Ngày xửa ngày xưa, có một nàng công chúa xinh đẹp sống trong một vương quốc xinh đẹp. Thế nhưng, thật không may, công chúa mang trong mình một căn bệnh nan y không thể chữa: Nàng bị câm.
Hằng ngày, công chúa vẫn ở trong phòng mình lắng nghe tiếng hót trong trẻo của những loài chim, lòng thầm ước bản thân một ngày nào đó cũng có thể hát hay như vậy.
Tương truyền, ở vùng đất xa xôi nọ có mọc một củ nghệ tây rất đặc biệt có khả năng chữa lành bách bệnh. Chính vì thế, công chúa đã cùng người hầu lên đường phiêu lưu đến vùng đất đó. Họ gặp bao nhiêu là gian khổ và khó khăn, thế nhưng, với trái tim thuần hậu và trong trẻo, với lòng can đảm và trí khôn ngoan, nàng và người hầu đã vượt qua tất cả.
Tuy nhiên, khi đang băng qua một thung lũng đá đỏ, họ đã chạm trán với một con rồng rất hung dữ, gặp sinh vật nào đi ngang qua cũng khè lửa gϊếŧ chết. Thử thách này vượt ngoài khả năng của hai cô gái. Họ cứ ngỡ cuộc đời mình thế là chấm dứt rồi. Thế nhưng, đúng lúc đó, một vị hoàng tử đẹp trai và đoàn tuỳ tùng của chàng vô tình đi ngang qua, thấy được tình trạng thảm thương của hai cô gái bé nhỏ, liền ra tay cứu giúp.
"Tiểu nữ thay mặt công chúa, xin dập đầu đội ơn cứu mạng của đại nhân." Hải Đồn quỳ xuống.
Ma Kết làm theo, gồng mình cứng ngắc.
"Hai nàng hãy mau đứng lên đi." Hoàng tử dịu dàng nói "Và hãy ngẩng đầu lên cho ta xem nào!"
Hải Đồn và Ma Kết cùng ngẩng đầu lên.
Hoàng tử làm ra biểu cảm ngạc nhiên, một chân lùi về phía sau: "Đây là công chúa sao? Quả là một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần."
Ở bên dưới có tiếng cười hí hí, khiến cho nét mặt Ma Kết biến đổi liên tục, thoạt xanh thoạt đỏ, như cái đèn màu.
Từ trên tầng hai, Thiên Bình và Song Ngư không thể tin vào mắt mình: "Ủa, Ma Kết được phân vai công chúa hồi nào vậy?"
Xử Nữ ở kế bên nhún vai, vừa bấm điện thoại vừa hờ hững đáp: "Mới nãy thôi. Nghe đồn diễn viên có việc nên cậu ấy vào đóng thế."
Thiên Bình nheo mắt, chẳng chút kiêng nể giựt phắt chiếc điện thoại của Xử Nữ, ném về phía Song Ngư: "Bạn cùng lớp diễn, làm ơn quan tâm xíu đi!" Huống hồ, đây còn là nhân vật không đội trời chung với Xử Nữ.
Lại quay về với vở kịch.
Vốn dĩ cô bạn đóng vai công chúa lúc đầu mang vẻ đẹp ngọt ngào rất thuận mắt người nhìn, nên để lời thoại như vậy là đúng. Còn Ma Kết, tuy không xấu, nhưng để được khen "xinh đẹp tuyệt trần" thì có hơi không phù hợp.
"Ai lên kịch bản vậy?" Thiên Bình quay sang Song Ngư hỏi.
"Hình như là Ma Kết."
"Cậu ấy vốn khô khan vậy mà cũng viết ra được mấy lời sến súa đó hả?"
Song Ngư mím môi: "Ai biết?"
Thiên Bình tặc lưỡi vài cái, lại chăm chú hướng mắt về sân khấu. Cô vẫn luôn đánh giá những vở kịch của Củ Nghệ Tây là nhạt nhẽo, chính cái kiểu cố tình đưa trào lưu ra để chọc cười nhưng không thành, chắc là do diễn viên đóng chưa đạt.
