[12 Chòm Sao] Tương Phùng

Chương 17




Nhân Mã đứng trước cửa phòng Bạch Dương, tự động cảm xúc bị tụt xuống còn con số âm, chán đời đến nỗi mới thấy cánh cửa thôi là đã thở dài rồi.

Vào phòng, đập ngay vào mắt cô là cảnh Bạch Dương đang nằm dài trên giường chơi game, mà một cái liếc mắt cũng không thèm cho Nhân Mã, nhưng cô cũng quá quen với điều đó mặc dù đây mới là buổi học thứ ba.

Còn buổi thứ hai trước thì tất nhiên cũng chẳng khá khẩm gì hơn.

"Đến giờ rồi Bạch Dương, em mà không học là chị nói mẹ em đó."

Đáp lại Nhân Mã là âm thanh ồn ào phát ra từ trận game, thấy vậy cô cũng lười quản.

Lúc Nhân Mã ngồi vào bàn đang bày sách vở ra thì nghe được giọng nói lành lạnh của Bạch Dương, "Ba mẹ tôi đi hết rồi hả?"

"Đi hết rồi, dì giúp việc cũng đi luôn." Nói tới đây cô có chút thắc mắc, "Nghe nói nhà em đi ăn mà sao em không đi?"

Bạch Dương không trả lời câu hỏi của Nhân Mã, cậu chỉ tắt điện thoại rồi vào bàn học, điều này làm cho cô bất ngờ không thôi. Bởi vì mỗi lần bắt Bạch Dương vào bàn là phải kì kèo cả buổi trời vị thiếu gia này mới chịu.

Nhân Mã nhìn Bạch Dương không chớp mắt, "Bộ hôm nay uống lộn thuốc sao?"

"Rồi có chịu dạy hay không?"

Bạch Dương thái độ khó chịu hỏi ngược lại khiến Nhân Mã hào hứng đến run cả tay.

"Dạy chứ, ngu sao không dạy."

Nhân Mã tức khắc cầm bút lên chuẩn bị vào buổi học, chắc cô là gia sư duy nhất phải nghe lời ngược lại học trò của mình quá.

"Chúng ta vẫn tiếp tục ôn về các thì nha, hầu như trong đề kiểm tra nào cũng đều có nên em phải ôn thật kỹ để làm."

Nhân Mã nghĩ cuối cùng cô cũng có được một buổi đi làm hoàn chỉnh.

Hôm nay, cả quá trình dạy và học của cả hai đều rất ổn, cô dạy trò nghe, đúng chuẩn một bầu không khí mang hơi thở học hành.

Học được một lúc thì đột nhiên Bạch Dương đứng lên đi về hướng cánh cửa, Nhân Mã liền vội vàng hỏi, "Nè nè đi đâu đó?"

Bạch Dương ném cho cô một nửa con mắt, "Đi vệ sinh, không lẽ cô cũng muốn đi?"

"..." Ai thèm.

Biết không thể nói gì được, Nhân Mã chỉ có thể dặn cậu đi nhanh rồi quay trở lại học.

Chuyện sẽ không có gì nếu như đã gần mười lăm phút nhưng vẫn chưa thấy Bạch Dương trở về.

Cảm nhận được có điềm không ổn, Nhân Mã liền rời khỏi phòng rồi gõ cửa nhà vệ sinh ngay bên cạnh, vừa gõ vừa gọi mấy tiếng liền nhưng vẫn không thấy ai trả lời.

Nhân Mã quáng gà lên, cô sốt ruột gọi vào số điện thoại của cậu, nhưng không may, chỉ có tiếng đổ chuông chứ chẳng có ai bắt máy.

Thôi thì có đổ chuông còn hơn không, Nhân Mã thế là càng ra sức điện hơn.

Khổ ơi là khổ, nếu không phải vừa thất việc vừa thiếu tiền thì cô cũng không ngu mà đi đâm đầu vào cái nhà này đâu. Cũng vì mẹ Bạch Dương trả lương quá hậu hĩnh nên cô không thể bỏ việc dễ dàng như vậy được.

Đúng là tiền nào giá nấy, không phải tự dưng mà lương cao, bởi vì dạy Bạch Dương dễ bị lên tăng xông quá, ví dụ điển hình như ngay lúc này đây.

