biết đó là ai rùi đúng k? Bạch Dương đó!)Đúng lúc đó…(Cạch!)Cửa tiệm bánh mở ra một cô gái mặc một chiếc váy hồng nhạt chạy đến bàn của Bạch Dương.– Xin lỗi nha! Hôm nay tớ dậy muộn! Hihi!Bạch Dương thở dài.– Haiz… Cậu cũng thật là… Thôi, ngồi xuống đi Bảo Bình.Bảo Bình ngồi xuống bên cạnh Bạch Dương. Vừa ngồi xuống cô đã có cảm giác là có cả mớ một ánh mắt như muốn giết người nhìn vào mình làm cô cảm thấy ớn lạnh.Mặc kệ, cô gọi đồ uống thản nhiên như không.Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì Bạch Dương nhìn xuống cổ của Bảo Bình.Cậu giật mình, lẽ nào…Nhưng càng nhìn càng thấy giống nó, sợi dây chuyền đó.– Bảo Bình, tớ mượn sợi dây chuyền đó được không?Bạch Dương nói.– Được thôi nhưng mà cấm làm nó xước đấy!Bạch Dương cầm lấy sợi dây chuyền của Bảo Bình lên và lật nó lại đằng sau.Trên đó có dòng chữ” Forever BD’s”Bạch Dương đứng hình ngay tại đó.– Bảo Bình… Lẽ nào là em…?Bảo Bình ngẩn ngơ.– Lẽ nào cái gì c…này!!!Chưa kịp hết câu, Bảo Bình đã bị Bạch Dương ôm chặt vào lòng.– Vợ yêu…