Lần này cũng vậy. Đoạn đối thoại giữa hoàng tử và người hầu, mang danh là hài nhưng lại nhạt kinh khủng, đúng chuẩn phong cách Ma Kết. Tuy nhiên, vẻ đẹp thuần khiết cùng dáng vẻ năng động, tinh nghịch của Hải Đồn như đã cứu lại không khí cho vở kịch buồn tẻ. Mọi người chú ý về phía sân khấu, chủ yếu là để chiêm ngưỡng nụ cười toả nắng của Hải Đồn.
"Ra là nàng rất thích hát sao?" Hoàng tử cười "Có thể hát cho ta nghe một đoạn không?"
Nhưng công chúa nào có thể cất nên lời. Tiếng hát của nàng, cùng lắm chỉ là những âm thanh ú ớ đầy bất lực run lên từ cổ họng, hoàn toàn không có cao độ lẫn âm vực của một bài hát thông thường.
"À, quàng tử, quàng tử!" Hải Đồn cố bắt chước giọng địa phương "Quàng tử đợi xíu tui vô trong tui chuẩn bị cho công chúa hát."
"Hát mà cũng cần phải chuẩn bị nữa sao?" Hoàng tử ngạc nhiên.
"Ờ, ờ. Diễn cái gì thì cũng phải chuẩn bị kỹ càng, công phu chứ."
Rồi Hải Đồn lon ton chạy vào trong cánh gà, chụp lấy cái micro đã được chuẩn bị sẵn.
"Hát đi, hát đi công chúa!" Hải Đồn kêu lên.
Và công chúa bắt đầu cất tiếng hát. Điều kỳ lạ là mặc dù khuôn miệng của công chúa Ma Kết cử động cứng đơ nhưng tiếng hát phát ra vẫn rất trong trẻo.
"Ơ..." Hoàng tử chợt phát hiện ra có điều kỳ lạ, liền hỏi "Tại sao... công chúa hát ở bên này, mà các bạn khán giả ở bên dưới cứ chỉ chỉ trỏ trỏ vào trong kia là sao nhỉ?"
Có tiếng lao xao vọng lên: "Hát nhép đó ông nội.", rồi tất cả mọi người đồng loạt cười lớn.
Một người tuỳ tùng của hoàng tử nhận lệnh, chạy vào cánh gà, chẳng khó khăn gì đã áp giải được Hải Đồn trở về sân khấu, trên tay còn nguyên tang vật là chiếc micro.
"Hoá ra... nàng bị câm sao?" Hoàng tử ôm đầu, kêu lên "Nàng đã lừa dối ta!! Ôi, thật là đau lòng quá!"
Khán giả bên dưới lập tức ôm bụng cười rần rần. Thiên Bình và Song Ngư cũng ở trong tình trạng tương tự. Hai cô gái cười chảy cả nước mắt, vừa cười vừa nói không ra hơi: "Trời ơi... ha ha... Coi... coi cái lời thoại kìa!"
Ma Kết không hiểu. Lúc cô viết, đây rõ ràng là một cảnh buồn (cười) ra nước mắt, sao mọi người lại có thể cảm thấy nó hài hước như vậy?
"Nàng..." Hoàng tử thở mạnh ra một hơi, biểu cảm có vẻ tức giận "Rốt cuộc nàng còn giấu giếm ta điều gì nữa hay không?"
Ma Kết quay sang nhìn Hải Đồn, làm vài ký hiệu bằng tay.
"Cái gì??" Hải Đồn hốt hoảng kêu lên "Nói hết luôn hả? Nhưng mà..."
Ma Kết máy móc gật đầu. Cô tự nhủ: Lúc này phải buồn, phải buồn, mau khóc đi! Thế nhưng, hốc mắt cô vẫn cứ ráo hoảnh, biểu cảm đơ cứng như không thể nào đơ hơn.
