12 Chòm Sao: Độc Chiếm

Chương 16




Guồng quay thời gian vô tận không chờ đợi bất cứ ai cả, vội vã, luôn luôn vội vã và trôi qua nhanh chóng

Ngồi trong xe, Nhân Mã hướng ánh mắt của mình trông về phía những hạt tuyết vật vờ giữa trời đông mà nhẹ nhàng trầm ngâm, tựa đầu một bên cửa kính, mái tóc màu nắng vốn dĩ sống động rực sáng đầy sức sống lúc này lại ảm đạm buồn tẻ đến lạ thường. Tất cả mọi góc cạnh ánh vào cô hiện tại thê lương đến xót xa.

Nhân Mã đã vô cùng lo lắng khi Gum đưa cho mình tất tần tật về hồ sơ lý lịch của bốn vị đại thiếu gia nhà Bá Tước Louis cùng vị tổng giám đốc khu mua sắm thương mại France và dĩ nhiên, cả anh chàng siêu mẫu nổi như cồn hiện nay.

Kim Ngưu.

Khoan nói đến hai người họ, thứ mà Nhân Mã quan tâm nhất hiện tại chính là người con trai có cái tên vô cùng hấp dẫn - Thiên Yết. Y là con trai thứ hai của gia tộc Louis, lãnh khốc cùng hiểm độc chính là hai từ người ta dùng để tóm gọn toàn bộ con người từ trong ra ngoài của hắn. Người này chính là kẻ hôm đó mang Ma Kết đi, tại sao hắn lại muốn có chị cô? Nhân Mã không hiểu, lại nói về một mặt khác, Gum bảo ngoài việc y là thành viên của Hội nghị viện Hoàng gia ra thì còn là Lão đại của tổ chức buôn bán vũ khí phi chính phủ thuộc thế giới ngầm. Như vậy chẳng phải quá đáng sợ rồi sao, vừa phục vụ cho Chính phủ vừa bán đứng Chính phủ, con người này, nếu nói âm ngoan thôi thì chưa đủ, y thực chất là cực kỳ tàn độc.


Đột nhiên một con người quyền lực nguy hiểm như thế lại để ý đến Ma Kết, rõ ràng là có cái gì đó không ổn, không được, Nhân Mã siết chặt nắm tay, cô không thể cứ như vậy mà nhìn chị mình bị người ta bắt đi được, Ma Kết là của cô, chị ấy là của cô, cho dù có phải đối đầu với Chính phủ thì cô cũng tuyệt đối không giao Ma Kết cho cái người có tên Thiên Yết kia.

Nhưng có điều gì đấy rất vô lý, ngoài Thiên Yết ra thì ba người còn lại trong gia đình Bá tước Louis ngoại trừ họ tên cùng các thông tin ngoài lề vặt vãnh thì lại chẳng còn lại gì, cứ như là bị người ta dấu đi, có khi...

Lại không dám để lộ... tại sao lại như vậy??? Nhân Mã vò vò trán, lại lia mắt nhìn đến tệp hồ sơ có tên Bảo Bình.

Không có gì hết ngọai trừ một màu trắng xóa..


Sư Tử cũng vậy... Bọn họ chẳng phải đều là con người còn sống sờ sờ ra đấy sao, vì lý do gì mà ngay cả một chút thông tin đáng chú ý đều không thấy. Nhân Mã đã hỏi Gum nhưng câu trả lời đơn giản chỉ là một cái nhìn thầm lặng, Gum không nói, hay đúng hơn là không biết gì để mà nói. Vì về cơ bản, gia tộc Louis từ trước tới giờ chưa có một ai dám dòm ngó đến.

Cắn chặt môi, Nhân Mã hận không thể lập tức lao vào ngôi biệt thự như vùng đất cấm kị kia cho ngay một trái bom. Lũ Hoàng Gia chết tiệt, tồn tại trên đời đã nhập nhòa như ma quỷ, ngay đến cả chút ít thông tin cũng mập mờ như sương khói.

Lại lật ra trang sau, đập vào mắt cô chính là hình ảnh của tên giám đốc - người mà cô suýt thì được thực tập cùng.

Cự Giải

Song Tử, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh suy sụp của cô ấy ngày hôm đó, Nhân Mã liền trầm mặc. Hồ sơ của hắn rất sạch sẽ, rất bắt mắt. Thế nhưng biểu tình không mấy đứng đắn của hắn ngày hôm đó, nhìn kiểu gì cũng có chút ảo diệu, rõ ràng Cự Giải biết Song Tử là kẻ giả mạo nhưng vẫn rất vui vẻ mà tiếp nhận cô, đó là điều thứ nhất, điều thứ hai có vẻ đáng quan tâm hơn có lẽ là cuộc hội tụ giữa một Thương nhân và Hoàng gia. Thiên Bình và hắn hình như có một mối liên kết phức tạp nào đấy, tòa nhà kính đặc biệt được xây trên tầng cao nhất cùng sự sắp đặt xa xỉ đến lạ của ngày hôm đó, nếu nói bọn họ không có quan hệ thì chính là tự an ủi bản thân rồi.


Vậy còn Kim Ngưu, người này có gì đáng chú ý. Thật ra thì hắn chả có gì để người ta phải nghi ngờ, nhưng chính vì quá sạch sẽ cho nên mới có vẻ khác thường.

Nhân Mã đã từng nói chuyện với hắn một lần, cốt cách bất cần cùng thái độ nham nhở đào hoa đó nếu so với những thông tin được ghi trong đây thì đúng là khác xa. Xử Nữ chị ấy, làm sao mà biết người này? đã làm gì để hắn chú ý thế kia?

