[12 Chòm sao] School

Chương 58




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Out fit đi xem phim - Thiên Bình, Cự Giải, Kim Ngưu, Bảo Bình] 

[My ART]

------------------------------

- Chết tiệt! Tìm nó ngay trước khi tao nổi điên! Đừng để tao dùng đến băng của mình, lũ vô dụng!

Lương Nhã Ý một lần nữa thoát khỏi trại giáo dưỡng, có vẻ đang huy động nhân lực để tìm một người nào đấy. Tâm trạng cô ta rất tệ, những lúc thế này, cần có một con mồi để giải trí.

Vô tình, ngay bên kia lớp cửa kính, có một bóng hình vô cùng quen thuộc. Ý cười trên gương mặt Lương Nhã Ý chợt hiện lên, càng lúc càng sâu. Gương mặt đầy kích thích đến mức trông như quái vật.

Con mồi mà cô ta tâm đắc nhất, kia rồi. 

"Ting!"

Bỗng, điện thoại Thiên Bình kêu lên một tiếng, có tin nhắn đến. Đây không phải tin nhắn rác, là tin nhắn từ người mà cô không muốn giao du nhất. Nhưng khi đọc xong nội dung tin nhắn, Thiên Bình lại bị ngoài ý muốn, liền nhìn ra bức tường kính xuyên thấu của quán.

Bên ngoài, một hình ảnh quen thuộc đang cầm điện thoại, tay đưa lên chào nhẹ một cái.

Nụ cười của đối phương khiến tâm trạng Thiên Bình không chút hứng thú. Sao lại gặp cậu ta ở đây?

Cách.

- Syrrr!

Đột nhiên, một cảm giác nóng rát  ập lên đỉnh đầu rồi dần dần lan xuống khiến Thiên Bình giật bắn mình. Làn da đau rát như bị ngàn mũi kim châm đun nóng đâm vào.

Ngay lúc này, một giọng nói không hề xa lạ vang lên:

- Ôi mô! Xin lỗi, xin lỗi nha, tôi trật chân!

- !!!

Là Lương Nhã Ý. 

Thiên Bình không tin nổi vào tai mình, liền quay sang nhìn. Gương mặt của Lương Nhã Ý lúc này, chẳng khác một con quỷ. Cô ta dán sát mặt đối diện với Thiên Bình, hai mắt trợn to, môi cười sâu khóe, giọng nói ồm ồm:

- Lâu - rồi - không - gặp, con - mồi - à~ 

Một câu nói này, vẻ mặt kinh tởm này, vừa đủ để khiến Thiên Bình nhớ lại quãng thời gian kinh khủng trước đây. Gương mặt lạnh lùng lúc này không tránh khỏi kinh động. 

Lương Nhã Ý mãn nhãn, nụ cười còn sâu hơn trước:

- Tao, sẽ khiến mà---  Aaa!

Đột nhiên, một lực tay cực mạnh đẩy Lương Nhã Ý ngã ầm xuống sàn. Cùng lúc ấy, một chiếc khăn bông được phủ lên đầu Thiên Bình, tiếp đến là động tác tay vô cùng nhẹ lau đi vết nóng trên da mặt cô.

- Ây gu, cậu sẽ bị bỏng mất.

- ...

Là Song Tử. 

Miệng thì cất giọng bình thản, nhưng cử chỉ lại vô cùng dịu dàng. Như sợ sẽ làm đối phương bị đau. 

Chỉ mới vài giây trước, cô đã chán ghét với sự xuất hiện của anh. Nhưng giây phút này, cô lại cảm thấy biết ơn. Vì nếu không có Song Tử, cô sẽ không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

- Cảm ơ---

- Áaaa!

Lúc này, tiếng hét của Lương Nhã Ý lại vang lên. Ngắt ngang lời cảm ơn của Thiên Bình.

Lâm Tử Hàn từ lúc nào đã đến bên Lương Nhã Ý, giật mạnh tóc cô ta ra sau, ngữ điệu vô cùng cuồng bạo, gừ một tiếng:

- Mày vừa làm gì Sweetheart của tao? The dirty bitch*! (Đồ chó cái!)

- Aaa! Thằng khốn này! Mày aaa!

Lương Nhã Ý nổi điên, lại bị Lâm Tử Hàn nắm tóc mạnh hơn. Cậu chỉ vừa mới đi vệ sinh một chút, lúc đi ra, vô tình thấy kẻ này cố tình đổ cà phê lên Thiên Bình. Dù sao Thiên Bình cũng là do cậu mời đi uống nước, cô ta dám làm hại chị ấy trong buổi hẹn của cậu. 

Sự việc giữa Lâm Tử Hàn và Lương Nhã Ý diễn ra, khiến những người xung quanh đều đổ mắt đến. Thiên Bình thấy không hay, định lên tiếng thì Song Tử lại cướp lời:

- Được rồi. Cô ta đáng bị thế. _Nói rồi anh đỡ cô dậy, nói:

- Bên cạnh có tiệm salon, cậu qua đấy gội đầu đi. Tôi sẽ giúp cậu thu xếp chuyện bên này.

- ...

Song Tử lúc này, thật giống một cô tiên dọn dẹp những rắc rối. Sắp xếp vô cùng ổn thỏa, khiến Thiên Bình có chút bất ngờ. Hóa ra, Song Tử cũng có chút đáng tin hơn ấn tượng của cô. Vì anh chỉ mới xuất hiện, đã vô cùng nhiệt tình. Thật khác với Song Tử mà cô thường tiếp xúc.

Nhưng sau khi Thiên Bình đi rồi, thì sắc mặt của Song Tử bỗng trở nên trầm lãnh. Đôi mắt sâu như đáy đại dương, âm trầm rơi trên người cô gái đang bị Lâm Tử Hàn túm lấy. Anh lấy điện thoại ra, một chiếc điện thoại chưa bao giờ thấy Song Tử sử dụng, gọi cho một người:

- Mưa Rào Coffee. Đối tượng như trong ảnh đã gửi.

Âm giọng của Song Tử, lạnh lẽo khác thường. Nhưng ngay sau đấy, Song Tử lại điều chỉnh nét mặt trở về bộ dạng của thường ngày. Anh bước đến chỗ Lâm Tử Hàn, nói:

- Được rồi. Cậu đang trở thành kẻ vũ phu trong mắt người khác đấy. Không nghĩ cho mình, thì cũng nên nghĩ cho chị hai cậu.

- ...

Lâm Tử Hàn chợt dừng tay lại, nhưng sắc mặt lại trở nên hằm hằm khi nhìn sang Song Tử, nhưng không nói gì. Sau đấy thì bỏ ra ngoài, sang tiệm Salon bên cạnh chờ Thiên Bình.

Ánh mắt vừa rồi của Lâm Tử Hàn, khiến Song Tử có chút khó chịu. Nó là cùng một kiểu với ánh mắt Lâm Tử Hàn dành cho anh khi anh thân thiết với Cự Giải. Nhưng lúc ấy, anh thấy bình thường. Hiện tại, anh lại không thích thái độ ấy.

Lúc này, Song Tử lại quay sang nhìn Lương Nhã Ý, đột nhiên mỉm cười:

- Gặp lại sau.

- ...

Câu nói và thái độ của Song Tử, khiến Lương Nhã Ý không khỏi chau mày. Không phải lúc trước cậu ta đã đe dọa cô sao? Lúc này bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy ư?

- ...

Nhưng khi Lương Nhã Ý ra khỏi tiệm cà phê Mưa Rào chưa được bao xa, lại có linh cảm chẳng lành. Cô có cảm giác mình đang bị người khác bám theo, liền rẽ vào một con hẻm để kiểm nghiệm. 

Quả nhiên, có vài người khả nghi đã lộ mặt. Cô ta có chút hoang mang, liền lấy điện thoại để gọi cho lão đại của mình. Mà không hề biết sau lưng cô ta, lúc này lại có một bóng người to lớn. Hắn ta một chút cũng không hề nương tay.

BỐP!

...

Trung tâm văn hóa thể thao quận Zaymon...

Phịch!

Thiên Yết ném tấm đệm sàn xuống và ném cho Nhân Mã bộ võ phục Taekwondo, lên tiếng:

- Cậu mặc vào đi, là tôi chuẩn bị cho cậu.

- A?

Nhân Mã nhận lấy, có chút bất ngờ, nghi hoặc:

- Tức là đây là đồ của tớ?

- Ừ.

- Ôi cha mẹ ơi!

Gương mặt của Nhân Mã liền trở nên rạng ngời, nhanh chóng giũ bộ võ phục ra, ướm lên người mình. Sau đấy liền nhìn Thiên Yết bằng đôi mắt cún con:

- Cậu đúng là đại thiên thần mà, Thiên Yết a~

- Tôi thích là đại Boss hơn.

- Hả?

- Không phải đại thiên thần, mà là đại Boss.

Trước sự ngơ ngác của Nhân Mã, Thiên Yết nhìn cậu, ngữ điệu đều đều:

- Cậu từng gọi tôi là đại Boss, không nhớ sao? Tôi thích danh xưng ấy.

- A...

Nhân Mã nhớ ra, cậu gọi Thiên Yết như vậy bởi vì Thiên Yết rất đáng tin, luôn xuất hiện mỗi lần cậu gặp chuyện. Hóa ra, danh xưng tùy tiện này, có khiến Thiên Yết để tâm đến. Nhân Mã hiểu được tâm tình của Thiên Yết, liền gật đầu, mỉm cười chấp thuận:

- Được. Vậy tớ sẽ gọi là cậu đại Boss. Đại Boss ơi~

- E hèm. Không đến mức phô trương như thế.

Thiên Yết khẽ hắng giọng. Nhưng gương mặt không tránh khỏi thỏa mãn. Nhân Mã lại không chú ý đến vẻ mặt này, khoái chí mặc võ phục vào người.

Hóa ra, tranh thủ thời gian được nghỉ đột xuất, Thiên Yết đã kéo Nhân Mã ra nhà văn hóa gần nhà cậu. 

Để dạy cậu vài chiêu phòng thân như đã hứa.

Thiên Yết: "..."

Khi nhìn bộ dạng Nhân Mã mặc võ phục xong, Thiên Yết không khỏi cạn ngôn. 

- Sao cậu lại thắt đai lưng thành chiếc nơ?

- Hả? 

Nhân Mã bị Thiên Yết nhìn chăm chăm vào đai lưng của mình, nhận ra ý tứ của anh, liền gãi đầu cười vô tội:

- Tại nó dài quá nên tớ thắt nơ lại cho gọn ấy. Haha.

- ...

Thiên Yết đen mặt, trạng thái rơi vào bất lực. Anh khẽ thở dài một tiếng, rồi tháo nó ra, thắt lại cho Nhân Mã:

- Cậu giữ một đầu ở phía trước, vòng ra phía sau...

Đến động tác này, Thiên Yết phải quấn đai ra sau lưng Nhân Mã, nên vô tình, anh đã ôm cậu vào lòng. Trong tình cảnh này, nhịp tim anh bỗng trở nên hỗn loạn, khiến anh có chút giật mình.

Đây là loại cảm giác gì?

Sau khi thắt đai lưng cho Nhân Mã xong, Thiên Yết cũng dạy cho Nhân Mã vài động tác cơ bản để Nhân Mã dần làm quen với Taekwondo. Nhưng cứ mỗi lần đụng chạm thân thể quá mức với Nhân Mã, Thiên Yết lại cảm thấy mình trở nên bất thường.

- Như này đúng không? Oái!

Nhân Mã bất ngờ trượt chân và ngã chúi về phía trước, mà phía trước lại có Thiên Yết.

Phịch!

- Ui daaaa...

Cậu chàng nhăn nhó mặt mày, nhưng lại cảm nhận mình đang đè lên một vật vừa mềm vừa ấm. Hóa ra là cậu ngã đè lên Thiên Yết. 

- Ôi không, xin lỗi đại Boss nha.

Nhân Mã nhanh chóng ngồi dậy, rồi một tay giúp Thiên Yết phủi phủi vùng cơ thể mà cậu đã đè lên anh, cười ái ngại. Mà những cái phủi tay vô tội này của cậu, lại khiến tim anh trở nên bất thường. Anh vội dừng tay cậu lại, hắng giọng:

- Tôi không sao.

Nói đến đây, anh chợt nhìn đến vị trí mà Nhân Mã trượt ngã. Nơi đấy chẳng có gì, tấm đệm này cũng không trơn đến mức ấy. Sự nghi ngờ của anh về vấn đề vụng về của cậu, lại nhen lên. Anh cất giọng:

- Sao cậu lại ngã vậy?

- Ahaha... _Nhân Mã đã đối mặt với câu hỏi này rất nhiều, giờ chỉ biết cười xõa.

- Cậu thật sự vụng về đến mức này sao?

- ...

Điệu cười của Nhân Mã, chợt ngừng lại. 

Nhiều người cũng hỏi giống Thiên Yết, nhưng ngữ điệu nghi ngờ như Thiên Yết, thì anh là người đầu tiên. Nhân Mã có chút chột dạ, phản ứng vô cùng chân thật. Nhưng rất nhanh, cậu lại bày ra bộ mặt tự giễu, đáp:

- Cậu cũng thấy tớ vô dụng một cách kỳ lạ rồi, đúng không?

- Ý tôi không phải vậy.

- Hầy... Cũng không phải bí mật gì. Nếu là cậu, thì tớ nói được thôi.

Nhân Mã khẽ thở dài, dù sao, Thiên Yết cũng đã biết bí mật bị bắt nạt của cậu. Mà lý do cậu vụng về, cũng là xuất phát từ đấy.

Vẻ mặt của Thiên Yết, hiển nhiên trở nên cẩn trọng và lắng nghe. Sắc mặt này, khiến Nhân Mã thấy anh có chút buồn cười. Cậu nói:

- Cậu biết mà, tớ bị bắt nạt.

- ...

- Sơ trung cũng từng. Lần đầu tiên, Xử Nữ đã làm ầm lên với nhà trường, Song Tử cũng đòi sống mái với đám người đấy. Kết quả, Song Tử cũng bị bầm dập, Xử Nữ lại càng hoảng hơn. Sau lần đấy, bọn người bắt nạt tớ cũng biến mất luôn. Nhưng, tớ đã rút ra một điều, không nên để Xử Nữ và Song Tử dính đến chuyện này thêm lần nào nữa. Vì vậy, khi lên cao trung, tớ gặp tình trạng tương tự, tớ đã giấu đi. Tớ nói dối một lần thì được. Nhưng nhiều lần, thì không thể nói dối thuận lợi như trước. _Nói đến đây, Nhân Mã hơi cười, tiếp:

- Nên tớ đã nói rằng tớ trượt chân ngã vì vụng về. Để mọi người tin, ở trước mặt họ, tớ đã cố tình khiến bản thân mình trở nên vụng về và hậu đậu, một ngày ngã rất nhiều lần với những lý do vô cùng nực cười.

- ...

- Có lẽ vì vậy mà tớ mới bị nghiệp quật chăng? Vì sau một thời gian cố tình ngã, tớ đã bị xui xẻo thật sự.

- ...

Trước vẻ mặt ngỡ ngàng của Thiên Yết. Nhân Mã đã thu lại dáng vẻ đầy tâm trạng, bỗng đưa tay gãi đầu cười đầy vô tội:

- Ban đầu là tớ cố tình, nhưng sau đấy, đều là tớ bị ngã haha. Có lẽ đóng kịch nhiều quá nên vô tình biến nó thành khả năng của mình mất rồi. Giờ tớ đi đâu, làm gì, không chú ý một chút liền có chuyện liền. Haha.

- Cậu... 

Thiên Yết rõ ràng đang đặt tâm tư nghiêm túc để nghe Nhân Mã giải bày. Nhưng đến khúc cuối, vẫn là Nhân Mã tự mình biến thành trò cười. Anh khẽ thở dài, lại nói:

- Không có cách nào để khắc phục?

- Chỉ cần tớ chú ý cẩn thận hơn thì sẽ tránh được nhiều rắc rối thôi. Nhưng với tớ, chuyện đấy có hơi khó a.

Nhân Mã vẫn cười. Thiên Yết suy ngẫm một chút, rồi lên tiếng:

- Không phải là hơi khó. Mà là cậu... _Nói đến đây, Thiên Yết khẳng định:

- Đã quá buông xuôi với an toàn của bản thân.  

...

Salon tóc Nắng Chang Chang...

- Oa... mái tóc này. Ba mươi năm hành nghề, cuối cùng tôi cũng gặp được một mái tóc hoàn hảo thế này. 

Sấy tóc cho khách hàng xinh đẹp, chủ tiệm salon đích thân phục vụ vị khách này. Người nghệ sĩ gặp một tuyệt tác nghệ thuật, không khỏi cảm thán:

- Này bé học sinh. Con nuôi tóc này bao nhiêu năm rồi vậy? Đừng có cắt đi nha, uổng lắm đấy.

- Nhiều năm rồi, nhưng đây là chiều dài tôi muốn nên vẫn tỉa thường xuyên.

- Đúng rồi. Tỉa thôi, đây đúng là một độ dài hoàn hảo. 

Lâm Tử Hàn ngồi chờ Thiên Bình ở ngoài sofa sảnh trước. Cậu không có việc gì ngoài quan sát Thiên Bình đang được chủ tiệm salon sấy tóc. Cậu cũng công nhận, mái tóc của cô khiến người khác nhìn vào liền yêu mến. Khoảng khắc tuần trước tóc Thiên Bình bị bung xõa trong tiết thể dục, đã khiến cậu có chút rung cảm. 

Mái tóc kia, đúng là rất muốn chạm vào.

- Sao cậu còn ở đây?

Thiên Bình nhìn thấy Lâm Tử Hàn ngồi chờ mình ngay trong sảnh trước của tiệm salon, có chút bất ngờ. Cậu đi đến, tay vô thức chạm vào mái tóc của cô, trả lời:

- Tôi chờ Sweetheart mà. Ừm, mái tóc của chị đúng là tuyệt phẩm a. 

- Song Tử thì sao?

Thiên Bình không để tâm đến lời khen của Lâm Tử Hàn, chặn tay cậu lại. Lâm Tử Hàn có chút không vui,