Lúc bấy giờ, Hải Đồn mới quay sang vị hoàng tử đang oai phong chống gươm đứng ở một góc, ánh mắt trao đi thê lương cùng cực.
"Ôi hoàng tử, xin hãy tha thứ cho người em gái bị trúng lời nguyền..."
"Khoan!" Hoàng tử lập tức kêu lên, lấy tay xoa xoa thái dương "Ta sẽ không ca ngợi hay ngất ngây trước giọng hát này của nàng đâu. Hãy đổi sang kiểu nói chuyện bình thường đi."
"Dạ." Hải Đồn trề môi, nhún người, rồi lại mở miệng "Ôi hoàng tử, xin hãy tha thứ cho người..."
"Khoan!!!"
"Xin hãy tha thứ cho người thiếu nữ lâm vào đường cùng phải nói lời gian trá." Hải Đồn trừng mắt lên, gằn giọng "Còn một điều nữa, thật ra, nàng ấy không phải là công chúa."
Cả hội trường sững sờ: Plot twist gì đây?
"Thật ra, chính ta đây mới là công chúa." Hải Đồn thoát khỏi dáng vẻ khúm núm của người hầu, đột nhiên đứng thẳng lên, ưỡn ngực đầy tự tin "Còn cô ấy là người hầu của ta."
Hoá ra, vì thương cảm trước số phận của người hầu cận thân thiết, công chúa Hải Đồn đã để cô hầu Ma Kết lên đóng vai công chúa. Bởi vì, nàng nghe nói: vị tiên canh giữ củ nghệ tây thần kỳ ấy rất ích kỷ và thiên vị, ông ấy chỉ cho phép mỗi giai cấp quý tộc được dùng củ nghệ.
"Ước mơ của cô ấy chính là được một lần cất lên tiếng hát của mình, hoà thanh cùng những loài chim xứ lạ." Hải Đồn nghẹn ngào nói tiếp "Ta vẫn luôn quan niệm: Không ai đánh thuế giấc mơ. Ai cũng có quyền được mơ ước, bất kể là ai, bất kể giàu hay nghèo, bất kể xinh hay xấu. Ta trân trọng ước mơ của cô ấy, dù ước mơ có viễn vông đến đâu. Ta đồng ý hoán đổi với cô ấy, cũng là vì vậy."
Hoàng tử vô cùng cảm động trước hoàn cảnh của cô hầu Ma Kết. Chàng hứa sẽ bảo vệ hai người thiếu nữ đến nơi lấy nghệ an toàn.
"Nhưng mà, cho đến tận bây giờ, ta vẫn không biết củ nghệ ấy rốt cuộc là có thật trên đời này không nữa." Công chúa Hải Đồn cúi đầu buồn bã "Chúng ta đã đi lang thang rất lâu, rất rất lâu rồi, nhưng vẫn không tìm thấy vùng đất có củ nghệ ấy ở đâu cả."
Lúc bấy giờ, hoàng tử đột ngột phất tay, để áo choàng bay ra phía sau trông vô cùng hoành tráng. Chàng tiến ra giữa sân khấu, giương cao gươm, mắt hướng lên trần, cất giọng hùng hồn: "Công chúa, chẳng phải nàng cũng đã nói rồi còn gì: không ai đánh thuế ước mơ, nên cứ hãy mơ ước, dù cho ước mơ có viễn vông đến đâu. Ta sẽ dành ước mơ của mình cho nàng hầu gái đáng thương này đây, để nàng có thể một lần cất lên tiếng hát."
Hoàng tử quay sang Ma Kết, mắt sáng long lanh. Chàng nâng hai tay cô hầu lên, nhẹ giọng an ủi: "Yên tâm, ta nhất định sẽ tìm thấy củ nghệ tây thần kỳ đó cho nàng."
Cả hội trường lập tức rúng động. Một tiếng ồ như sấm dậy vang lên khắp không gian rộng lớn, khiến Ma Kết thoáng đỏ mặt. Ở bên dưới, người ta bắt đầu chèo thuyền gì gì đó. Trên lầu hai thì khỏi nói, đám Thiên Bình đã sớm rần rần: "Xử Nữ, Xử Nữ, lại đây, coi tên nào dám nắm tay Ma Kết của cậu này!!"