Đúng là đau đầu, sau khi khó chịu vứt một đống hồ sơ đó qua một bên, Nhân Mã liền tựa đầu vào cửa kính xe ngẩn người nhìn ra khung cảnh lạnh lẽo bên ngoài.

Một mình cô thì thật quá tầm thường, muốn trả thù Hoàng Gia thì chừng đấy còn quá ít, quá ít cho một kế hoạch, quá ít cho một cái kết đau thương.

Thiên Bình, ngươi có nhớ mình từng nói gì không.

Là ta nợ ngươi quá nhiều!!!!
Phải rồi, ngươi cứ chờ đi. Ta sắp sửa trả lại hết thảy đây.. vươn tay kéo lấy chiếc áo dạ đen ấm áp còn vương chút khí tức của người con trai nọ, Nhân Mã khẽ nhếch môi.

Tất cả những điều còn lại nằm yên như bị đè nén dưới đáy sâu không tài nào với tới được, trong một mớ những câu chuyện đã đổ bêtông chưa bao giờ được nhắc tới, những cái cớ viện ra hay nhận được, những kỉ niệm đáng chỉnh sửa nhưng sẽ mãi giữ nguyên như lúc này.

Sau khi được Gum mang lên tận nơi, sau khi chính mình đã đứng ngay trước cửa phòng của kẻ nào đó. Nhân Mã đã thôi suy nghĩ, đến bước này rồi, muốn lùi cũng chẳng được nữa. Thầm cười, đâm lao thì phải theo lao mà thôi.

Gum thì khác, hắn nghĩ cô còn có thể buông bỏ nhưng khi bàn tay vươn đến muốn giữ lấy cái thân ảnh lẻ loi mỏng manh đó thì hắn liền phát giác.
Người sớm đã đẩy cửa bước vào trong rồi. Bật cười miễn cưỡng, Gum hạ xuống bàn tay của mình, im lặng mà quay lưng bỏ đi

Hắn thì chậm một bước, còn cô lại nhanh mất một bước rồi.

Thời gian không còn nhiều, cũng chẳng phải lúc người ta chần chờ về một vấn đề cần thiết nào đó, Nhân Mã không muốn ai nhìn thấy con người thật lúc này của chính mình, nhất là kẻ mà cô sắp sửa sẽ cúi mình nhờ vả đây. Đúng rồi, lẳng lơ phóng túng, cái kiểu cách sa đọa đó có lẽ sẽ hợp với bản thân cô hơn nhỉ. Khẽ nở nụ cười, đâu đó trong khoảng không chảy dài lắng đọng này, vài hạt tuyết đu mình trôi về một ngày cuối thu nhạt nhòa nào đó. Câu nói vang vọng bên tai như một đoạn ký ức vô nghĩa đáng lẽ phải vứt bỏ từ lâu lắm rồi.

" Quyến rũ tôi đi , Dùng bộ dáng lẳng lơ đó của cô quyến rũ tôi thử xem, có khi tôi lại hứng thú đổi ý kết thúc toàn bộ chuyện này trong êm đẹp "
Ngón tay thon mảnh kéo mở chiếc áo dạ vứt qua một bên, Nhân Mã với những đường cong mê người ngả ngớn sải dài bước chân tiến về phía chiếc bàn vuông dành cho chàng trai quý tộc của Hoàng Gia Pháp.

Ares Helsing.

Chị à, Ma Kết à ! Em thật sự hết cách rồi, chị có thất vọng không khi biết em hạ mình van nài những con người đáng sợ kia, những con người đã từng nhẫn tâm gϊếŧ chết cái thanh danh cao quý của gia tộc chúng ta, những con người vì quyền lực vật chất mà sẵn sàng đâm chém lẫn nhau, A có lẽ con đường mà em chọn, nó chát đắng ghê. Đôi khi cũng là do số phận phải không, định mệnh bắt buộc em phải bước qua nó, bước qua vũng lầy ngọt ngào mà cũng đầy tội lỗi này.

" Tôi là tiểu thư của một gia tộc đã bị lãng quên từ rất lâu về trước và bây giờ tôi muốn đàm phán với ngài về một vụ giao dịch vô thời hạn, ý ngài thế nào ? ngài Helsing "
Giọng nói không hề pha chút bụi gợn nào, nó giống như một nắm cát vô vàn trên hoang mạc cằn cỗi, chẳng hề có nước cũng chẳng hề có cỏ cây. Khô khan tới nỗi, muốn xóa nhòa ngay lập tức.

Ares với vẻ ngoài trang trọng cao thượng chiễm chệ tựa lưng vào bảo tọa của mình mà nở nụ cười chiến thắng đầy ngạo mạn, chuyện là do hắn sắp đặt, trò chơi là do tên kia tạo ra nhưng hắn lại là người được lợi cuối cùng. Thật suиɠ sướиɠ làm sao, cái cảm giác này, cái cảm giác chiếm đoạt được món đồ chơi mà mình để ý bấy lâu nay từ tay kẻ thù, quả nhiên làm người ta phải điên dại. Thử hỏi sao nhân loại không gây tội ác cho được.

