[12 Chòm sao] School

Chương 138




Không có lý do - Vĩnh Bân Ryan.B, Chu Diên Anh

-------------------------------------------------

Ngày chủ nhật...

Quán gà Family...

- Là lá la la~

Trong khi mọi người trong nhà, từ già đến trẻ, từ nam đến nữ đều đang tất bận chuẩn bị mở quán thì Kim Ngưu lại nhảy chân sáo từ trên lầu xuống, trông tâm trạng vô cùng hào hứng, ăn mặc cũng khác một chút so với thường ngày. Mẹ Kim Ngưu nhìn thấy, nếu là mọi ngày, bà sẽ nhanh chóng tóm cổ con mình vào làm việc, nhưng hôm nay lại không như thế.

- Kim Ngưu!

- Dạ?

Giọng nói của bà Triệu Tư khiến Kim Ngưu có chút đề phòng, như một phản xạ, cô liền thủ thế:

- Mẹ! Không phải mẹ định sai con làm gì đấy chứ?! Con đã xin phép trước hôm nay con có hẹn cơ mà!!!

- Mày bớt suy nghĩ như thế về mẹ mày được không, hả?! _Câu nói của Kim Ngưu khiến mặt bà Triệu Tư đen lại, rồi bà tiếp:

- Mẹ biết hôm nay mày đi với thằng bé Tiểu Ngư, nên lại đây!

- Hở?

Kim Ngưu còn chưa hiểu được ý muốn của mẹ mình, thì thấy bà lấy từ trong túi quần mình vài tờ tiền và dúi vào tay cô:

- Lâu lâu mới được nghỉ một bữa, cầm lấy mà tiêu, coi như là tiền thưởng!

- Ù oa... mẹ... đây...

Kim Ngưu kinh ngạc đến không tưởng nổi. Nhìn ánh mắt sáng long lanh của Kim Ngưu, bà Triệu Lộ có chút thương cảm, dù sao thì trước giờ, con gái của bà toàn lo phụ giúp gia đình buôn bán, nhưng tiền tiêu vặt thì không được hào phóng như nhà người ta. Lâu lâu thưởng thêm một chút cho con bé, cảm thấy thật hạnh phúc.

- Thật không ngờ lại có ngày lão nương ki bo nhà ta cho con tiền tiêu vặt nha, con cảm ơn mẹ hí hí!

- Con ranh này -_-!!!

Xạch!

Trước khi mẹ Kim Ngưu phát hỏa, thì cô đã nhanh chân trốn thoát ra ngoài.

Phịch!

Vì mải chạy mà không nhìn đường, khiến Kim Ngưu vừa ra khỏi nhà đã đâm trúng một người, làm cho mặt mũi ê ẩm. Cô còn chưa kịp định hình thì một giọng điệu quen thuộc vang lên - một cách nhàn nhạt:

- Lại đi không nhìn đường!

Không cần nhìn đối phương, Kim Ngưu cũng biết người đó là ai. Cô vẫn xoa mũi và thanh minh:

- Tôi không nhìn đường thì thôi đi, cậu cũng không nhìn trước ngó sau nên tôi mới đâm trúng cậu đấy! Gãy mũi luôn rồi này!

- Hử?

- !!!

Bất ngờ, Song Ngưu cúi người xuống, đưa bàn tay nhẹ nhàng nâng gương mặt nhăn nhó của Kim Ngưu lên, rồi dần dần rút ngắn khoảng cách giữa hai người lại. Hành động này khiến Kim Ngưu không khỏi kinh ngạc, đôi má bất giác ửng hồng lên... này thì gần quá rồi...

- Vẫn chưa gãy đâu!

- Ha... hả?

Đầu Kim Ngưu còn chưa kịp định hình thì Song Ngư đứng thẳng người dậy, tiện tay chạm nhẹ vào chóp mũi của cô, ngữ điệu vẫn dửng dưng như thường:

- Mũi cậu còn lâu mới gãy!

Vậy là... anh tiến sát đến cô chỉ để kiểm tra xem cái mũi của cô đã gãy hay chưa đó hả?

Chỉ vậy thôi?

- Sao mặt cậu đỏ vậy?

Lúc này, Song Ngư đưa ánh nhìn nửa vời hướng lên mặt của Kim Ngưu, sự "hiểu nhầm" vừa rồi liền khiến cô nhất thời nói lắp:

- Đỏ... đỏ gì chứ? Chẳng...g... phải trờ... trời đang lạnh sao! C... cậu nữa! Đứng đấy làm gì, đi thôi! _Nói rồi Kim Ngưu bạo dạn bước đi, được vài bước thì chất giọng bình thản của Song Ngư lại vang lên:

- Cậu tính đi bộ đến trung tâm à?

- !!!

Cái này... cô chỉ bỏ đi theo phản xạ chứ có cố tình đâu!!!

...

...

Khu Noblest...

Ding dong~ Ding dong~

Mới sáng sớm mà đã có người bấm chuông cửa, bà giúp việc liền lật đật chạy ra ngoài xem. Người khách ấy mà lại trông lạ hoắc, lại còn là một thiếu nữ.

- Cô là???

Chỉ mở hé cánh cổng, bà giúp việc thận trọng dò hỏi đối phương lạ mặt, bây giờ bà mới nhìn rõ được gương mặt của vị khách này, quả thực thật xinh đẹp. Cô gái kia vẫn giữ ngữ điệu nhàn nhạt của mình, mặc dù vẫn toát ra được sự lễ phép:

- Chào dì, đây có phải là nhà của Dương Song Tử không?

- Phải! Cô tìm cậu chủ có chuyện gì không? _Bà giúp việc vẫn chưa có ý định mở cửa cho Thiên Bình vào, Thiên Bình lại cất giọng:

- Tôi là bạn của cậu ấy, hôm nay có hẹn với cậu ấy và dì Tương Di tại đây!

- Bà chủ? Cô cũng biết bà chủ sao? _Bà giúp việc thoáng kinh ngạc, nhưng sau đó, thái độ lại trở nên không thiện cảm hơn cả ban đầu:

- Bà chủ hiện chưa về, cậu chủ vẫn đang ngủ, khi nào được bà chủ hoặc cậu chủ đồng ý cho cô vào, tôi mới có thể mở cửa, xin thứ lỗi!

Cạch!

Vừa dứt lời, bà giúp việc liền đóng cổng lại, cho người canh giữ cổng rồi bỏ vào nhà.

Cái loại phản ứng này, Thiên Bình chỉ biết đứng trơ mắt nhìn mà không thể làm gì.

10 phút sau...

- Hộc... hộc... hộc...

Trên con đường chính của khu biệt thự Noblest, có một người phụ nữ đang chạy bộ với tốc độ vô cùng đều. Thời buổi này, vào thời tiết buốt lạnh như bây giờ, hiếm có ai lại dậy sớm để chạy bộ như người này. Khẽ dùng khăn lau mồ hôi lấm tấm trên da mặt, người phụ nữ trung niên ấy cuối cùng cũng dừng lại mà đi bộ bình thường, bà thở dốc:

- Hộc... Cuối cùng... cũng về đến nhà... hộc...

Mạc Tương Di mệt mỏi sau một quãng đường dài, đúng là bà đã già, nên chỉ chạy vài bước đã thở không ra hơi. Càng nghĩ đến, lại càng cảm thấy thằng con trời đánh của bà thật lười biếng, bảo nó đi chạy cùng, nó nhất quyết không đi. Thanh niên thời này đúng là chán.

"Tiểu thư, cô nên vào trong xe ngồi chờ, ngoài này lạnh lắm ạ!"

Về đến nhà, Mạc Tương Di bị ngoài ý muốn khi có một chiếc xe lạ đậu trước nhà mình. Còn chưa kịp suy đoán thì bà nghe thấy giọng của một người đàn ông. Bước thêm vài bước, vừa nhìn thấy gương mặt lãnh cảm kia, bà liền nhận ra mà hốt hoảng:

- Hạ Thiên Bình? Con là Hạ Thiên Bình có đúng không?

- Dì Tương Di?

.

.

- Ủa? Nhân Mã, em ra ngoài sớm vậy?

- Anh hai?

Nhân Mã vừa mở cửa để ra khỏi nhà, thì bất ngờ chạm trán với Nhân Phong - anh trai cậu. Nhân Mã ngạc nhiên:

- Anh đi Singapore về rồi?

- Ừ, anh bị trễ chuyến bay, nên giờ mới về đến! Cu cậu đi đâu vào chủ nhật này đấy? _Vẻ mặt của Nhân Phong vô cùng mệt mỏi, với câu hỏi của anh, Nhân Mã cười:

- Em đến nhà phụ giúp quán của Thiên Yết! Hôm nay Kim Ngưu ra ngoài nên em làm thay cậu ấy!

- Đừng có phá hoại nhà người ta đấy! Lúc về nhớ mua cơm gà chỗ đó cho anh, anh làm một giấc đây!

- Vâng onii- chan!

Nhìn vẻ uể oải của anh trai mình, Nhân Mã cảm thấy thật đáng thương, làm hướng dẫn viên có dễ gì đâu mà thiên hạ cứ nói như đúng rồi vậy.

- A, Thiên Yết à? Tớ đang trên đường đến, cậu có muốn uống gì không, tớ ghé mua trên đường... đi bằng xe buýt... cậu làm như tớ lần đầu tiên ra khỏi nhà không bằng... haha...

Nhân Mã vừa đi vừa nghe điện thoại, người ngoài nhìn vào đều thấy vẻ tươi rói rạng rỡ trên gương mặt sáng sủa của cậu đến muốn ghen tỵ.

Xành xạch...

Tuyến xe buýt đầu tiên cập bến, Nhân Mã vội tắt điện thoại để lên xe. Quả nhiên là chủ nhật, xe buýt vắng tanh.

- A...

Chẳng biết Nhân Mã đã nhìn thấy ai, gương mặt bỗng chốc có tia ngạc nhiên, ngay sau đấy, cậu liền bước xuống hàng ghế cuối của xe.

- Tống Tử Hy?

- Oppa?!

Tống Tử Hy đang nghe nhạc, bị khều liền quay ra, không ngờ người xuất hiện lại chính là Nhân Mã. Như một phản xạ, cô liền đập đập vào chỗ ngồi kề bên, tươi cười nói:

- Oppa ngồi đây đi! Anh đi đâu mà sớm vậy?

- Anh qua phụ nhà bạn bán quán! Còn em? Sao trên mặt lại có băng cá nhân vậy? Bị thương hả?

- À... _Lời của Nhân Mã khiến Tống Tử Hy bất giác chạm vào má mình, cô dửng dưng trả lời:

- Này hả? Tất nhiên là bị người ta đánh rồi!

- Cái gì? Có người đánh em sao? _ Nhân Mã cả kinh trước câu trả lời của Tử Hy, gương mặt nhanh chóng hiện lên vẻ lo lắng:

- Là ai vậy, đánh một đứa trẻ mà cũng ra tay được ư?!

- Oppa à, đừng có làm quá lên chứ, chuyện đó em không có để mắt đâu! Bọn họ ngược lại còn bị thương nặng hơn em đấy~

- Nhưng mà nói thế này cũng không được, ai biết được lần sau thế nào, nếu có gì khó khăn, em nhớ gọi cho anh, anh sẽ nhờ bạn đến giúp!

- Hể? Bạn oppa lợi hại vậy sao? _Tử Hy giả bộ tỏ vẻ ngạc nhiên, khiến cậu ngốc Nhân Mã vô cùng tự hào:

- Em yên tâm, cậu ấy hoàn toàn trái ngược với anh, vô cùng lợi hại, lại còn biết tỏa sát khí nữa! Chính là người bạn hôm nay anh đến giúp đấy!

- Chà, em thấy tò mò rồi nha~ Là người nằm trên đúng không?

- Hả???

- Hí hí hí, em đùa thôi~ À phải rồi... _Đột nhiên, Tống Tử Hy nhớ ra chuyện gì đó, rồi móc cái ví cũ kỹ hình con mèo ra, đếm đi đếm lại vài tờ tiền lẻ trên tay, làm vẻ mặt đáng thương nhìn Nhân Mã:

- Ở đây... em mới chỉ có 39 ngàn H à... vẫn chưa đủ để trả số tiền em nợ oppa!

- Hả? _Phải mất vài giây, Nhân Mã mới phản ứng được, cậu cười:

- Không cần đâu, anh chưa từng nói em phải trả anh số tiền này!

- Không được! Em không thích tiêu xài tiền của một người tốt bụng như oppa đâu! Anh hãy cầm trước số tiền này đi, số tiền còn lại em nhất định sẽ trả sau!

Tống Tử Hy dúi tiền vào tay Nhân Mã, sau đó nhe răng cười:

- Em đến bến xe rồi, hẹn gặp lại nhé oppa... chụt!

Khi xe buýt chuẩn bị cập bến tiếp theo, Tống Tử Hy đã nhanh chóng đứng lên và hôn thoáng lên má Nhân Mã, sau đó vẫy tay chào tạm biệt, trên môi vẫn giữ nguyên điệu cười rạng rỡ. Có điều, Nhân Mã vẫn còn bị đứng hình nặng kể từ lúc bị hôn bất ngờ, mặt cậu trông ngốc nghếch không thể tả được.

Phịch!

Vừa xuống xe, Tống Tử Hy liền mang một tâm trạng vui vẻ mà nhảy chân sáo đi. Cô nhảy qua một bà cụ ăn xin ở lề đường gần bến xe buýt, sau đấy quành trở lại, nhẹ nhàng đặt hai tờ 100 ngàn H vào chiếc nón của bà cụ, trên môi vẫn là nụ cười tiếp truyền năng lượng ấy, nhưng chẳng nói gì cả.