Xử Nữ bĩu môi, mắt trợn lên: "Ông đây thèm vào!"
Thế là hai thiếu nữ lên đường cùng hoàng tử và các tuỳ tùng của chàng. Dựa vào thế lực đông đảo và danh tiếng của hoàng tử đẹp trai, đoàn người nhanh chóng tìm đến được vùng đất của củ nghệ tây thần kỳ. Cũng phải nói thêm rằng, trong hành trình đầy gian truân ấy, hoàng tử đã phát hiện ra những vẻ đẹp nhân cách của nàng hầu Ma Kết, bắt đầu nảy sinh tình cảm mến với nàng.
"Ủa, rồi bà công chúa thật để cho ai?" Song Ngư tròn mắt tỏ vẻ bất mãn.
Trái lại với Song Ngư, Thiên Bình rất thích hình tượng nhân vật độc thân này: "Đâu phải cứ hễ là công chúa thì phải có hoàng tử. Một mình mạnh mẽ sống cũng được chứ sao? Đó chính là tư tưởng nữ cường tiến bộ."
Song Ngư trề môi, khinh bỉ ra mặt: "Ờ, nói vậy thôi, chứ cậu ấy, cứ nhìn thấy người yêu là lại vẫy đuôi."
Thiên Bình chẳng có vẻ gì là khó chịu khi bị chọc khoáy, chỉ cười hì hì, tay đưa thành hình chữ V.
Củ nghệ tây thần kỳ nằm trên đỉnh của một ngọn núi cao quanh năm phủ mây mờ trắng xoá. Hoàng tử nắm tay nàng hầu Ma Kết tiến lại gần củ nghệ, nhưng còn chưa kịp chạm vào, thì một làn khói đã xuất hiện, đẩy lùi hai người.
"Dân tình thấp kém không có quyền chạm vào vật linh thiêng của thiên giới!" Một dáng người xoay mòng mòng từ cánh gà ra, tiến đến trước mặt Ma Kết, vung lên cây đũa thần, chém qua chém lại tới tấp vào cô nàng "Tránh ra, tránh ra!!!"
Hoàng tử lập tức ra lệnh: "Người đâu, bắt ông già này lại!!!"
"Á á á!!!!" Những tiếng thét được uốn éo đầy tính phụ nữ vang lên từ ông già "Bớ người ta có kẻ ỷ đông hiếp yếu!!!"
Có người hỏi: "Ủa, sao ông không xài phép thuật?"
"Đũa này đũa gỗ cầm chơi cho vui thôi chứ đâu có phép đâu mà xài."
Hoàng tử quay sang: "Công chúa."
Công chúa Hải Đồn hừ mạnh, hùng hổ tiến đến bên ông già lúc này đã bị gô hai tay lại phía sau, liên tiếp giáng xuống những cái tát giả, để đầu ông già quay mòng mòng. Vừa tát, công chúa vừa luôn miệng: "Tỉnh ra đi! Tỉnh đi!"
Mãi một lúc sau ông tiên mới được buông tha, lắp bắp hỏi: "Tỉnh? Tỉnh gì?"
"Chưa tỉnh thì tát tiếp cho tỉnh."
Công chúa Hải Đồn vừa giơ tay lên, ông tiên già đã vội nói: "Thôi, từ từ má, có gì má ngồi đây giải thích cho con hiểu chứ má có làm vậy tới sáng mai con cũng không tỉnh được đâu.", rồi lại quay sang khán giả, làm mặt khổ, nhún vai: "Hiểu gì mà tỉnh trời?"
"Ông đó!" Công chúa Hải Đồn lên giọng "Phận làm tiên mà không có từ bi gì hết. Con nhỏ có mỗi ước mơ chút xíu là được nói, được hát thôi mà ông cũng không cho toại nguyện nữa."