" Ý kiến của ta thì không quan trọng, cái cốt lõi của chuyện này chính là thành ý của cô a, tiểu thư "

Ngươi đang ấn nút Play cho trò chơi mang tên Hoàng Gia, chấp nhận mọi điều kiện, sẵn sàng chịu đựng sự sỉ nhục khinh thường hèn mọn nhất. Cho tới khi kết thúc, thứ mà ngươi nhận lại được ngoại trừ sự thỏa mãn vì hạ gục được kẻ thù cũng sẽ bị thương bởi chính bản thân mình. Bước đến trước chiếc bàn gỗ lạnh lẽo nơi Ares đang ngồi, Nhân Mã chống hai tay xuống bàn nhẹ cúi đầu, đây là trò chơi mua bán bởi xương máu, cô cũng không còn nước quay đầu nữa.
" Ngài có thể lấy bất cứ thứ gì ngài muốn "

Ngay tức khắc một tràng cười tẻ nhạt được ngân lên, Nhân Mã hạ mắt nhìn hắn đang từ từ đứng lên đi vòng ra phía trước, cho đến khi đứng sát bên cạnh cô, Ares mới thật sự ngưng cười, vươn tay kéo lấy một lọn tóc mềm mại trên cánh vai cô, mân mê không rời.

Thật khác biệt, thật kinh tởm. Hơi thở của hắn, sự đụng chạm thân mật từ hắn làm cho Nhân Mã có cảm giác buồn nôn, nhưng chưa kịp phản ứng gì nhiều, toàn thân đã bị Ares đẩy thẳng xuống bàn, tiếng đồ vật rơi vỡ loảng xoảng khiến cho trái tim cô khẽ rung lên một nhịp đầy kinh hoàng, Nhân Mã siết chặt nắm tay tới mức móng tay đâm sâu vào trong da thịt, khuôn mặt ưu mỹ của Ares đã thật gần, cho đến khi đếm đủ một gang tay người nọ liền dừng lại, châm chọc chếch khóe miệng.
" Tiểu thư đã từng tặng tôi một bạt tai, bây giờ lại ngả ngớn đứng trước mặt tôi muốn đàm phán, nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy nó thật vi diệu hoang tưởng nhưng thành ý cũng thật là mê người, tôi có thể muốn bất cứ thứ gì từ cô sao?"

Vừa nói, ngón tay của hắn vừa không an phận mà nhịp nhịp từng bước từ bả vai lên cần cổ rồi lại từ cần cổ đi xuống lồng ngực, nhưng rất nhanh, rất bất ngờ, bàn tay xấu xa đã bị Nhân Mã một đường tóm lại. Hướng ánh nhìn của mình rơi trên khuôn mặt đã không còn chút biểu cảm gì của cô gái dưới thân, Ares im lặng không nói.

Ngược lại là cô, Nhân Mã cầm chặt bàn tay của hắn, ngoài dự đoán mà bày ra biểu cảm buông xuôi bất cần, lẳng lơ như mặc kệ tất cả, tròng mắt nhấp nháy chẳng thể nào nhìn ra nổi suy nghĩ thật sự bên trong. " Tất cả sẽ là của ngài, nhưng là sau khi tôi thực hiện thành công kế hoạch của mình. Chờ đến khi đó, ngài không lỗ mà tôi cũng chẳng còn gì để vướng bận. "
Ha ha, cô đang vạch ra thế trận rút lui hoàn hảo cho bản thân mình ư, sợ hãi rồi sao. Lo lắng rồi sao, thế nhưng hắn bất quá cũng không để ý, Ares chuyển dời tầm nhìn của mình về phía một góc chết nào đó, vẫn dữ vững tư thế không mấy trong sáng ấy mà khinh miệt nở nụ cười, độ trũng nơi khóe miệng khiêu khích đến độc ác.

" Giao dịch thành công "

Thế nhưng Ares sẽ không bao giờ ngờ được rằng, quyết định của mình ngày hôm nay sẽ là bi kịch của bản thân ngày sau. Người đời nói không sai, thế sự hôm nay, ngày mai nào đoán được. Đợi cho đến lúc đó có hối hận cũng là quá muộn.

Mà một bên góc chết nơi Ares vừa liếc mắt qua, một chiếc camera siêu nhỏ đang nhấp nháy ghi lại hình ảnh ám muội này vào trong từng đoạn phim.

Cạch

Tiếng cửa đột nhiên bật mở khiến cho Thiên Bình vốn đang trầm ngâm ngồi trên sofa chống cằm suy nghĩ về vấn đề gì đó phải giật mình, hắn khó chịu đóng chặt laptop lại, không vui mà trừng mắt với cái người vô ý tứ vừa mới bước vào " Không ai dạy em trước khi vào phòng người khác thì phải gõ cửa sao?"
Tại sao hắn lại khó chịu, vì cái quái gì chứ?

Bảo Bình chưa kịp đặt mông ngồi xuống liền bị một câu nói như vậy dọa cho suýt chút bổ ngửa. " Anh khó chịu?"

" Chẳng lẽ không nên à?"

" Anh chưa từng như vậy " Bảo Bình ngồi xuống bên cạnh hắn, nhíu mày mà lắc lắc đầu tỏ ý kiến. Thiên Bình hừ nhẹ một tiếng, tựa hẳn lưng ra sau ghế, nhắm mắt. Chưa từng như vậy??? Phải rồi, đã bao giờ hắn gắt gỏng hay khắt khe đối với ba thằng nhóc này đâu. Hình ảnh mập mờ trên laptop vừa mới nãy vô ý sượt qua đầu, Thiên Bình lại càng cảm thấy bực bội, cái ánh mắt Ares nhìn hắn đó, thật đáng ghét nhưng hơn cả thế, chính là cô gái ngốc nghếch kia. Muốn chơi hắn? Được, muốn đùa nhau cũng ok, nhưng có cần thiết phải là Ares hay không. Rất hay ho, rất kịch tính. Nếu cô đã ấn nút play vậy thì tôi cũng sẵn sàng over để kết thúc.
Chuyện càng lúc càng trở nên thú vị, cuộc rượt đuổi này rốt cuộc cũng đến hồi gay cấn nhỉ. Chúng ta sẽ chờ xem, ai là người thắng và ai là kẻ phải phục tùng. Vuốt vuốt mặt, Thiên Bình trong nháy mắt đã mị hoặc nở nụ cười hướng Bảo Bình bên cạnh đặt câu hỏi.