Điện tới cuộc thứ năm, tưởng tình hình không mấy khả quan thì không ngờ đầu dây bên kia lại bắt máy. Nhân Mã chưa kịp mở miệng ra là đã nghe giọng nói không mấy kiên nhẫn của Bạch Dương vang lên.

"Chị không thấy phiền à? Điện muốn cháy máy mới vừa?"

Nhân Mã không để tâm đến những lời chất vấn của cậu, cô sốt sắng nói nhanh như sợ bị cậu cúp máy, "Đang học mà cậu bỏ đi đâu vậy? Có biết làm vậy là chết tôi không hả?"

Tiền có nguy cơ không cánh mà bay, không chết mới lạ.

"Hôm nay coi như tôi xin nghỉ một ngày, chị về trước đi, mẹ tôi không biết đâu."

"Ờ vậy tôi về... ơ nhưng không được!" Nhân Mã may còn lấy lại chút đạo đức nghề nghiệp, "Mấu chốt là giờ cậu đang ở đâu? Vẫn còn trong giờ học thì tôi có trách nhiệm quản cậu, mà giờ cậu trốn nhà đi như này thì tôi càng phải có trách nhiệm lôi về!"

Đáp lại Nhân Mã vẫn là sự thiếu kiên nhẫn và cộc cằn trong lời Bạch Dương, "Bà cô này nói nhiều quá."

Thành công chọc máu nóng Nhân Mã lên, đang tính vểnh môi mắng lại thì cô nghe được nhiều giọng nói khác vang ở phía Bạch Dương.

"Không ngờ mày lại tới một mình thật, cũng nghĩa khí đó."

Có quá nhiều âm thanh ở bên kia nên cô không nghe rõ được nhiều, chỉ hiểu được đây chắc chắn là cuộc đối thoại không mấy hòa bình.

"Còn bọn hèn chúng mày thì kéo cả bầy cả lũ đến, đúng là chữ hèn nó đính ngay trên mặt."

Có lẽ Bạch Dương quên tắt máy nên Nhân Mã nghe rõ nhất là giọng của cậu. Chỉ mới nghe giọng thôi mà cô đã có thể hình dung được dáng vẻ Bạch Dương lúc nói rồi, vừa ngả ngớn vừa kiêu ngạo vô cùng.

Nhân Mã cũng không quên âm thầm bấm like cho Bạch Dương. Không ngờ tên nhóc này đối đáp cũng hay đấy, đúng là cái miệng hay hỗn có khác.

"Cái đất trống cạnh trường mày như này có khi người bọn mày ẩn nấp quanh đây sao tao biết được." Vẫn là giọng nói của tên khơi mào, nghe là biết chắc đang tức Bạch Dương lắm.

Từ cuộc đối thoại nhỏ cô nghe được, Nhân Mã có thể suy đoán ra kết cục là vài phút nữa thôi sẽ sắp diễn ra một cuộc ẩu đả giữa hai thế lực nhí.

Mà khoan, bãi đất trống cạnh trường Bạch Dương! Mấu chốt là ở đây!

Cuối cùng cũng biết được giờ cậu đang ở đâu, Nhân Mã hớn hở cầm túi xách rồi đóng cửa nẻo giúp nhà Bạch Dương lại, xong liền tức tốc chạy đến địa điểm.

Cái bãi đất trống đó sao mà không biết được, Bạch Dương và cô đều học chung trường cấp ba mà.

Nhưng điều Nhân Mã không thể ngờ tới là gần một tiếng sau, sức công phá của mấy "thế lực nhí" mà cô tự đặt đã làm cho bản thân mình bị sốc đến khóc thét.

........

Bạch Dương vẫn dáng vẻ ung dung đối mặt với ba cậu thanh niên kia, nhìn đồng phục thôi cũng chắc chắn là học sinh trường khác chứ không phải trường cậu.

"Rồi gọi tao ra đây để xem bọn mày đứng à?"

Bạch Dương không kiên nhẫn thêm được, muốn đánh muốn đấm thì nhanh cái tay lẹ cái chân để cậu còn về làm vài trận game nữa.

"Mày biết là chính cái thái độ kiêu ngạo đó đã làm bọn tao phát ghét không." Tên đứng đầu trong đám nói như gầm lên, cực kỳ tức giận nhìn Bạch Dương.