"Ủa, đang bị câm mà ước nói được, vậy là ước mơ chút xíu đó hả? Ước mơ viễn vông thì có."
"Ủa, ăn củ nghệ tây này là nói được rồi, tức là ước mơ thực hiện được. Viễn vông cái gì mà viễn vông? Muốn ăn tát nữa hả?"
"Dạ, con không dám, thưa má!"
Công chúa Hải Đồn vừa đi vừa dang rộng hai tay, cất giọng hùng hồn thuyết giáo: "Mỗi người trên cuộc đời này đều có trong mình những ước mơ, ai cũng đang trên con đường đi thực hiện hoá nó. Nàng hầu của ta cũng phải rất vất vả mới đến được đây. Công sức nàng ta bỏ ra đâu có nhỏ. Vậy mà ông lại phân biệt giai cấp, không cho dân thường được động vào củ nghệ. Ông có thấy ông quá đáng lắm không?"
"Dạ, con biết tội rồi." Ông tiên cúi đầu, lè nhè giọng như sắp khóc "Má tha cho con lỡ dại."
"Ừ." Hải Đồn chợt lao tới, ôm đầu ông tiên "Con ngoan của má!"
Về phần cô hầu Ma Kết, nàng cảm kích nhận lấy củ nghệ từ tay hoàng tử, cho vào miệng, chầm chậm nhai rồi nuốt. Một luồng hào quang chẳng biết từ đâu xuất hiện, bao lấy nàng, khiến nàng quay vòng vòng, rồi khuỵu hẳn cả người xuống.
"Nàng!" Hoàng tử lao tới, đỡ Ma Kết dậy.
Một người đứng bên cạnh nhanh tay đưa micro cho Ma Kết.
"Hoàng tử!" Nàng hầu cất lên tiếng nói đầu tiên của mình, giọng nàng hơi run run như đang e ngại "Em xin cảm ơn hoàng tử, và cả công chúa của em nữa."
Nhưng công chúa Hải Đồn còn đang mải dỗ dành đứa con mới nhận nuôi (?) ở một góc, chẳng thèm đoái hoài gì đến lời cảm ơn của Ma Kết.
Nàng hầu xúc động nhìn hoàng tử, mỉm cười rất nhẹ.
Hoàng tử vui mừng bế bổng nàng hầu lên, xoay liền mấy vòng, để vạt váy dài của nàng bung xoè trong gió. Chàng cười lớn: "Thành công rồi! Cả ước mơ của ta và ước mơ của nàng đều đã thành hiện thực."
Khắp hội trường vang lên vỗ tay như sấm dậy. Ngay cả Thiên Bình và Song Ngư ở trên lầu cũng không kiềm được phấn khích, lay vai Xử Nữ như điên: "Trời ơi, cảnh tượng này cứ như là đám cưới ấy! Xử Nữ, cậu mau làm gì đi! Cậu sắp mất vợ rồi kìa!"
"Ặc... Tôi... ặc ặc... thèm vào... ặc... cưới ... cậu ta... ặc ặc..."
Ma Kết đỏ mặt ôm vai cậu bạn hoàng tử, nhìn thấy đáy mắt cậu bạn bừng sáng bởi tác động của ánh đèn. Dường như niềm vui trong mắt cậu ấy là thật, dường như cậu ấy đã hoàn toàn nhập vai vào nhân vật hoàng tử, mừng cho cô đã đạt được ước mơ vẫn hằng ấp ủ bấy lâu.
Trong một khoảnh khắc, Ma Kết cảm thấy khoé môi mình đang cong lên rõ rệt. Cô cười rạng rỡ, nói nốt những câu thoại cuối cùng, giọng tràn trề tình cảm: "Hoàng tử, hình như em đã có tiếp cho mình một ước mơ nữa rồi."
"Đó là...?"
"Đó là..." Ma Kết hạ giọng thì thầm "... được làm công chúa của chàng đó!"
•••••
_____________________
__còn tiếp__