" Đừng nói là em vào đây để chất vấn anh nha, tiểu quỷ có gì mau nói "

Anh là đại minh tinh thuộc giới điện ảnh sao, khuôn mặt biến hóa cũng thật là khó lường đấy nhỉ, Bảo Bình giật giật khóe miệng cố trưng ra một nụ cười bình thường hết mức có thể " Anh có thể dùng từ tiểu quỷ dành tặng cho người khác không? em thấy mình giống Vương tử hơn a "

Phụt.

" Ha ha " Một loạt tiếng cười sặc sụa bất giác vang lên, không chỉ Thiên Bình mà ngay cả Bảo Bình cũng phải bật cười trước câu nói của chính mình, lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, hôm nay hắn có chút vui vẻ.
Nhưng chỉ sau đó vài giây, khuôn mặt vừa khôi phục vẻ đùa cợt nham nhở của Thiên Bình tức thì biến sắc, lý do cũng chỉ vì câu nói của Bảo Bình vừa mới thốt ra.

" Em muốn làm thành viên của Hội nghị viện Hoàng Gia Pháp tại Anh Quốc " Ba từ Tại Anh Quốc được cậu đặc biệt nhấn mạnh, thanh âm kiên định tuyệt đối bức người khác không dám từ chối nhưng đối với Thiên Bình thì lại thẳng thừng không do dự mà cự tuyệt.

Không khí vô thức có dấu hiệu căng thẳng ngột ngạt. Bảo Bình thâm trầm nhìn hắn, bàn tay đan hờ vào nhau, từ trước tới giờ cậu chưa từng khó khăn đạt được mục đích, mọi chuyện trên đời này, chỉ cần cậu để tâm thì thật khó mà thoát khỏi tầm mắt. " Anh biết Lucass thái tử của Anh quốc không? "

Một câu hỏi vớ vẩn, Lucass.... Cái tên này có thể xa lạ đối với người bình thường nhưng với Hoàng Gia bất kể nơi nào trên thế giới không ai là không biết đến hắn, vị Hoàng thân tài giỏi lạnh lùng đáng sợ đó, con người với cây gậy quyền lực nắm chặt trong tay kia có gì để Bảo Bình phải nghi hoặc để ý, Thiên Bình không được yên tâm mà nhíu mày.
" Những gì nên biết thì biết, không nên thì cứ bỏ ngoài tai. Đừng cố bới móc hay tìm hiểu làm gì, nó chẳng tốt đẹp gì cho em đâu "

Ôi thật là, nghe có vẻ ghê gớm nhỉ, ha ha, nhưng phải làm sao đây. Em lỡ dây vào hắn mất rồi. " Nếu như người anh Thích bị kẻ như vậy để ý, anh chắc cũng sẽ không hiền từ mà hai tay dâng trọn cho người ta đấy chứ?"

Người hắn thích ư? Bỗng nhiên trong đầu ánh lên hình ảnh quen thuộc của Nhân Mã không khỏi làm cho hắn phải giật mình. Thiên Bình nghiêm mặt quay về phía Bảo Bình mà rằng. " Anh sẽ không bao giờ Thích ai cả, Bảo Bình "

Điều này có chút lạ lẫm, cậu cảm thấy mình không thể thấu triệt được người con trai này. Hắn đối với tình cảm của người khác từ trước tới giờ chưa hề thật lòng với một ai, mà cũng đúng, loại người có thể chết bất cứ lúc nào như Thiên Bình, rõ ràng không nên xảy chân vào những chuyện như thế kia, nếu có thì chính là tự mình hại mình.
Có điều, Bảo Bình chẳng phải cũng đang đặt chân lên đống lửa chết chóc đó sao, khác gì nhau đâu nhỉ? khe khẽ vuốt cằm, Bảo Bình liền nở nụ cười. Là do hắn nguyện ý, nguyện ý làm nô ɭệ cho vị công nương xinh đẹp kia. Thật không ngờ, có ngày bản thân phải chịu thua trước tình yêu. Ôi ôi, trái tim mỏng manh yếu ớt của hắn sẽ vì ai kia mà tan vỡ mất thôi. Khóe mắt lập lòe chút ý tứ xấu xa, Bảo Bình mị nhãn lại cất tiếng. " Anh có biết là Thiên Yết vừa mang người vào phòng Tẩy rửa hay không?"

Câu chuyện đã bắt đầu có dấu hiệu lệch lạc, Thiên Bình đập mạnh lên bàn một cái đứng phắt dậy, trừng mắt với Bảo Bình " Đã có chuyện gì? "

Phòng tẩy rửa? Chỗ đó, Thiên Yết lại đang muốn giở trò gì đây.

" Anh đúng là đang có chuyện a, vừa nãy Thái tử Lucass cũng đã xuất hiện bên dưới sảnh, cùng lúc đó em nhìn thấy Thiên Yết bước ra từ phòng Tẩy rửa. Thay vì đứng đây và hỏi em, chi bằng anh xuống dưới kia và hỏi anh ấy "
Nhíu mày khó chịu chửi thề một tiếng, Thiên Bình tức giận một đường đi thẳng ra ngoài mà chẳng hề ý thức được khóe môi Bảo Bình đang cong lên một độ cung xấu xa. Hắn quả nhiên là chú trọng quá nhiều về những thứ không đâu rồi. Đợi cho đến khi hắn thật sự rời khỏi, cậu mới lia mắt đến chiếc Lap đang cô đơn trên bàn.

