[12 Chòm sao] School

Chương 185




Trả chap lần 8 (Sao nợ nhiều quá vậy T^T)

Best Of me - BTS

------------------------------

Đối với sự xuất hiện của Dương Tề, ai cũng biểu hiện một thái độ khác nhau, nhưng đều có một điểm chung.

Là không hề hoan nghênh.

Dáng vẻ ngạo lãnh cao quý của Dương Tề khiến mọi thứ tăm tối trước đây trong mối quan hệ giữa cô và anh lần lượt hiện rõ trong đầu Bảo Bình. Cô đã có thể vất bỏ mọi thứ qua một bên mà dùng chính tấm lòng của mình để đối mặt và giải quyết nó. Nhưng điều đó vẫn không thể phủ nhận, lúc này, tâm trạng cô có chút phức tạp.

Soạt.

Trong tâm bất an, đột nhiên một hơi ấm nhẹ nhàng phủ lên bàn tay đang co chặt của cô, khiến mọi lo âu đều hóa hư vô. Ma Kết khẽ nắm tay Bảo Bình, như một sự trấn an vô cùng vững chãi.

Ánh nhìn Dương Tề lập tức chiếu đến tay tầm tay trước mặt, trong mắt có chút biến động, nhưng ngữ điệu vẫn giữ nguyên vẻ ngạo lãnh:

- Có vẻ ta đã đến đây vô ích, xem ra anh không đáng lo như lời báo cáo.

- Được ba mình yêu thương đến mức cử người theo dõi, tôi làm sao dám để ông ấy lo lắng chứ?

Ngữ điệu Ma Kết chứa ba phần khách sáo lại tới bảy phần châm biếm, lời phát khỏi miệng, như đạn bắn khỏi nòng. Thoáng chốc, căn phòng nồng nặc mùi thuốc súng.

- Quả thật, ta hẳn nên thanh lọc lại nhân viên. Trong báo cáo... _Nói đến đây, ánh nhìn của Dương Tề rời vào người Bảo Bình, giọng nói vẫn lãnh cảm:

- Không hề nhắc đến học trò của anh.

- Chuyện đấy là hiển nhiên.

Đáp lời này, bàn tay kia chợt nắm chặt hơn, ngữ điệu và ánh mắt của Ma Kết cực kỳ kiên định mà tuyên bố:

- Vì em ấy không phải học trò của tôi, mà là người phụ nữ của tôi!

- Vậy ra anh vẫn cứng đầu như vậy?

Trái lại, so với Bảo Bình có chút ngạc nhiên thì Dương Tề lại mảy may không một phản ứng. Ý từ ngày càng lộ vẻ không vui. Mà Ma Kết vẫn lãnh đạm đáp:

- Ông khiêm tốn quá rồi, đây là thứ mà tôi được kế thừa từ ông cả thôi.

- Nếu vậy thì anh hiểu... _Như hoàn toàn biết được thái độ phản ứng của Ma Kết, ngữ điệu Dương Tề chợt trở nên ý tứ mà nhắc nhở:

- Ta sẽ không dễ gì từ bỏ đâu nhỉ?

- Là người một nhà...

Đột nhiên, lúc này Ma Kết lại rời giường mà đứng lên, chậm rãi tiến về phía Dương Tề, dáng vẻ vẫn bình thản nhẹ nhàng, ý từ có chút cười cợt cất lên:

- Đáng ra hai người chúng ta không nên ở trước mặt Bảo Bảo xung đột lẫn nhau, nhưng... _Nói đến đây, đôi mắt xanh biếc chợt ánh lên tia ngạo hiểm, giọng thấp xuống:

- Nếu ông tiếp tục tổn thương đến em ấy hay người nhà em ấy, như tôi đã nói trước đó, tôi, sẽ không đứng im mà nhìn không đâu! Ba à, ông nên biết vị trí của mình lúc này đi chứ? Mọi thứ đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của ông nữa rồi!