Tuy danh tiếng Bạch Dương rất lớn, nổi tiếng là người có thù tất báo, đã đánh là không hề nương tay, có thể một chọi nhiều người cùng một lúc là điều đơn giản. Nhưng bọn này vẫn không cam tâm và không tin là cậu mạnh như vậy.

Trái với vẻ tức tối của đám người kia thì Bạch Dương vẫn bày ra dáng vẻ như ban đầu, hiển nhiên đáp lại, "Biết sao được, trách là tại bọn mày yếu."

Ba tên kia nghe xong liền kích động muốn xông đến thì từ xa vọng lại một giọng nữ vô cùng lớn.

"Bạch Dương! Bạch Dương!"

Nhân Mã vừa chạy tới vừa hét lên, không chỉ thu hút sự chú ý của cậu, mà đám thanh niên đối diện cũng đánh mắt nhìn.

Nhân Mã vẫn chưa ý thức được có sự hiện diện của người khác, cô hằn học chạy tới trước mặt Bạch Dương. Lúc tới gần thì mới để ý đến còn có người ở đây.

Cũng trạc tuổi cậu, trông cá biệt, chắc đây là mấy người mà Nhân Mã nghe được lúc nãy, thế là cô liền quay sang thái độ với Bạch Dương.



"Á à học không lo học, đi tụ tập chơi bời, rồi ba má ở nhà thấy cảnh này có vui không? Còn hành cái thân tôi đi tìm. Cậu vừa lòng chưa hả?"

"Đánh nhau mà còn gọi người nhà tới nữa?"

Nhân Mã quay mặt sang, vừa vặn đối mắt với mấy tên nhóc vừa nói kia.

Còn mấy tên này thấy người đẹp thì liền sáng cả mắt, bắt đầu cà lơ phất phơ chọc ghẹo.

"Ồ gái xinh gái xinh, là bạn gái của tên này sao?

"Gia sư dạy kèm, nghĩ sao mà tôi đây là bạn gái cậu ta, gu tôi không phải là trai học dốt."

Nhân Mã chê thẳng Bạch Dương, đồng thời làm cho mấy tên kia thêm phần phấn khích.

"Vậy thôi chị đi với tụi em đi, đêm nay đi chơi cho vui rồi mình tính tiếp."

"Buông ra, nhỏ nhỏ mà láo nháo hả mấy thằng này."

Một tên trong đó còn vươn tay ra ý định tóm lấy tay Nhân Mã, chưa kịp thời tránh khỏi thì một cánh tay đằng sau cô đã hất thẳng tay của tên này ra.

"Bỏ cái tay thúi mày ra đi thằng chó."

"Mày dám nói ai chó hả?"

"Điếc à? Tao nói mày đó thằng chó."

Tên kia bị xúc phạm thẳng mặt, thế là không nhịn được liền tức giận vung tay đánh vào Bạch Dương, nhưng may là cậu tránh kịp.

Thế là trận ẩu đả vô tình bắt đầu, Nhân Mã hoảng đến độ trợn to mắt, vừa muốn cứu Bạch Dương mà tay chân giờ chỉ biết lóng nga lóng ngóng.

Nhưng Nhân Mã có lẽ lo nhầm, một mình cậu xử hết đám này có lẽ còn nhanh hơn lúc cậu làm được một câu tiếng anh nữa.

Chưa kịp thoát ra mớ hỗn độn thì không ngờ Nhân Mã lại vô tình bị mấy tên bên kia đánh trúng, đánh thẳng ngay vào bên mắt trái.

Nhân Mã la lớn làm ai cũng phải chú ý nhìn sang.

"Nè chị có sao không?" Bạch Dương nhanh chân chạy tới Nhân Mã, còn cô thì khỏi nói đi, ôm mặt khóc luôn rồi.

Thấy Nhân Mã ngồi thụp xuống đất vừa ôm mặt vừa ầm ĩ, ba tên thanh niên kia cũng trở nên luống cuống không biết nên làm gì tiếp theo.

Dù sao mục tiêu vẫn là Bạch Dương, thế là đám thanh niên đó lại tiếp tục muốn nhào vào tranh thủ đánh cậu. Ai ngờ chưa tiến được bước nào thì lại nghe thấy một giọng nữ lạ lẫm khác hét to vọng đến.

"Bảo vệ tới, bảo vệ tới, ở đây có đánh nhau!"

