Tối.
Kim Ngưu phân vân giữa quyết định "đi" và "không". Cuối cùng không ngăn nỗi sự tò mò, thêm phần lo lắng về câu nói "...quyền lợi của cô sẽ ảnh hưởng ít nhiều..." nên quyết định đã thiên về phần "đi".
Bây giờ, cô đang đứng trước cửa quán cafe Rio.
"Leng keng"
Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa nâu nhạt mà bước vào, chiếc chuông buột trên cánh cửa khẽ tạo ra tiếng động vui tai.
Cô nhẹ nhàng tiến đến một bàn trống cạnh cửa kính - nơi có thể nhìn rõ khung cảnh đẹp đẽ huyền bí vào đêm của thành phố. Ngồi xuống.
- Chào cô, cô muốn dùng gì?
Một chàng phục vụ điển trai nhẹ nhàng đến bên cô, ôn nhu cất giọng.
Ừm, cậu ta có vẻ còn rất trẻ, khuôn mặt thanh tú, tóc đỏ sẫm vuốt ra phía sau, đồ phục vụ bảnh bao ôm sát thân hình cao ráo của cậu khiến toát lên khí chất sang trọng hơn người. Cậu ta tuy thế nhưng phong cách lẫn thần thái không giống với một người phục vụ chút nào - ít nhất với cô, là thế.
- Cho tôi một nước ép cam.
- Vâng, xin hãy đợi một chút.
Kim Ngưu chán nản nhìn ra cửa kính.
Bây giờ là 7 giờ.
_oOo_
Ghé xem tình trạng của nam chính một chút...
Soái ca bệnh rồi a~
Lâm Sư Tử nằm trên giường, mi mắt nhắm lại, trán anh vừa nóng vừa ướt đẫm mồ hôi. Định lừa Nhân Mã, anh lại không ngờ lại bệnh thật. Có khi nào lão thiên trừng phạt vì tội anh nói dối hay không?
Lâm Sư Tử ơi là Lâm Sư Tử, anh có phải bệnh tới hoa mắt rồi không? Sao lại thấy Nhân Mã ở đây thế này?
Đúng là tương tư đến bệnh, bệnh rồi mà vẫn còn tương tư!
Mà họ Lâm kia là bác sĩ nổi tiếng cơ mà? Sao lại trông thảm hại thế kia?
"Tiểu tử kia, chính là ngươi đã khiến ta đứng còn không nổi, thở còn khó khăn. Bây giờ lại hỏi ta, ngươi quả thực muốn nếm trải đau khổ để biết mùi vị thế nào đúng không?" - Trích suy nghĩ sâu xa từ ánh mắt Sư Tử khi nhìn con tác giả.
Lâm Sư Tử từ từ chìm vào giấc mộng.
_oOo_
Lỡ rồi thì qua nhà nữ chính một chút...
-...
-...
-...
- Z...z...z...
Ngủ rồi... Biểu cảm ba trấm xuất hiện trên mặt con tác giả...
Diệp Nhân Mã, sao cô ngủ sớm thế... Cô làm như vậy thì chết ta rồi...
_oOo_
Trở lại với nhân vật của chap này - Trịnh Kim Ngưu.
Đã 7 giờ. Vẫn chưa thấy bóng dáng ai xuất hiện.
- Mời cô dùng.
Cậu phục vụ lúc nãy quay lại, trên khay là ly nước cam vắt mà cô yêu cầu, cậu nhẹ nhàng đặt nó xuống, dùng giọng ôn nhu lúc nãy mà đem Kim Ngưu đang thả hồn về với thực tại.
- À, cảm ơn.
Cậu cười như đáp lại lời cảm ơn rồi lại quay vào trong. Thật ấm áp.
"Leng keng"
Có một người đàn ông vừa bước vào quán. Nhìn bề ngoài cũng đoán được đây là loại người không nên dây dưa đến.
Hắn ta bước về phía Kim Ngưu, không nói không rằng, vứt cho cô một cái túi nhỏ rồi bước ra khỏi quán. Ai ai cũng ngạc nhiên và cảm thấy kì lạ trước sự xuất hiện bất ngờ của gã kia, tò mò không hiểu vì sao một cô gái lại có quan hệ với một tên côn đồ như thế.
Không chỉ riêng người ngoài cuộc, Kim Ngưu cũng rất ngạc nhiên.
Cô mở chiếc cặp ra, sau đó khuôn mặt bỗng trở nên buồn bã vô cùng.
- Anh phục vụ!
- Vâng, cô cần gì?
- Nơi này có rượu không?
- Vâng, quán chúng tôi có rất nhiều loại rượu.
- Vậy thì lấy cho tôi loại mạnh nhất, đắt nhất.
- Vâng.
Kim Ngưu lúc này nở nụ cười, đắng ngắt.
_oOo_
Bây giờ đã hơn 10 giờ tối.
- Tiểu Cát, cậu về được rồi.
Bà chủ quán cười tươi rói, đưa phong bì cho An Tiểu Cát.
- À, nếu có thể cậu đưa vị khách say khướt kia về giúp tôi nhé, tôi sẽ trả thêm tiền cho cậu vào ngày mai.
- Vâng.
An Tiểu Cát đã thay đổi trang phục, trở lại với dáng vẻ hiền lành lanh lợi ngày nào, mỉm cười nhìn bà chủ rồi bước lại phía cô gái vẫn đang chìm trong mộng đẹp.
- Này, cô gì đó ơi!
-... - Không nghe thấy.
- Này, tỉnh dậy đi!
-... - Không để tâm.
- Này, nhà cô ở đâu thế?
- Hờ hờ ~ - Hình như không liên quan...
...
Mệt rồi!
An Tiểu Cát quả thực đang rất rất rất mất kiên nhẫn a. Cô gái này ngủ say như chết, có kêu có lay đến thế nào vẫn không động đậy. Không thể để cô ta ngủ trong quán một mình như thế, An Tiểu Cát liền bắt taxi, bế cô gái lên xe và đưa về nhà, cậu hoàn toàn có ý tốt nha ~ Đừng hiểu lầm mà tội ~
END CHƯƠNG 10
Author"s Note: Comt cho truyện của ta đi mà, ta đang cô đơn lắm đọ ỌvỌ