- ...

Bảo Bình không biết nội dung cuộc trò chuyện giữa hai cha con Ma Kết có ý nghĩa gì, nhưng bầu không khí trong phòng ngày càng một khó thở. Cô chưa từng rơi vào tình huống nào căng thẳng như vậy. Bầu không khí này, khiến cô vô cùng khó chịu.

- Dương tổng...

Chợt, giọng của Bảo Bình vang lên, khiến cả hai người đàn ông trong phòng đều chú ý đến. Cô lấy hết dũng khí để bình ổn dáng vẻ của mình, nghiêm túc lên tiếng:

- Có thể cho tôi biết vì sao ngài lại luôn làm khó thầy ấy không?

- Hmnn...

Lúc này, ánh mắt mà Dương Tề dành cho Bảo Bình có một chút đánh giá, một chút xem thường, ngữ điệu ngạo mạn đáp:

- Điều này không phải người nhà cháu đã truyền đạt cho cháu rồi sao?

- Có chứ, tôi đã nghe rồi! _Sắc mặt Bảo Bình đột nhiên đanh lại, ngữ điệu thêm phần ngông cuồng:

- Nhưng như thế thì sao? Vì thân thế của tôi nên ngài cản trở tôi và Ma Kết? Vậy tôi dám hỏi ngài một câu, thân thế của tôi có vấn đề gì? Ba mẹ là kẻ giết người? Nhà tôi là dân trộm cướp? Gia đình tôi là tội phạm? Không hề. Chúng tôi không hề có một hành vi phạm pháp nào, vậy tại sao tôi phải vì thế mà cúi đầu trước ngài? Vì sao tôi phải vì một kẻ như ngài mà đánh mất cảm xúc của mình và tổn thương người tôi thích?

Bảo Bình không một chút ngần ngại mà chất vấn Dương Tề một cách ngang tầm, cô tiếp:

- Tôi không biết những người khác trong trường hợp tôi sẽ phản ứng như thế nào, nhưng mong quý ngài quyền quý đây hãy rộng lòng vị tha cho kẻ dân chợ búa này. Vì tôi mạn phép gửi đến ngài một lời. _Nói đến đây, sắc mặt Bảo Bình liền trở nên kiên cường mà khẳng định:

- Dù cho ngài có làm gì tiếp theo để phản đối và chia rẽ chúng tôi, tôi cũng sẽ không bao giờ buông tay Ma Kết. Tôi vẫn sẽ mặt dày đeo bám, đến chết cũng không! Mong ngài hiểu cho, cảm ơn.

- Con gái chúng ta nói hay lắm!

Lời Bảo Bình vừa dứt, khiến cả Ma Kết lẫn Dương Tề đều mang nét cả ngạc , nhưng lại có một giọng nói vang lên ở bên ngoài cửa. Ngay lúc này, cánh cửa được mở ra, có sự xuất hiện của hai người khác. Mà sự xuất hiện này, khiến Bảo Bình đang ở phong thái đĩnh bạc chợt trở nên kinh ngạc:

- Ba mẹ?

Ông Diệp Anh và bà Mộc Lộ đẩy cửa đi vào, khẽ cúi đầu chào hỏi ông Dương Tề theo lễ nghĩa. Mà Dương Tề cũng lãnh đạm đáp lại một chút. Diệp Anh mở lời trước, lịch sự giới thiệu:

- Cuối cùng cũng có duyên gặp mặt, tôi là ba của Bảo Bình, Diệp Anh! _Nói đến đây, Diệp Anh chìa bàn tay sang người phụ nữ bên cạnh, ngữ điệu vẫn lịch thiệp:

- Vợ tôi, hẳn trước đó ông đã gặp, Mộc Lộ!

- Tôi là Dương Tề.

Dương Tề chỉ ngắn gọn đáp lại. Ma Kết liền cúi đầu, thân thiết cất tiếng:

- Chú Diệp, dì Mộc!