Ba tên kia nghe được liền loạn cả lên, ngó nghiêng nhìn xung quanh thầm chửi thề mấy tiếng, sau lại nhìn về phía Bạch Dương và Nhân Mã rồi nhanh chân đi chạy mất. Trước đó còn không quên hâm dọa Bạch Dương bằng mấy câu quen thuộc như mày hãy đợi đấy, hay hôm nay may cho mày.

Lúc này không gian mới yên tĩnh được một phần nhưng cũng bị tiếng sụt sịt của Nhân Mã làm cho phá lệ.

Bạch Dương vò vò mái tóc vốn đã rối tung của mình lên, gương mặt đẹp trai giờ lại nhăn thành một đống, hết nhìn người dưới đất rồi lại nhìn tới góc tường đối diện không xa.

"Còn lấp ló gì nữa, dám hét thì cũng dám lộ mặt đi."

Bạch Dương nói vọng tới, cứ tưởng sẽ chẳng có ai nhưng không ngờ sau đó một bóng dáng nhỏ nhắn mảnh khảnh xuất hiện.

Thiên Bình hai tay cầm túi đồ, gương mặt khó xử đang chậm chạp đến gần.

"Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua rồi bắt gặp thôi, thấy tình huống nguy cấp nên tôi mới làm vậy."

Đúng như lời Thiên Bình nói, cô chỉ ra ngoài mua một chút đồ, ai ngờ lúc đi về thì lại được chứng kiến cảnh tượng như phim hành động như này.

Thiên Bình đáng lẽ sẽ không để tâm đâu, nhưng vô tình nghe được giọng người quen là Bạch Dương nên cũng tò mò dừng chân nhìn xem.

Tuy chỉ chứng kiến nửa câu chuyện, nhưng cô vẫn đoán được đầu đuôi nó như thế nào, kể cả việc chị gái này xuất hiện.

Mắt thấy tình hình căng thẳng quá, Thiên Bình đành đánh liều hô lên nhầm muốn giúp đỡ cho bạn cùng bàn của mình, cũng may là kế hoạch thành công.

Bạch Dương hết nhìn Thiên Bình rồi nhìn xuống túi đồ trên tay cô, khóe môi khẽ nhếch lên, "Thân con gái một mình như cậu bữa sau thấy chuyện gì thì tốt nhất làm lơ đi, có khi xui xẻo lại mang họa vào thân."

Mặc dù dùng giọng điệu không mấy thân thiện để nói nhưng Thiên Bình biết là cậu có ý tốt nên không phản bác lại, ánh mắt cô dời xuống người đang ngồi thụp ôm mặt nãy giờ dưới đất.

"Chị ấy có ổn không?" Thiên Bình nhẹ giọng hỏi Bạch Dương.

Cậu nhìn Nhân Mã, gương mặt vốn nhăn nhó nhưng giờ có chút hòa hoãn hỏi lại, "Này bà chị còn thấy đau không?"

"Đau sao không đau, tụi nó đánh thẳng vào mặt tôi, còn ngay mắt, chắc chắn sẽ để lại vết bầm khó coi trên mặt rồi."

Nhân Mã vẫn gục mặt trên cánh tay mà nức nở nói ầm lên, điều này càng khiến cho cậu càng thêm đau đầu.

"Tại chị khi không ra đây làm gì?"

"Tại ai? Tại ai? Là tại ai hả? Cậu còn dám trách tôi, tất nhiên là nhờ phước cậu rồi." Lần này thì Nhân Mã ngẩng mặt lên, một bên mặt thì đã lấy tay che lại chỗ bị đánh nên chỉ thấy được bên còn lại giờ đây đã dàn dụa nước mắt.

"Tôi khổ quá mà, vì đồng tiền mới đi dạy kèm mà trúng ngay cậu, mỗi lần học là phải năn nỉ muốn quỳ muốn lạy, giờ lại thêm trốn học, làm tôi phải tức tối chạy đi tìm. Nếu không tìm thấy cậu thì tôi biết nói sao với ba mẹ câu đây hả!"

Nhân Mã nói xong lại gục mặt xuống khóc lóc thảm thiết như ăn vạ, "Nguyên con người tự hào nhất là khuôn mặt mà giờ bị người ta đánh trúng vào, chắc chắn mai sẽ có vết bầm từ mắt kéo dài xuống má cho xem."

Bạch Dương thấy Nhân Mã vừa gào vừa ôm mắt chỉ trỏ mắng mỏ mình, tự nhiên thấy có chút buồn cười, mà lương tâm của cậu cũng trội lên chút gì đó gọi là có lỗi.

Mắt thấy Thiên Bình vẫn đứng yên hết nhìn cậu tới Nhân Mã nãy giờ, Bạch Dương híp mắt đanh giọng nói, "Nhìn gì mà nhìn."

Lúc này Nhân Mã mới chú ý đến còn có người khác ở đây, cô ngẩng lên nhìn, chăm chú quan sát đến nỗi quên luôn cả khóc.

"Bé đẹp gái này là bạn gái cậu hả? Trông xinh thế."

Thiên Bình nghe xong lại có chút ngại ngùng, mà Bạch Dương ở đối diện đã nhanh miệng nói lại ngay, "Đừng có tào lao, chỉ là bạn học bình thường."

Mà ngay lúc này, Thiên Bình lấy trong túi mình ra một bọc giấy mềm đưa cho Nhân Mã một ít, "Em chỉ có chút giấy này, chị lau đỡ nhé."

Nhân Mã cũng không khách sáo gì, tiện tay cầm lấy rồi cảm ơn Thiên Bình. Cô vừa chấm nước mắt vừa khóc sụt sịt trông có vẻ còn uất ức lắm.

"Đứng dậy, tôi đưa chị về nhà, báo địa chỉ luôn đi."

Nhân Mã vẫn còn khóc dai lắm, nhưng vẫn cố đứng lên.

Đỡ Nhân Mã xong, Bạch Dương quay sang Thiên Bình, "Đưa bà cô này về xong tôi đưa cậu về luôn."

Nghe vậy Thiên Bình lắc đầu từ chối ngay, bảo tự về một mình được nhưng Bạch Dương không chịu, "Tôi còn chưa tệ đến mức để một thân con gái về đêm một mình đâu."

"..."

Thôi thì cũng tốt, nhìn Bạch Dương cũng ra dáng thân sĩ đấy.

Còn Nhân Mã thì vẫn chưa hết sững người, sau chuyện này chắc đã dọa cho cô một trận kinh hoàng rồi.

Từ bé đến giờ, trừ ba mẹ ra thì chưa ai dám đánh cô cả, nhất là gương mặt này, thế mà giờ lại bị đánh thẳng vào mặt. Dù chưa kịp đau thì cũng bị dọa cho tinh thần hoảng loạn như này rồi.



Trong lúc khóc, Nhân Mã nghĩ đến việc trên khuôn mặt xinh đẹp của mình chắc chắn sẽ có vết sưng, rồi dần dần chuyển thành bầm tím loét cả vùng. Vừa nghĩ đến thôi là cô càng tủi thân rồi đột nhiên nước mắt mới khô được chút ít giờ lại chảy ra lại.

Hai người còn lại chứng kiến được: "..."

Bạch Dương muốn quát cũng không quát nổi, đành mất kiên nhẫn kéo tay Nhân Mã đi, còn Thiên Bình thì từ đầu đến cuối tự sắm một vai người qua đường im lặng đi bên cạnh.

Nhưng một lúc sau, Thiên Bình buồn miệng hỏi Bạch Dương là vì sao trường bên lại hẹn cậu ra đánh.

Bạch Dương cũng chẳng giấu diếm kể ra sự tình. Đại loại là hai bên trường vốn đã có xích mích với nhau, cộng thêm một chuyện mà khiến Thiên Bình nghe xong có chút khó nói nên lời.

"Chẳng phải gái bên nó thích tôi quá sao, thế là lại lấy thêm lý do này để tăng thêm thù. Đúng là trẻ con." Bạch Dương nhếch môi kể chuyện, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo nhưng nếu nghe rõ sẽ nhận ra được còn có chút khinh thường trong đó.

Thiên Bình: "..." Đúng là đẹp trai quá cũng không ổn.

Đi bộ ra được phía đường lớn chút, đột nhiên tiếng còi xe ở đằng sau bọn họ vang lên, tất nhiên là cả đèn xe cũng rọi thẳng vào. Không hẹn, ba người đều cùng quay sau.

Chiếc ô tô chạy đi tới cạnh bọn họ, cửa xe đồng thời kéo xuống, một gương mặt điển trai cũng dần lộ diện.