Khi cô bỏ đi, bà lão mới nhìn thấy 2 tờ 100 ngàn H trong nón mình, bà vội vàng cầm lấy và cất đi, sau đó khó tin nhìn vào cô bé vừa rồi. Trông cô bé ăn mặc chẳng ra sao, nhưng sao lại dư dả như vậy?

Tất nhiên, vì Tống Tử Hy là tiểu thư út của Tống gia.

Cô dư sức trả nợ cho Nhân Mã, nhưng cô không thích thế. Như vậy, cô sẽ không còn cớ để tiếp tục tiếp cận với người này nữa.

.

.

Khu Noblest...

- Bà Cầm, sao bà dám không cho con bé vào nhà, bà có biết ngoài trời lạnh lắm không? Con bé đứng chờ ngoài đấy cả 10 phút đấy!

Mạc Tương Di vừa dẫn Thiên Bình vào nhà, liền lớn tiếng mắng người giúp việc của mình. Bà Cầm sợ hãi liền lên tiếng giải thích:

- Bà chủ, tôi xin lỗi... Vì chưa bao giờ tôi thấy bạn của cậu chủ tìm đến nhà, hơn nữa còn biết về bà chủ, trong khi hai người không hề nhắc trước là hôm nay có hẹn với cô ấy, với lại bà chủ không có ở nhà, cậu chủ đang ngủ... nên là... tôi sợ... nên...

- Đủ rồi! Cho dù tôi không có ở nhà, thì bà phải lên gọi Song Tử dậy chứ!

- Cậu chủ... khi đang ngủ... bà biết mà... tôi làm sao dám vào gọi cậu chủ dậy...

- Vậy sao không gọi điện cho tôi?! Điện thoại có để làm gì hả?

- Tôi... Tôi thành thật xin lỗi!

- Dì Tương Di, đây không phải do bác ấy cố ý, nên dì đừng trách nữa.

Thiên Bình cảm thấy bầu không khí căng thẳng này không nên kéo dài nữa, liền lên tiếng. Mạc Tương Di lúc này mới dịu cơn giận xuống, liền quay sang quan tâm cô gái trước mặt:

- Thiên Bình, con ngồi chờ ở phòng khách một chút, dì sẽ lên gọi Song Tử dậy!

- Không cần đâu... _Bà Tương Di còn chưa kịp bước đi, Thiên Bình đã cất giọng nhàn nhạt với gương mặt không có nhiều biểu cảm:

- Bị đánh thức khi đang say giấc chắc chắn sẽ rất khó chịu, cho dù là lý do gì. Vì vậy, dì không cần gọi cậu ấy dậy!

- À... Tiểu Thiên Bình, con quả thật là một người rất tâm lý!

Mạc Tương Di có chút ngạc nhiên so với ngữ điệu, biểu cảm cùng nội dung lời nói của Thiên Bình, liền quay sang khen ngợi.

- À phải rồi, dì vẫn chưa biết... _Đoạn, Mạc Tương Di lên tiếng thắc mắc:

- Sao hôm nay con lại đến đây?

- Chỉ là có một điều khoản trong đính ước, rằng chủ nhật mỗi tuần, con sẽ đến nhà Song Tử vì ba mẹ con không về nhà! _Nói đến đây, Thiên Bình bất chợt mỉm cười:

- Tất nhiên, là "nhà của Song Tử", cũng là nhà của dì, vì dì là mẹ của cậu ấy mà!

- H... hả?...

Nụ cười nhẹ nhàng hiện trên gương mặt lạnh lùng ấy vô tình tạo nên một cảm giác kỳ lạ cho người nhìn, khiến Mạc Tương Di suýt thì không tiếp thu được lời nói của Thiên Bình.

- Dì đừng hoảng, là Song Tử đã nói cho con biết sự thật về mối quan hệ của dì, bác trai và bác An Lạp Hi!

- ...

Trước khi Song Tử thức dậy, Thiên Bình đã nói rất nhiều điều với Mạc Tương Di. Về lý do vì sao cô có thể đến đây mà Dương Tề không hề báo trước hay đến cùng, về đính ước. Tuy nhiên, cô vẫn không nói sự thậ về mối quan hệ giữa cô và Song Tử. Không rõ vì sao cô lại quyết định như thế, có vẻ cô đã bắt đầu có nhiều cảm xúc đối với  cậu ta.

Ngày cuối tuần này, cũng không quá nhàm chán thật.

-------------- End Chap 138 -------------