- À, Ma Kết, cậu có vết thương, nên ngồi xuống nghỉ ngơi mới đúng!

Bà Mộc Lộ vội vàng chạy đến, quýnh quáng dìu Ma Kết đến giường để anh ngồi xuống, sau đó quay sang Bảo Bình mà trách cứ:

- Con bé này, con ở đây mà không chăm lo cẩn thận cho thầy mình sao? Cho dù lý do gì, cũng không được sơ ý như thế! Vậy mà còn nói là có tình cảm với cậu ấy ư? Con như vậy, Dương tổng kia không vừa mắt con là đúng rồi!

- Mẹ?

Nhận thấy lời của mẹ mình có gì đó sai sai, Bảo Bình liền nghiến giọng, ánh mắt ra hiệu. Diệp Anh cũng lên tiếng nhắc nhở:

- Bảo Bình à, mẹ con cũng đâu nói sai. Vừa rồi chúng ta ở ngoài cửa cũng đã nghe con nói những gì với Dương tổng. Nếu đã kiên định mạnh mẽ như vậy, thì nên chú ý đến Ma Kết mới đúng chứ?

- Ba...

- Hmnm...

Lúc này, Dương Tề chợt hắng giọng, trong mắt không giấu được sự khó hiểu miệt thị, ngữ điệu trầm lạnh cất lên:

- Tôi xin lỗi khi phải nói điều này, nhưng quả nhiên là hậu sinh khả úy. Ba mẹ lại mặt dày như vậy, không khó hiểu khi con gái mấy người cũng như vậy. Thấy sang bắt quàng làm họ!

- Xin lỗi...

Trong khi bà Mộc Lộ và Bảo Bình, đến cả Ma Kết đều bị câu nói của Dương Tề làm cho hung kinh, thì ông Diệp Anh lại điềm nhiên lên tiếng, ngữ điệu nghi vấn:

- Tôi không biết Dương tổng lại là người dễ đồng cảm thế. Ông lại nghĩ ai cũng là người quan trọng vật chất giống như ông vậy. Tôi biết dân kinh doanh, tiền là tất cả. Nhưng đối với những người công chức như tôi, thì tiền không là gì cả, quan hệ mới là quan trọng nhất. Nhìn ông, tôi nghĩ mối quan hệ giữa Dương tổng với người khác, hẳn chỉ là vì tiền rồi. Chứ với thái độ này của ông, chẳng ai muốn cùng ông có mối quan hệ đâu. Thật hợp lý khi con trai ông đã từ bỏ ông những mười năm về trước.

- !!!

Lời của Diệp Anh khiến Dương Tề có chút ngoài ý muốn, vì ông không hề lường đến, người này lại biết chuyện của mười năm về trước. Thấy thái độ chuyển sắc của Dương Tề, Diệp Anh lại lên tiếng, ăn miếng trả miếng:

- Với lại, nhìn vào Ma Kết, tôi đã nghĩ người nhà cậu ấy hẳn hiểu chuyện lắm, mới có thể nuôi dạy cậu ấy thành một người đáng tin như vậy. Nhưng xem ra không phải vậy rồi! Và... _Nói đến đây, Diệp Anh chợt thu lại vẻ lịch thiệp, khí thế nghiêm nghị nhìn Dương Tề mà nói:

- Ông có hai đứa con trai, hẳn cũng hiểu cảm giác làm bố là như thế nào. Tôi cũng vậy, con gái tôi, không phải để người khác xem thường và đối xử tệ bạc. Con gái tôi cũng có cuộc đời riêng, những người không liên quan, tốt nhất đừng có nhiều chuyện thó tay vào. _Nói đến đây, Diệp Anh chợt hàm ý dò hỏi:

- Dương tổng, ông có bao giờ từng hỏi con mình muốn gì, cảm thấy thế nào, hay chỉ một câu "Con sao vậy?"chưa? Nếu chưa, thì đừng tự xưng mình là bố Ma Kết nữa. Tôi sẽ không ngại thay ông chăm sóc cậu ấy đâu.