Nào nào, chỉ là cậu giở chút mánh khóe lừa Thiên Bình ra khỏi phòng mà thôi, còn chuyện của anh Thiên Yết là thật a,cậu đâu có lừa đảo. Để xem, thay đổi văn kiện, ký trưởng Bộ ngoại giao thuộc quyền hành Hoàng gia. Eric colads. Mị mắt ấn xuống vài nút lách cách, chưa đến vài giây Bảo Bình liền vui vẻ khoái trá bật cười thâm thúy. Từ giờ phút này trở đi, sau khi văn kiện được mail gửi đi thì ký trưởng Bộ ngoại giao nước Pháp sẽ chính thức thay đổi nha, Ha ha, sóng gió lại bắt đầu cuộn trào đây. Xin lỗi nhé anh trai, tai họa đành để mình anh gánh chịu vậy, sau ngày hôm nay Eric Colads có vác Đao tới trước cửa đòi chém người thì em cũng vô pháp ra mặt rồi.
Nếu nói đến xấu xa, thì Bảo Bình có lẽ là tên xứng đáng được nhắc nhiều nhất trong gia tộc Lousi, quản gia Ted hiểu rõ từng người một trong cái gia đình danh giá này, mà có lẽ chàng trai thừa hưởng tất cả mọi tinh hoa từ cha mẹ cho tới anh em trong nhà ngoại trừ tam đại thiếu gia Bảo Bình thì chẳng còn ai nữa.

Thế đấy, cô công nương xinh đẹp kia liệu có một mình ở trong phòng mà đột nhiên dựng đứng tóc gáy không, bởi vì cuộc sống sau này sẽ có thêm một hình dáng tuấn mỹ chen vào. Vốn dĩ đã sống động nay còn muốn lộn xộn hơn rồi.

Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, cho dù Bạch Dương có cật lực giấu diếm cách mấy cũng vô pháp ngăn cản cơn tức giận hiếm thấy của Thiên Bình, phát ngốc ngồi nhìn vị đại thiếu gia nọ đang thâm trầm đứng bên cạnh giường nơi Ma Kết đang mê man còn chưa tỉnh, hơi liếc mắt nhìn về phía chân mày nhíu chặt của hắn, cô thật sự rất lo sợ. lo sợ ngài ấy sẽ một lúc mà phát hiện ra tất cả. Như vậy thì đúng là vô cùng tệ nhưng lời cầu nguyện của Bạch Dương sẽ chẳng đi đến đâu bởi vì Thiên Bình đã rõ ràng được hết thảy, Không nói gì một đường dứt khoát xoay người bỏ đi, Thiên Bình lúc này đã không còn bộ dáng ngả ngớn thường thấy nữa.
Các cô hầu thường ngày hay tiếp xúc với thiếu gia cũng bất ngờ không thôi, chưa bao giờ bọn họ thấy ngài như vậy, âm u cùng lạnh nhạt. Sau khi Thiên Bình rời khỏi phòng chưa được vài giây thì quản gia Ted đã xuất hiện, ông đi cùng một chàng trai mặc áo blue trắng biểu tình lo lắng đi tới bên cạnh Ma Kết.

" Bạch Dương, cô gái ấy sao rồi?"

Thở dài, Bạch Dương hướng mắt ra bên ngoài hành lang, cô ngập ngừng " Không khá hơn tí nào, cô ấy mất máu quá nhiều "

Hướng Đại thiếu gia vừa đi chính là phòng của Thiên Yết mà, ngài ấy tới đó... làm cái gì?

Quan sát sắc mặt tái nhợt không còn chút máu của Ma Kết, quản gia Ted có chút đau lòng, tuy chẳng hề quen biết cũng như chẳng hiểu rõ ngọn ngành vì sao mọi chuyện thành ra như vậy nhưng nhìn thấy cô gái xinh đẹp này bị hành hạ đến thân tàn ma dại vầy. Ông quản gia quả đúng là không thể yên tâm. " Mau qua đây Jun, chăm sóc con bé đi "
Người con trai mặc áo blue trắng liền gật nhẹ đầu chậm rãi bước qua, biểu tình trên mặt vốn đang bình tĩnh nhưng liền lập tức kinh ngạc ngay khi nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Ma Kết, cậu không được tự nhiên mà ngờ vực lên tiếng.

" Đây chẳng phải là con gái của Nam tước Baronne tiểu thư Ma Kết sao? Cô ấy.. vì cái gì mà lại xuất hiện ở đây?" Và thương thế trên người là do đâu mà có.

Thế nhưng cho đến cuối cùng Jun vẫn không hề nói hết câu, bởi vì cậu đang bị biểu cảm của hai người bên cạnh dọa cho cứng miệng.

Cả quản gia Ted lẫn Bạch Dương đều tròn mắt kinh hãi, hoảng hốt bắt đầu lan đầy trên nét mặt. Nhất là ông quản gia Ted, thiếu chút nữa là phải giật mình ngồi xuống, Nam tước Baronne, cái tên này từ lâu rồi đã chẳng còn được ai nhắc đến, ông cũng suýt chút nữa đã không còn nhớ rõ câu chuyện kinh hoàng về gia tộc này từ mấy chục năm về trước. Lúc đó chính là thời điểm sự hỗn loạn leo cao chèn ép các quý tộc phải triệt hạ lẫn nhau. Mà đáng thương nhất lại chính là vị Nam tước nhỏ bé.
Baronne.