"Cháu đi đâu mà giờ còn lang thang ở đây?"

Giọng nói Bảo Bình không tính là nghiêm túc hỏi chuyện, bởi vì sau còn bồi thêm một câu khi anh quan sát những người đối diện cạnh Bạch Dương.

"Ai đây? Đều là bạn gái cháu hết à?"

Vẫn là gương mặt và điệu cười thiếu đánh đó, Nhân Mã dù đang che một bên mặt, còn bên còn lại thì nước mắt đang dàn dụa thì vẫn nhận ra là ai.

Bạch Dương có vẻ đã quá quen thuộc với ông chú nhỏ này của mình, cậu chậc lưỡi, lười nhác nói, "Chú tiện đường thì chở bọn cháu về với."

Cũng may là Bảo Bình cũng đang trên đường về, thế nên liền đồng ý đưa tiễn đoàn người này về nhà.

Bạch Dương ngồi cạnh ghế lái, còn hàng ghế sau thì để cho Nhân Mã và Thiên Bình ngồi.

Chuẩn bị xuất phát, Bảo Bình cười cười hỏi Bạch Dương, "Vẫn chưa giới thiệu qua nhỉ, không lẽ là bạn gái con thật?"

Bạch Dương đã quá quen với cách nói chuyện Bảo Bình thường ngày, cậu lười nhác hất cằm xuống Nhân Mã, "Gia sư", sau hất sang bên cạnh, "Chung lớp."

Xong lại tiếp tục hất cằm về phía Bảo Bình, "Chú ruột."

Vừa dứt lời, Thiên Bình liền lễ phép chào chú, còn Nhân Mã bên cạnh thì khẽ xì một tiếng.

"Rõ ràng anh thừa biết tôi là gia sư của cậu ta mà còn hỏi là ai? Bộ anh mất trí à?"

"Chà, thấy cô còn có sức cãi lại thì chắc vết thương cũng nhẹ chứ nhỉ." Bảo Bình vẫn giữ điệu cười cà chớn của mình nhìn Nhân Mã qua gương chiếu hậu.

"Cái gì mà nhẹ, nguyên cái cùi chỏ của mấy thằng nhóc choai choai quất thẳng vào mặt thì anh nghĩ ngày mai nó sẽ bầm tím hay là bị tụ máu hả, hả?"

"Vậy cô gỡ tay ra tôi xem vết thương sao, sẵn tiện lau mặt đi, lớp trang điểm tèm lem hết rồi kìa."

Bảo Bình vừa dứt lời thì Nhân Mã mới sực mình vội mò vào trong túi sách lấy ra một cái gương nhỏ, bắt đầu soi qua soi lại.

Thấy lớp trang điểm của mình vẫn ổn, cô thầm cảm ơn bản thân vì mặc dù nghèo rớt mồng tơi nhưng vẫn cố gắng đầu tư đồ makeup đắt tiền, nhờ vậy mà nãy giờ khóc bù lu bù loa mà chỉ có lem một chút xíu xíu mascara.

Nhân Mã mắt lườm Bảo Bình, cô cất gương vào túi, cao giọng nói, "Vì sao tôi phải cho anh xem vết thương. Bộ bác sĩ bây giờ dài tay nhỉ, không chỉ chuyên khoa răng mà còn chuyên các khoa khác nữa đó."

Mắt thấy không khí khó có phần hình dung được giữa hai người, Bạch Dương nhìn qua cả hai hỏi, "Hai người quen biết nhau à?"

"Không."

"Có."

Hai giọng nói vang lên cùng một lúc, cả Bảo Bình lẫn Nhân Mã thấy vậy đều nhìn nhau, sau lại nói lần nữa.

"Có."

"Không."

Bạch Dương: "... Rồi cuối cùng là có hay không?"

Tình huống từ đơn giản trở nên phức tạp, Nhân Mã thế là im lặng luôn, còn Bảo Bình khẽ ho một tiếng, cười như không cười nói với cậu, "Con không cần phải quan tâm đâu."

Bạch Dương cũng lười để ý đến mối quan hệ giữa ông chú nhỏ mình với bà cô gia sư, cậu nhàm chán đánh mắt xuống, tầm mắt chạm phải bóng người nhỏ nhắn đang ngồi im lặng ở góc kia.

"Nhà cậu gần tới chưa Thiên Bình?"

Đột ngột bị điểm danh, Thiên Bình có chút mơ màng nhìn sang, sau liền nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, "Cũng sắp đến rồi."

Thật ra Bạch Dương chỉ sợ cô cảm thấy lạc lõng nên tìm cớ hỏi han đôi câu. Nhưng có điều Bạch Dương sẽ không biết là Thiên Bình ngoài mặt nhìn có vẻ luôn trầm ổn, là một mỹ nữ an tĩnh, nhưng thật ra nội tâm của cô lại cực kì cực kì phong phú.

Nhìn yên lặng vậy thôi chứ thâm tâm giờ là đang dỏng tai lên để nghe ngóng hóng chuyện kia kìa.

Nội tâm Thiên Bình không ngừng cảm thán, thế mà tối hôm nay cô được thấy chú ruột và cô giáo dạy kèm của Bạch Dương.

Cô không ngờ chú của cậu lại đẹp trai đến vậy, chắc chắn là gen di truyền rồi. Nếu không nói rõ, có lẽ cô còn tưởng đó là anh trai của cậu luôn quá.

Còn giáo viên dạy kèm Bạch Dương thì không ngờ là nữ, lại còn vô cùng trẻ vô cùng xinh đẹp.

Đã thế còn được tận mắt thấy cảnh đại ca của trường đánh nhau, chứng kiến những sự việc khó quên vừa rồi. Nhưng phần lớn lúc này tâm tư Thiên Bình liền đặt lên hai người lớn lớn tiếng với nhau lúc nãy.

Trai xinh gái đẹp cãi nhau, motif oan gia ngõ hẹp mà cô hay đọc ngôn tình đây mà!

Cũng may là không ai nghe được tiếng lòng của Thiên Bình, nhất là chị gia sư và chú Bạch Dương, nếu không thì mất mặt quá vì cô đang âm thầm chèo thuyền bọn họ mà.

Bạch Dương thấy Thiên Bình cứ yên lặng nhìn ra ngoài cửa, mà cậu thì cũng không biết phải nói gì thêm. Trong khi đó, ông chú nhỏ thường ngày vô tâm giờ lại đang hỏi chuyện Thiên Bình.

Chỉ đơn giản là hỏi tên, cũng bất ngờ khi biết cô là bạn cùng bàn của Bạch Dương, sau đó thì chỉ nói thêm vài câu đại loại hơn là kể xấu cậu và mong giúp đỡ cậu.

Tầm nửa tiếng sau khi đã đưa đón xong hai cô gái về nhà, trên xe bây giờ chỉ còn hai chú cháu, Bảo Bình mới bắt đầu hỏi chuyện Bạch Dương là đã xảy ra chuyện gì.

Bạch Dương cũng ngắn gọn kể lại sự tình, kể cả việc sao Nhân Mã bị thương, hay việc Thiên Bình xuất hiện.

Nghe xong đầu đuôi, Bảo Bình có chút buồn cười. Không nghĩ Nhân Mã lại cả gan chạy tới để cản thằng cháu này của mình đánh nhau, để rồi cuối cùng bị họa giáng vào mặt.

Nhìn lúc Nhân Mã vừa ôm một bên mặt vừa thở phì phò vểnh môi mắng anh trên xe, Bảo Bình dám chắc là vết thương này sẽ không sao cả, chỉ là bị Nhân Mã làm phóng đại lên thôi.

Cùng lắm thì sẽ có vết đỏ hoặc bầm nhẹ nhưng rồi sẽ tan, chứ nếu bị nặng thì nãy giờ đã không có thời gian cãi nhau với anh rồi.

Sau Bảo Bình vẫn không quên trách mánh Bạch Dương, còn nói tháng tới sẽ giảm tiền cho vặt cậu xuống một nửa, mà Bạch Dương bên cạnh nghe xong chỉ có thể buồn bực xị cả mặt.

Cậu nghĩ, hôm sau nếu có đánh nhau thì sẽ tránh ngày nào có buổi học thêm ở nhà.

______________

Tiny_Sulkamm: Trước mấy hôm có thấy một cmt trong truyện nhưng lúc bấm vào hình như bạn đó xóa rồi. Đại loại là: "Mọi người ơi, bộ này drop rồi hả." Xin đính chính lại là không nha:>