- ...

Dương Tề không thể nói lại lời nào, thái độ vẫn giữ vẻ nghiêm lãnh ngạo khí của mình. Nhưng đáy mắt ông không giấu được sự tức bực đến á khẩu.

- Dương tổng, đã đến giờ rồi ạ!

Lúc này, một giọng nói ở ngoài phòng bệnh vang lên, là thư ký của Dương Tề. Dương Tề không đáp lại, ánh nhìn khẽ lướt qua người Ma Kết, sau đó thấp giọng thông báo:

- Thất lễ, không thể ở lại lâu hơn, tôi xin phép đi trước.

Cạch!

Dương Tề đã rời đi một lúc, căn phòng mới được thông thoáng không khí đi. Ma Kết nhìn ông Diệp Anh, nét mặt vẫn còn bỡ ngỡ, thì ông Diệp Anh lên tiếng:

- Hẳn lần đầu cậu thấy có người dám khẩu chiến với ba mình nhỉ?

- Chú Diệp, chú nói sai rồi... _Ma Kết chợt bật cười, sau đó quay sang nhìn Bảo Bình, nói:

- Chú là người thứ hai thôi, người đầu tiên, là con gái chú đấy!

- Chậc, đúng nhỉ?

Diệp Anh khẽ gật đầu nhìn Bảo Bình, dưới ánh mắt cười cười của hai người, Bảo Bình chau mày:

- Cũng chỉ là hậu sinh khả úy thôi!

- Không đùa nữa, Ma Kết...

Chợt, bà Mộc Lộ lên tiếng cắt ngang bầu khí đang thả lỏng của căn phòng, quay sang nhìn Ma Kết, gương mặt hiện lên sự cảm kích vô đối:

- Tôi đã nghe chuyện hôm qua rồi, tuy không biết tình hình cụ thể thế nào, nhưng gia đình chúng tôi thật sự cảm ơn cậu!

Nói rồi bà cúi người xuống thành khẩn cảm tạ, khiến Ma Kết bối rối cất tiếng:

- Dì Mộc, chú Diệp nữa, hai người đừng làm vậy!

- Ma Kết... _Lúc này, bà Mộc Lộ thấp giọng, ngữ điệu hối hận vang lên. Bà đặt tay lên vai anh, nói:

- Thời gian trước đây, là chúng tôi đã hiểu lầm cậu rồi, xin lỗi.

Bầu không khí thoáng chốc lại trở nên ảm đạm. Hôm nay, vợ chồng Diệp Anh không chỉ đến thăm Ma Kết, mà còn xin lỗi về những chuyện đã xảy ra và bày tỏ quan điểm của mình về vấn đề của hai người.

Rốt cuộc, sau cơn mưa, mặt trời lại ló rạng.

.

.

Chiều...

Chung cư S - Limited...

Căn hộ 43...

Choang!

Ma Kết đang lim dim ngủ, chợt nghe thấy tiếng vỡ liền tỉnh dậy, anh vội vàng chạy đến căn bếp, lo lắng:

- Bảo Bảo!

Đập vào mắt anh, là Bảo Bình đang lúng túng trước những mảnh sứ bị vỡ, nghe thấy tiếng Ma Kết, cô quay sang, bối rối cất lời:

- X-xin lỗi... em...

- Được rồi, được rồi, em không sao là được rồi!

Ma Kết thở nhẹ bước đến, trong lòng như trút được một tảng đá lớn, Bảo Bình chợt đưa tay hiệu cho anh dừng lại, nói:

- Thầy đứng yên đó đi, để em dọn chỗ này xong đã!

- Không cần đâu, em cứ để đấy đi!

Ma Kết khẽ kéo cô ra khỏi đống chén bị vỡ, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, ôn hòa lên tiếng:

- Em sẽ bị thương nếu bất cẩn mất, cứ để đấy, để thầy dọn cho!