Thật không ngờ, có một ngày dòng dõi của con người đó lại xuất hiện tại đây, những tưởng dòng máu đấy đã tan thành tro bụi rồi chứ, thế nào mà lại.....

Đúng là Thiên lý trêu ngươi, nhân quả báo ứng lại tự tìm đến nhau. Gia tộc Louis đời đời yên ấm rốt cuộc cũng đến lúc phải dậy sóng rồi.

Gió lạnh cứ từng trận lại từng trận nổi lên đầy buốt cóng, trong phòng riêng, Thiên Yết đang diện vô biểu tình dùng khăn trắng lau đi vệt máu giữa lòng bàn tay, trạng thái quá mức yên ắng vô thức làm cho mọi sự vật theo vậy mà lạnh đi. Nhưng chưa được bao lâu cửa phòng liền bị ai đó không thương xót mà tặng ngay một cái đẩy cực kỳ mạnh bạo, hệt như có hận với nó, Thiên Bình sau khi đẩy mạnh cánh cửa một cái thật kêu, bước chân vào phòng cũng không quên đóng Sầm nó lại.
Không gian riêng tư đột nhiên bị người quấy rầy không khỏi làm cho chàng trai đang lặng yên trên ghế phải đảo tròng mắt liếc nhìn về phía trước, băng lãnh rót tia nhìn không mấy thiện cảm của mình lên người cái kẻ vừa đến, Thiên Yết giống như Tu La dưới địa ngục đang bạo nộ trong lòng, có thể sẵn sàng bộc phát bất cứ lúc nào.

Đón nhận ánh nhìn âm hiểm đó, Thiên Bình không tránh né mà dửng dưng đi đến trước mặt y không nhanh không chậm lên tiếng.

" Hãy nói là em không hề có tình cảm gì với cô gái đó "

Lông màyđã có dấu hiệu muốn nhíu chặt, Thiên Yết đã thôi lau máu trên tay mình từ tốn đứng dậy, khóe miệng tàn ác chếch lên thành một hình vòng cung đẹp đẽ, y du di gót chân của mình, ngiêng đầu phun ra bốn chữ " Nếu có thì sao?"

" Thì anh sẽ gϊếŧ chết cô ta "
Tại sao, tại sao hắn lại phát hiện ra điều này quá muộn, ánh mắt mỗi lần Thiên Yết nhìn Ma Kết, sự quan tâm tàn nhẫn vốn không nên xuất hiện trên người nó. Đi quá xa rồi, trò đùa này đã trệch khỏi đường ray mất rồi. Đừng bao giờ coi trọng bất cứ ai, đừng bao giờ bị tình yêu chinh phục, những kẻ như chúng ta không thể tồn tại điểm yếu được. Hắn rốt cuộc phải làm cái gì đây. Bật cười một tiếng, Thiên Yết hai tay đút túi quần ngửa đầu nhìn lên trần nhà, mái tóc xõa tung trước trán che đi ánh mắt không biết là dạng gì của y, đường cong trên phiến cằm nhạt nhòa ánh lên chút ít tang thương, khóe miệng cứ thế mà lạnh lẽo chuyển động.

" Muộn rồi, Dù anh có gϊếŧ chết cô ấy thì cũng đã muộn rồi, em đã..."

Trói buộc linh hồn cô ta bằng chính máu của mình. Cô ấy là của y, cho dù có chết biến thành cái xác khô thì cũng chỉ có thể là của một mình Thiên Yết là y. Đừng có kẻ nào ngu ngốc mà muốn vươn tay chạm đến. Ha... a, biết không ?
Nước mắt sẽ rơi và máu sẽ đổ đấy!!!!

Trục quay vận mệnh đã bắt đầu cọt kẹt chuyển động, giữa muôn ngàn lý do người ta lấy ra để than trách số phận thì cái hợp lý nhất có lẽ chính là.

Mặc kệ hết thảy.

Trên đoạn đường Les Halles xinh đẹp của Paris hiện đang đông nghịt người đứng chen chân trước cổng chính của nhãn hàng thời trang đôi nổi tiếng - Valentino. Mặc dù tuyết lạnh đang rơi mỗi lúc một nhiều, càng ngày càng có dấu hiệu dày lên thì các cô gái với một trái tim cuồng nhiệt vẫn bất chấp cái lạnh tới thấu xương đứng nguyên cả buổi sáng chỉ để được nghía qua một chút thần tượng của mình. Anh chàng siêu mẫu đẹp trai nhất nhì giới thời trang Kim Ngưu, tình yêu của các cô gái, người đàn ông trong mộng hằng đêm vẫn hay tưởng tượng, cho đến khi hắn chân chân chính chính xuất hiện thì lại có một số fan cuồng nhịn không được mà bật khóc, thậm chí có người còn ngất xỉu ngay tại chỗ.
Vâng, thật quá ngu muội. Xử Nữ trên tay đang ôm mèo cưng khinh bỉ hừ một tiếng, cô thật sự muốn dành lấy cái loa và hướng thẳng vào mặt mấy đứa con gái thừa thời gian, vô nghĩa hò hét bên ngoài rào chắn bảo vệ kia nói lên sự thật. Thần tượng của mấy người không hề như trong tưởng tượng đâu nha. Đẹp trai ư? thì đúng là có chút chút nhưng cũng không đến nỗi phải dập lạy hắn chứ. Đào hoa ư? cái đó cô cóc cần biết, mà có lẽ hắn cũng phong lưu thật, với cả đám fan cuồng ngoài kia nói không điêu chứ có lẽ đã hơn cả mấy tay lãng tử có tiếng trên đất Pháp rồi a. Đó chỉ là bề ngoài, thật sự mà nói...E hèm.

Mẹ kiếp cái chết bầm siêu mẫu siêu cấp đẹp trai, người tình trong mộng của các cô gái quả thật là con mẹ nó lừa đảo, hắn đích thực là một con cầm thú biếи ŧɦái khủng bố nhất hành tinh, khuôn mặt bỉ bựa đẹp đẽ mà háo sắc, hắn khốn nạn đặt tên cho một chú mèo ba tư xinh đẹp là Chuột, đấy, sỉ nhục động vật. Hắn khốn nạn thốt lên câu cảm khái đối với một cô gái chân dài rằng Chân ngắn, đấy, sỉ nhục phụ nữ. Hắn là loại người đáng bị lên án, thanh trừng sớm chừng nào thì tốt cho xã hội chừng đấy thôi.
Haiz, tội nghiệp mấy cô nàng ngoài kia, bị vẻ ngoài của tên khốn này lừa. Cũng thật may cô sớm nhận ra con người thật của hắn, nếu không thì cũng...Hả? Xử Nữ giật mình lắc lắc đầu, dù có không nhận ra con người thật của hắn thì cô cũng tuyệt đối không ngu muội như bọn họ. Phải, tuyệt đối không.

" Đã ai nói với cô rằng cô thật đơn giản chưa?" Nghĩ gì trong đầu đều hiện lên mặt hết rồi kìa.

Câu nói của Kim Ngưu đã thành công lôi Xử Nữ từ trong mộng tưởng trở về thực tại, cũng thành công làm cô giật mình phát hiện, từ khi nào thì mình đã bước chân vào thang máy, và còn là một mình cùng tên khốn này nữa chứ.

Thoáng ngượng vì hắn đang đứng bên cô thật gần, Xử Nữ liền khó chịu dịch người về một góc trong cùng của thang máy, trừng mắt với Kim Ngưu đang cười châm chọc kế bên. " Mặc kệ ta "
Cái hành động đáng yêu đó khiến cho con thú trong lòng Kim Ngưu nhoáng một cái muốn phá kén chui ra, hắn mím mím môi tiến lên phía trước một bước vươn hai tay chống ngay hai bên đầu Xử Nữ, bao vây cô vào giữa, thành công làm tiểu hồ ly hoang mang đỏ mặt không biết phải làm sao ngoại trừ việc ôm chặt chú mèo ngái ngủ trong lòng ngực, hại cho Chuột bị nghẹt thở cứ Ngao Ô mãi không ngớt, thế nhưng chủ nhân còn có chuyện quan trọng nha, không thể giúp cục cưng được rồi.

" Hiện tại chúng ta nên làm quen trước cảnh quay đầu tiên của buổi chụp hình nhỉ?"

Câu nói vô vàn hàm ý cùng ánh mắt chứa đầy lửa nóng của Kim Ngưu khiến cho Xử Nữ vốn đang hùng hổ mắng chửi hắn trong lòng phải run sợ, nuốt nuốt nước bọt, Xử Nữ thầm rủa tại sao thang máy lại chạy chậm như vậy. Cứng ngắc kéo giãn mặt mình ra như không thèm để ý, cô xua xua tay " A ha..h..ha , không c..cần đâu, thật ra t..hmmmm mm"
Câu nói ngắc ngứ chưa kịp thốt ra hết thì môi đã bị Kim Ngưu hung hăng lấp kín, Xử Nữ trợn to mắt không dám tin mà nhìn hắn, tên khốn này dám hôn cô lúc này, lỡ như thang máy bật mở và có người nhìn thấy thì làm sao? Hai má đã đỏ như quả cà chua chín, Xử Nữ cố gắng quay mặt mình về phía khác nhưng Kim Ngưu cũng không hề chịu thua, đuổi theo tiếp tục nụ hôn cuồng nhiệt, bàn tay sớm đã ngứa ngáy không yên, hắn chẳng hề ngần ngại mà vòng qua thắt lưng cô kéo sát về phía mình, Chuột bị kẹt giữa hai người thì đau khổ không thôi, chỉ biết bất mãn kêu lên đầy tủi thân.

Chẳng biết qua mất mấy giây không thể hít thở, Xử Nữ tay chân đã bắt đầu nhũn ra hết cả, đúng lúc này Kim Ngưu cũng vui vẻ mà kết thúc nụ hôn xấu xa của mình, vươn lưỡi liếm môi, hắn ôm chặt lấy Xử Nữ sớm đã chẳng còn khí lực không quên trước khi cửa thang máy mở ra, ghé vào tai cô châm chọc một câu.
" Quên nữa, nụ hôn này chỉ là món khai vị, món ăn chính của buổi chụp hình ngày hôm nay là cảnh chúng ta Thân Mật trên giường a "

Nở một nụ cười vô cùng bỉ, Kim Ngưu hôn chóc vào má Xử Nữ đang thất thần một cái, tiêu sái bước ra khỏi thang máy tiện thể ôm luôn bé mèo sắp sửa chết vì bị ôm cho nghẹt thở trên tay cô.

Thằng khốn... AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA, cô sẽ gϊếŧ hắn, gϊếŧ hắn, gϊếŧ hắn. Điên cuồng chùi mạnh môi, Xử Nữ mặt mũi đỏ lựng đau khổ bước ra ngoài. Từ khi nào thì cô lại bó tay trước tên biếи ŧɦái đó thế này, ông trời chẳng lẽ không có mắt sao, ngài nỡ lòng nào mặc kệ một nữ công nhân hoàn hảo như tôi bị chà đạp chớ. Không công bằng a.

Nếu như để fan cuồng biết Xử Nữ có suy nghĩ rủa xả thần tượng của bọn họ như vậy thì không biết sẽ phanh thây cô như thế nào, lại càng không nói đến quan hệ của hai người bị bọn họ phát hiện. Cô không bao giờ dám nghĩ tới sẽ có ngày mình phải đối mặt với điều đó đâu nha. Nhưng cái điều sắp tới đây cô phải đối mặt mới quan trọng, buổi chụp hình chả có tí tẹo kinh nghiệm gì từ một cô y tá cùng chàng siêu mẫu xấu xa đáng ghét kia.
Đứng trước cổng chính của tòa nhà, Song Tử với biểu cảm ngây ngẩn đầu ngửa lên vuông góc với trời , mục đích chỉ để ngắm cho thật kĩ dòng chữ to bự chảng Valentino. Mặc kệ cho tuyết cứ nhỏ giọt lên mặt lạnh tới buốt cóng thì cô cũng không hề có dấu hiệu sẽ hạ xuống. Mấy tên vệ sĩ mặc vest đen đang đứng cạnh một bên cổng cũng bị phát ngốc theo, không biết rốt cuộc trên kia có mỹ nam hay tiên nữ gì mà cô nhóc đáng yêu như con nít mới lớn kia cứ nhìn mãi không thôi, thậm chí có tên còn đần độn nhịn không được mà ngước đầu nhìn theo, thật sự muốn tìm ra rốt cuộc trên kia có cái gì đặc biệt.

Dần dần, từ một Song Tử ngây thơ liền kéo theo một đàn áo đen cùng nhau ngây thơ ngửa mặt lên trời Hứng tuyết.

Qủa thật vô cùng dở hơi. Sau khi từ gara đi lên nhìn thấy một màn như vậy không khỏi làm cho Cự Giải phải đen mặt, thế nhưng cũng có chút buồn cười, tiểu bạch thỏ ngốc nghếch của hắn. Phát ngốc chỉ vì hàng chữ nhấp nhánh trên đỉnh tòa nhà ấy thôi sao, đáng yêu cũng không cần phải chọc người ta yêu thương như vậy chứ.
Nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh cô, Cự Giải hứng thú cũng ngửa đầu lên nheo mắt nhìn, khóe môi vô thức muốn nở nụ cười nhưng mà tuyết rơi lả tả như vậy thật đúng là làm cho người ta cười không nổi, có phải hắn cũng bị dở hơi luôn rồi không. Song Tử ngơ ngẩn như vậy mất một lúc lâu, chỉ là thứ mà cô ngắm nhìn lại chẳng phải là dòng chữ to tướng Valentino nào đó mà chính là cái người ở tít trên đỉnh ấy kìa.

Tại sao lại có người ở tận trên đấy? có gì vui sao? Song Tử ngây ngô nghĩ, thật sự thì đầu óc đơn thuần như cô chỉ có thể nghĩ xa đến chừng đó. " Ế, biến mất rồi "

Song Tử đột nhiên kêu lên khiến cho Cự Giải nhíu mày không hiểu, một đám người mặc vest đen lúc này mới phát hiện sự có mặt của hắn, hoảng hốt xấu hổ xô đẩy nhau đi về vị trí của mình thầm mắng chửi cô nhóc ngốc nghếch nào đó trong lòng. Không để ý nhiều đến bọn họ, Cự Giải hiện thời chỉ chăm chút vào biểu tình thất vọng của Song Tử bên cạnh, chờ cho đến khi cô hạ đầu mình xuống nhìn thẳng vào hắn thì Cự Giải mới lười nhác lên tiếng.
" Cái gì biến mất? "

Không ngờ giám đốc lại xuất hiện ngay trước mắt mình nhanh như vậy, Song Tử liền nở nụ cười chỉ thẳng tay lên phía trên dòng chữ Valentino mà háo hức " Người biến mất a, có người ở trên đó "

Có phải là bị cô vờn cho muốn ngu rồi không, Cự Giải thề là mình chả hiểu tiểu bạch thỏ đang nói cái quái quỷ gì, không mấy thích thú mà ngửa đầu lên một lần nữa, Cự Giải liền muốn cho ngay mình một bạt tai. Từ khi nào thì hắn lại đần độn như thế, Song Tử nói cái gì cũng đều không tự giác được mà nghe theo. Đen mặt một tay túm lấy cô nhóc đáng yêu này lôi vào trong tòa nhà, hắn vừa khó chịu gằn nhẹ.

" Lát nữa nếu cần thì nói, còn không thì tuyệt đối im lặng rõ chưa "

Song Tử la oai oái bất mãn " Nhưng là có người thật mà "

" Im ngay " Đoán chắc tiểu bạch thỏ bị quáng gà nên mới bị ảo giác do ngửa đầu quá lâu gây ra, Cự Giải không kiên nhẫn mà dùng lực đạo mạnh mẽ lôi cô hất thẳng vào trong thang máy, một đường đi lên Hội trường diễn ra buổi chụp hình quan trọng.
Thế nhưng.

Sau ngày hôm nay, Cự Giải không hề biết được rằng chính hắn sẽ phải hối hận khi không tin lời cô nhóc ngốc nghếch của mình. Khoảng không trắng xóa trên tận đỉnh cao của tòa nhà đang bị bao trùm bởi sự hoang tàn của bóng tối.

Ở đó, quả thật là đang có người......