- Thôi khỏi, thầy tránh ra đi, bất cẩn cái gì! Em cũng đâu phải Nhân Mã vụng về mà b...

- ẮT XÌIIIII!!!

Tính toong! Tính toong!

Đột nhiên, có một tiếng hắt hơi cực lớn ở bên ngoài, đến mức ở trong bếp cũng có thể nghe thấy. Sau đó là tiếng chuông cửa, thu hút hoàn toàn sự chú ý của Ma Kết và Bảo Bình.

Cạch!

- Ta daaaa~

Cánh cửa vừa mở, liền thấy quả đầu màu xanh lá nổi bật của Nhân Mã. Không chỉ Nhân Mã, mà còn có những người khác nữa.

- Hello thầy Ma Kết và chủ nhiệm phu nhân~

- WTF?

Lời chào của Bạch Dương khiến Bảo Bình không phản lại kịp, thì Xử Nữ lại cất tiếng cười:

- Hố hố... Biết ngay cậu cũng ở đây mà Bảo Bình!

- Nhưng mà mấy đứa... sao lại?

Trước sự ngỡ ngàng đầy bất ngờ của Ma Kết, Thiên Yết cất giọng trầm thấp trách cứ:

- Vậy thầy định không cho bọn em vào à?

- À ha... Thầy không, mấy đứa vào đi!

Ma Kết mở toang cánh cửa, lần lượt những đứa học trò đều đi vào, nhưng thiếu mất mấy người.

Trong nhà...

- Thế... _Bảo Bình đứng khoanh tay trước ngực, ra vẻ chị đại lên tiếng hỏi:

- Sao mấy cậu đến đây? Những người còn lại đâu?

- Ực! _Nhân Mã uống vội miếng nước, rồi lên tiếng trước:

- Bọn tớ đến để thăm thầy Ma Kết...

- Vậy quà thăm thầy đâu? _Ma Kết thản nhiên chen ngang, khiến Nhân Mã cùng những người khác tức tối:

- Em chưa nói xong mà! Mà sao thầy lại vật chất thế? Không biết khách sáo là gì luôn!

- Hì hì... Vì đó là cái thầy quan tâm mà! *Cười*

- Lúc trưa, bọn em tính đi thăm thầy nhưng mà nghe bảo thầy xuất viện mất rồi, nên bọn em quyết định tan học đến nhà thầy nấu một bữa để bồi bổ cho thầy! _Thấy Nhân Mã càng ngày càng lạc đề, Xử Nữ chợt lên tiếng. Bạch Dương cũng phụ họa theo sau:

- Những người kia đang đi mua nguyên liệu nấu ăn rồi! Bọn em đến đây trước để trò chuyện cho thầy bớt buồn chán này!

- Nhưng có vẻ lại trở thành kỳ đà cản mũi, nhỉ?

Ý từ của Thiên Yết vô cùng lộ liễu khi ánh mắt lục lam lại chiếu lên người Bảo Bình, khiến cô bất giác ngượng mặt mà hắng giọng:

- E hèm! Tớ cũng như mấy cậu, ở đây để thăm thầy ấy thôi. Đừng có hiểu nhầm!

Ting toong!

Tiếng cửa lại vang lên, Nhân Mã là người được điều đi, liền đi mở cửa, hai mắt sáng lên:

- Thiên Bình, Song Tử!

Như lời Nhân Mã, rất nhanh sau đó mọi người đều thấy Thiên Bình bước vào nhà, phía sau là Song Tử. Cả hai mỗi người một bịch đồ.

- Có vẻ như thầy không có gì đáng lo nhỉ? Có chút khỏe hơn so với tuổi thật đấy.

Thiên Bình cất lời, ngữ điệu đều đều không cao không thấp vang lên. Ma Kết đưa hai tay cuốn đầy băng của mình lên, cười trừ:

123

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau