Sau kì thi, tất cả mọi học sinh trong trường đều có được một kì nghỉ kéo dài một tuần, ban đầu các thành viên của Zodiac đều thống nhất là sẽ tổ chức một buổi du lịch xa khoảng năm ngày, nhưng tất cả đều tan thành mây khói khi Nhân Mã từ chối tham gia vào hoạt động này. Một đứa không đi thì sẽ làm cho cả đám còn lại mất hứng, cuối cùng chỉ là mỗi ngày đi ăn sáng hoặc đi chơi đâu đó mà thôi.
Nhưng điều này lại trái ngược với suy nghĩ của bọn nó, tất cả đều nghĩ sẽ là những buổi hội họp nhàm chán, nhưng kể ra thì sau vài ngày đối với tụi nó thì đây cũng là kì nghỉ không tệ như tưởng tượng.
Tần số xuất hiện của Song Ngư trong các buổi họp đoàn tụ của nhóm Xử Nữ được tăng lên khá nhiều, gần như là đã không bao giờ vắng mặt nữa. Qua một quãng thời gian dài, chính Bạch Dương mới là người phát hiện ra đầu tiên điều mà cô đã canh cánh trong lòng suốt mấy ngày nay.
Trong lúc tụi kia đang chăm chú xem một bộ phim kinh dị, Bạch Dương đã thì thầm sát tai Song Ngư thật nhỏ: “Cậu, dạo này Thiên Bình sao rồi?“.
Song Ngư hơi cau mày lại, nương theo ánh sáng của màn hình, Bạch Dương rốt cuộc cũng hiểu ra, chắc chắn mối quan hệ cả hai đang có vấn đề.
Vẫn giữ một giọng nói thản nhiên bình thường, Song Ngư đáp: “Dạo này Thiên Bình hay đi chơi với Cự Giải, tớ cũng không rõ lắm!“.
Lọt vào tai Bạch Dương thì thành không bình thường tí nào, cô cảm nhận được khí tức phẫn nộ trong câu trả lời của Song Ngư.
Bạch Dương kéo người ngồi sát Song Ngư, nói tiếp: “Thiên Bình chưa bao giờ tham gia cùng với đám con gái riêng cả“.
Song Ngư nhếch mép, dĩ nhiên là Bạch Dương không để ý: “Thiên Bình là người thắng thắn, cậu nên nhớ điều đó“.
“Ý cậu là... “ Bạch Dương hơi mơ hồ.
“Cậu ấy một vài người trong đây từng có xích mích, loại người thẳng thắn và có lòng tự tôn cao như cậu ấy, không bao giờ đi kết thân nhanh chóng được“.
“Nói chung là....” Song Ngư nói tiếp, lần này là trực tiếp xoay mặt về phía Bạch Dương: “Đã hết giận rồi nhưng không thể mặt dày như tớ mà trực tiếp coi như không có gì mà làm huề được“.
Bạch Dương cau mày lẩm nhẩm: “Tính cách kì lạ...“.
-----------------------------
Thiên Bình hắt xì hai cái, đưa tay lên mũi xoa xoa: “Không lẽ cảm rồi?!“.
“Nghỉ mà không đi chơi đâu hả?“. Một giọng phụ nữ vang lên trong canh phòng yên ắng.
Thiên Bình vội xoay đầu lại, không được tự nhiên mà trả lời: “Làm phiền mợ đừng tự tiện bước vào phòng cháu mà không gõ cửa!“.
Người phụ nữ có vẻ chả thèm để ý đến thái độ hỗn xược của Thiên Bình, ngược lại còn vui vẻ: “Dạo gần đây, mợ nghe nói cháu hay xuống bang lắm?!“.
Giọng điệu này nghe đi nghe lại cũng không thấy thoải mái, Thiên Bình cân nhắc nín nhịn trong lòng mà lễ phép trả lời: “Dù sao đó cũng là việc sau này của cháu, cháu cũng nên học hỏi để biết nhiều hơn“.
Nghe đến câu này của Thiên Bình, người phụ nữ bỗng trở mặt đanh giọng: “Việc sau này sao?“.
Làm Thiên Bình càng hứng thú: “Đúng vậy, dù thế nào cháu cũng phải thừa kế thôi mà“.
Nhìn vẻ mặt của người phụ nữ, Thiên Bình khích bác: “Chả lẽ mợ nghĩ cháu sẽ không nắm quyền thừa kế sao? Hay là mợ nghĩ...” Thiên Bình nhếch môi: “Cháu sẽ phải mang ơn công dưỡng dục của mợ để mà nhường quyền thừa kế cho con của mợ... a, quên mất, ngay cả một đứa con, mợ cũng không có nổi kia mà!“.
Mặt người phụ nữ chưa gì đã xám ngoét, tức giận đến nỗi nổi đầy gân xanh trên gương mặt xương xẩu của mụ.
Thiên Bình bước đến cửa phòng mở ra, đưa tay ra hàm ý mời ra ngoài kèm theo một nụ cười tươi tắn: “Lúc này cháu đang bận, nếu mợ không còn việc gì, thì xin phép ra ngoài dùm“.
Người phụ nữ kia chỉ hận không thể lao vào xé toát cái bản mặt kiêu ngạo của Thiên Bình, đành cố gắng vớt vát thể diện cuối cùng của mình mà hậm hực bước ra ngoài.
Người phụ nữ sau khi bước ra vẫn nghe được giọng nói đầy châm biếm sau cánh cửa đang dần khép lại của Thiên Bình: “Nói ra thì cũng học được cách có học thức đấy“. Là không la hét vào mặt người khác.
Rồi Thiên Bình lắc đầu tự lảm nhảm với chính mình: “Đúng là điều đáng thất vọng ở một người phụ nữ đó chính là chưa bao giờ chiếm được vị trí quan trọng trong cuộc đời người chồng mà“.
Đang khi Thiên Bình quay lại với công việc còn đang giang dở thì tiếng chuông điện thoại reo lên, Thiên Bình đưa lên tai nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn vào những tờ tài liệu tiếng anh chi chít đầy trên bàn: “Sao thế? Ma Kết?“.
Ma Kết bên kia cũng có vẻ như đang tập trung làm điều gì đó, Thiên Bình vẫn còn nghe rõ tiếng giấy sột soạt vang bên tai. Giống như sau khi suy nghĩ xong, Ma Kết bắt đầu nói: “Tôi đã xem qua sơ bộ bản tài liệu xuất thân của Kình Ngư, cũng khá ngạc nhiên rằng khi anh ta lại làm việc cho nhà của cậu, đồng thời tạm lãnh vị trí đứng đầu trong bang“.
Thiên Bình liền ngưng tay đang lật tài liệu giữa chừng, ngạc nhiên hỏi: “Việc của Kình Ngư, anh ta làm trong nhà tôi mà tôi còn không rõ thì làm sao cậu rõ được!“.
Ma Kết đầu dây bên kia tỏ vẻ đắc chí, dĩ nhiên Thiên Bình cũng không thể nhìn thấy biểu cảm này: “Cha của Kình Ngư từng là một trong các cổ đông công ty nhà tôi“.
Điều này làm cho Thiên Bình không khỏi ngạc nhiên, cô hấp tấp: “Hả? Cái gì?“.
“Cậu không biết cũng phải, dù sao đi chăng nữa, cha của anh ta đã gặp tai nạn máy bay chết cách đây hai mươi năm rồi“.
Thiên Bình im lặng đồng nghĩa chờ Ma Kết nói tiếp.
“Lúc đó anh ta mới mười một tuổi, sau đó được gia đình cậu lén lút cưu mang, đừng ngạc nhiên Thiên Bình à, có người trong bang thuộc tầm trưởng lão đã cho tôi biết những điều này, anh ta xuất thân trong một gia đình quyền quý, thảo nào khí chất mới không tầm thường nên gia đình cậu mới cho anh ta làm thủ lĩnh đương nhiệm“.
“Cậu...” Thiên Bình ngập ngừng: “Vì sao lại tìm hiểu những thứ này?“.
Bị Thiên Bình đột ngột hỏi một câu không giống như anh nghĩ, Ma Kết bỗng nhiên tự chột dạ. Lúc này mới ngạc nhiên tự hỏi chính mình “tại sao mày lại quan tâm đến điều này?“.
“Tôi...” Nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Không biết vì sao, hành vi nho nhỏ này lại làm Thiên Bình hơi vui vui.
“A, tôi nghĩ Kình Ngư và Sài Lang có một mối quan hệ mật thiết nào đó mà chúng ta không biết“.
Quả nhiên chiêu này đánh động được Thiên Bình, cô bắt đầu dùng giọng điệu mà như Ma Kết diễn tả, nó nghe thật bỉ ổi: “Đúng rồi! Chắc chắn ông chú của tôi có vấn đề với Kình Ngư haha“.
Ma Kết đưa tay day trán: “Được rồi, thôi cái kiểu đó đi, rốt cuộc là vấn đề gì? Theo cậu?“.
Thiên Bình tự dặn lòng mình phải bình tĩnh, sau đó kìm nén mà nói: “Hiện tại tôi sẽ không nói suy đoán của mình nếu chưa có bằng chứng thuyết phục“. Thiên Bình đột ngột nhớ ra: “A, mà nè..“.
“Hả?“.
“Ý tôi là, Cự Giải đó!“.
Ma Kết cau mày: “Ừ, thì sao?“.
“Cậu ấy có lẽ đang gặp một vấn đề khó khăn, thiệt lòng đó, đây có lẽ là cơ hội tốt cho cậu“.
“Khó khăn gì?“.
Thiên Bình vội giả lả cười trừ: “Tạm thời không nói rõ được, tóm lại cậu nếu cho cậu ta lời khuyên tốt, biết đâu có thể...“.
Đột nhiên Ma Kết thấy bực bội, miệng liền nói: “Biết rồi, tôi sẽ thử xem cậu ấy, nhất định không phụ công sức của cậu!“.
Vừa nghe thế trái tim Thiên Bình liền đập mạnh một cái, cảm giác khó chịu nổi lên: “Ừm, ừ, vậy, chúc may mắn!“.
Cả hai cúp máy, nhưng chả hiểu sao lập tức không thể tập trung vào đống giấy tờ trên mặt bàn nữa.
-----------------------------
Người ta có câu chạy tình tình theo, theo tình tình chạy.
Câu này quả thực thích hợp với mối quan hệ giữa Xử Nữ và Sư Tử.
Xử Nữ gọi điện cho người ta mà tâm sự: “Thật sự tớ cũng không biết làm thế nào nữa?“.
Đầu dây bên kia: “Mày đi chết đi!“.
Xử Nữ nói tiếp: “Tớ rất muốn ở cạnh cậu ấy nhưng mà tớ vẫn thấy tức giận với mọi chuyện đã từng xảy ra...“.
Tút tút tút.
Đầu dây bên kia đã cúp máy.
Xử Nữ đưa điện thoại nhấn lại lần nữa rồi đưa lên tai tiếp tục than thở.
Đầu dây bên kia hét lên, chỉ hận không thể xuyên qua điện thoại mà bóp chết Xử Nữ: “Mày mà gọi lần nữa, tốn cả ba mươi phút của tao, là tao lập tức bay đến giết mày“.
Xử Nữ vẫn giữ biểu tình buồn rầu mà than: “Bảo Bình, tớ thật sự phải làm sao đây? Liệu cậu ấy có còn thích tớ không?“.
Bảo Bình bên kia tay đã vò nát quyển sách trong tay, răng nghiến ken két: “Kệ mẹ mày! Con tâm thần!“.
Bảo Bình cũng không hiểu sao dạo này mình lại phải làm quân sư tình yêu cho lũ trong lớp, cái gì cũng đến tai Bảo Bình rồi bắt anh giải quyết.
“Bảo Bìnhhhhh.....“.
Tút tút tút.
Xử Nữ đưa tay nhấn rồi bỏ lên tai.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không thể liên lạc, xin quý khách vui lòng thử lại sau, xin cám ơn“.
Xử Nữ ném điện thoại vào tường: “Mẹ nó, con chó, dám chặn bà!“.
Một hồi sau lại lượm pin gắn vào gọi tiếp cho Bạch Dương.
Một lần nữa không những không được thông cảm mà còn bị chửi té tát vào mặt.
Đến đêm nằm trên giường, Xử Nữ chậm rãi mở màn hình, tìm số điện thoại quen thuộc trong danh bạ, rồi ấn nút gọi.
Đợi rất rất lâu, đầu dây bên kia mới nhấc máy: “Alo“.
“Tớ nhớ cậu!“.
Rồi Xử Nữ ngay lập tức dập máy, trái tim đau đớn không từ ngữ nào diễn tả được.
Bản thân cô lại không biết, người vừa nghe lời tỏ bày của cô còn đau hơn cô gấp vạn lần.
----------------------------------
Đến ngày cuối cùng của kì nghỉ, cả đám con gái lại tụ tập cùng Bảo Bình đi ăn uống, Thiên Bình giật giật áo Cự Giải, gương mặt bồn chồn: “Thế nào? Đã thử nói chuyện qua chưa?“.
Cự Giải dè chừng nhìn xung quanh sau đó ghé sát lỗ tai Thiên Bình mà nói: “Thật tình... tao không biết nên mở miệng thế nào đâu, cứ mỗi lần gặp nó là câu chữ bay biến hết cả, vấn đề này hết sức nghiêm trọng, tao không muốn nó xảy ra chuyện gì cả“.
Thiên Bình nhăn mặt nói tiếp: “Tao nói cho mày biết, sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết, mày không nhanh chóng giải quyết cho nó thì sau này khó mà lo“.
Cự Giải nhéo mặt Thiên Bình: “Biết rồi! Lắm chuyện quá má“.
Song Ngư không thể nào ăn thêm được nữa.
Xử Nữ vội thêm vào: “Nè, nè, nói gì nói trước mặt nhe, đừng có thì thầm to nhỏ với nhau!“.
Thiên Bình và Cự Giải vội cười lấp liếm.
Bỗng nhiên Nhân Mã xoay mặt nói lớn tiếng cho mọi người cùng nghe: “Bạch Dương, tớ muốn kể cho cậu biết một chuyện“.
“Sao?“.
“Là chuyện về anh trai tớ“.
Bảo Bình ngạc nhiên: “Nhân Mã có anh à?“.
Nhân Mã cười hì hì: “Ừ, quan trọng là chuyện tớ sắp nói đây, anh tớ bảo là đang thích một người, mà anh ấy mới về nước, người con gái khí chất nhất anh ấy gặp gần đây lại chỉ có một người“.
Bạch Dương cau mày: “Ý là gì đây?“.
Vẫn vẻ tủm tỉm trên mặt: “Thì chỉ có cậu thôi, tớ đã xem xét kĩ rồi, có lẽ là cậu đó“.
Bạch Dương lắc đầu vì sự thản nhiên của Nhân Mã, cô buồn phiền không thèm trả lời nữa. Đối với Bạch Dương, cô sợ đàn ông, chính vì lẽ như vậy mà cảm xúc của cô dành cho Thiên Tiễn đơn thuần chỉ là đối thủ hay bạn bè gì đó, cái cách nói chuyện của Nhân Mã càng làm cô chán nản không muốn tranh chấp.
Quan điểm của Bạch Dương, những điều không quan trọng sẽ không bao giờ phiền lòng.
Khi cô vô tình ngước lên, lại chạm phải tia nhìn của người đối diện, Bạch Dương vội vàng ngoảnh mặt đi, giả vờ bắt chuyện với Song Ngư.
Đúng là cô ghét đàn ông, nhưng với một người lại khác.
Nhân Mã chỉ cố tình nói đùa cho vui nên cô cũng chả thèm trêu chọc gì hơn nữa và cũng chẳng để tâm về việc nó có phải sự thật hay không.
Chỉ cảm thấy may mắn, rốt cuộc anh ấy cũng đã có thể yêu thích một người rồi.
Nhất thời vẫn hơi buồn buồn.
-------------------------------
Tối hôm đó, Cự Giải về đến nhà, sau khi tắm rửa xong xuôi, suy nghĩ thât kĩ, cô quyết định đến trước cửa phòng của người nọ mà gõ cửa.
Cửa phòng mở, gương mặt chán nản của người kia hiện lên: “Má điên hả? Hôm nay còn bày đặt gõ cửa“.
Cự Giải nghiến răng nghiến lợi, muốn đối xử với mày đàng hoàng một chút mà cũng không được à?!
Vượt qua người đang đứng trước cửa, Cự Giải tiến đến ngồi xuống giường to lớn màu xanh đen đang nằm giữa phòng quanh mấy đồ dùng nội thất. Trước giờ, Cự Giải luôn không thích cách bài trí của căn phòng này, tuy đơn giản nhưng phòng ốc lại thiếu vệ sinh, luôn luôn bừa bộn, ngoài cái giường ra thì Cự Giải chưa từng nghĩ dám đụng đến thứ gì khác ở đây.
“Năm nay mày đã nhiêu tuổi rồi ha?” Cự Giải giả vờ hỏi.
Người nọ lườm một cái rồi đến bên tủ quần áo lấy đồ.
“Mẹ nó, dù sao tao cũng là cũng là chị mày, trả lời một tiếng cũng khó khăn vậy hả?“.
Cự Xà khép cửa tủ, chán nản nói: “Lâu lâu lên cơn đúng không?” Đang không hỏi tuổi tác giống như cả năm không gặp mặt nên quên mất vậy.
Tiếp tục làm vẻ mặt như không có gì, Cự Giải vỗ vỗ chỗ bên cạnh: “Qua đây“.
Không trả lời cũng không bước tới.
Cự Giải vỗ vỗ vài cái xuống nệm, vẻ thúc hối: “Nhanh, qua đây!“.
Cự Xà thở dài, cuối cùng đến ngồi xuống bên cạnh: “Sao nữa?“.
Cự Giải làm vẻ mặt nghiêm trọng, ngậm chặt môi một hồi mới mở miệng: “Đã mười bốn rồi nhỉ? Còn hơn một năm nữa là vào cao trung rồi“. Thậm chí đã cao lớn hơn cả chị, dù thân hình có hơi gầy gò.
Cự Xà lộ vẻ mặt khinh thường: “Thôi dùm cái, bớt làm mấy cái trò giả lả buồn nôn ấy đi!“.
Được được, tao nhịn mày.
Cự Giải bỗng trở nên nghiêm túc: “Cự Xà, hôm thứ năm vừa rồi, em được nghỉ học đúng không?“.
“Hả?” Cự Xà giật mình: “Ý gì?“.
Cự Giải biết, không hề, không hề có một buổi nào trường của nhóc con cho nghỉ cả.
“Chị nghe người ta nói là thấy em ở ngoài, nhưng vào tầm đó đáng lẽ em đang ở trường chứ nhỉ? Sáng sớm chị bị Nhân Mã lôi đi chơi sớm nên cũng không biết em có được nghỉ ngày hôm đó hay không“. Cự Giải chống cằm với vẻ thắc mắc.
“Làm...làm gì có, em lúc đó đang... ở trường mà, chắc bạn chị nhìn nhầm với người khác rồi“. Cự Xà dù cố tỏ vẻ thế nào cũng không bao giờ qua mắt được Cự Giải.
“Thật không?” Cự Giải hỏi lại.
Cự Xà đột ngột đứng dậy tức giận hét: “Chị còn không tin tôi? Tôi là loại người khiến chị phải thăm dò thế hả??“.
Cự Giải cũng không phải dạng người dễ mềm lòng, ngay lập tức nói, vẫn với thái độ điềm tĩnh: “Vậy có lẽ cậu ta nhìn lầm chăng? Bar DARK? Càng không thể nào!” Tuy lời nói như nói với bản thân nhưng cô biết, bản mặt của Cự Xà vốn đã trở nên cứng ngắc không còn một giọt máu.
Cự Giải thấy Cự Xà đứng im như phỗng, cũng không muốn dây dưa thêm chút nào nữa: “Cự Xà, chị không quan tâm lắm việc em có trốn học hay là không và cũng chả quan tâm lắm đến vấn đề em thích vô bar, tuổi của chúng ta mà, miễn em học hành vẫn đàng hoàng, không ăn chơi đàn điếm thì đối với chị vấn đề này hết sức là bình thường, cái quan trọng là...” Cự Giải đứng lên khoanh tay nhìn thẳng vào Cự Xà: “Tại sao là bar DARK?“.
Cự Xà rùng mình với tia nhìn sắc lẻm của Cự Giải, chính cậu cũng hiểu rõ bản thân không phải là đối thủ của chị mình, đã vậy trước giờ điều cậu làm chưa từng qua mắt được chị gái.
Thấy cái đầu đang cúi gằm xuống, hai tay đang nắm chặt bên người, Cự Giải khẽ thả lỏng người, hóa ra nó cũng biết sợ, giọng Cự Giải trở nên dịu hơn: “Chị hỏi em, em vì vô tình không biết mà bước vào, hay là em muốn thay đổi khẩu vị? Hay là em thật sự như vậy? Nói cho chị nghe!“.
Cự Xà run run, nỗi sợ hãi bao trùm cậu, cậu luôn biết chị gái sẽ luôn thông cảm cho mình cũng như biết tính hướng của Cự Giải nhưng quả thật cậu vẫn không có gan để bày tỏ ra hết tất cả, cậu chưa bao giờ muốn! Đáng lẽ cậu nên cẩn thận hơn, nếu cậu biết suy nghĩ hơn thì lúc này đây đã không phải gặp hoàn cảnh trớ trêu mức đường cùng thế này.
Phải! Đối với cậu, đây chính là đường cùng.
Đột nhiên Cự Giải xen vào cắt đứt mạch suy nghĩ của Cự Xà: “Không phải đường cùng...“.
“Hả?” Cự Xà ngước mắt lên nhìn.
Nhìn vẻ mặt mơ hồ của Cự Giải, nhất thời cậu thấy đau, cảm thấy vô cùng tội lỗi.
“Em trả lời đi, chọn một trong ba, rốt cuộc em... em đừng nói với chị là nhìn lầm, chị bảo đảm với tính cách cậu ấy nếu nhìn không rõ sẽ không nói cho chị biết đâu. Nào, Cự Xà, nhìn chị như em đang nhìn đi, thứ nhất, thứ hai, hay thứ ba?“.
Cự Xà mắt chốc đã đỏ hoe, miệng run lập cập: “L..à...à b...ba“.
Cự Giải nhắm mắt khoảng năm giây, sau đó kéo Cự Xà ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt lên hai vai Cự Xà, khẽ giọng nhỏ nhẹ: “Từ lúc nào? Không, ý chị là em phát hiện từ lúc nào?“.
Cự Xà cúi gằm mặt: “Từ lúc chị kể cho em nghe những thứ....“.
Cự Giải há miệng thở hắt: “Không lẽ... là do chị...“.
Chưa kịp nói xong Cự Xà đã chặn lại: “Không, không phải đâu, chỉ là từ lúc đó em mới vô tình chú ý về bản thân mình hơn thôi“.
“Rồi sau đó?“.
“Em cảm thấy đó mới là mình, lúc đầu em sợ lắm, sợ đến chết luôn, em không hề muốn như vậy. Nhưng biết làm sao bây giờ hả chị?” Cự Xà cầm cánh tay Cự Giải mà lắc: “Em thật sự, em thật sự không thể làm gì được!! Em thấy mình không bình thường rồi“.
Cự Giải trấn tĩnh Cự Xà, giữ chặt tay cậu mà nói: “Không có gì hết, Cự Xà, không có gì là không bình thường cả, đó là điều rất bình thường“.
“Nhưng... em....“.
Cự Giải chặn lại: “Tình yêu là một thứ tuyệt đẹp, dù cho em có yêu ai đi chăng nữa, em hiểu không?“.
----------------------------------
Từ lúc Thiên Tiễn về nhà, Nhân Mã không ngày nào là không qua phòng của anh trai, hôm nay cũng như thế, sau khi đi chơi về, cô theo thói quen không thèm gõ cửa mà xông vào thẳng.
“Tôi là nói...” Đột nhiên chất giọng cao hứng của ông anh vang lên, Nhân Mã liền im lặng mà đứng ngay kệ sách gần cửa, do phòng quá lớn và nhờ đồ đạc xung quanh quá nhiều nội thất nên Thiên Tiễn hoàn toàn không biết sự hiện diện của Nhân Mã.
Nhân Mã tò mò lắng nghe.
Đại loại cô chỉ nghe được Thiên Tiễn nói mà không thể nào biết bên kia trả lời những gì.
“Điều tra về người đó cho tôi“.
“Thì sao? Đó là việc của tôi, tôi giao cho ông làm thì đừng hỏi nhiều“.
Nhân Mã vuốt cằm, quả nhiên ông anh dù lớn thế nào thì vẫn cứng đầu bướng bỉnh vậy thôi, có những thứ không thể thay đổi được.
“Nơi ở? Năm sinh, à không, trông vẫn còn nhỏ, mà thôi, điều tra tất đi!“.
Dập máy quay lại đã thấy gương mặt cười gian của Nhân Mã.
Thiên Tiễn nhếch mép hỏi: “Gì đây?“.
Nhân Mã chống cằm nhìn Thiên Tiễn: “À há, em biết rồi nha!“.
Thiên Tiễn buồn cười: “Sao?“.
Nhân Mã nhún vai tỏ vẻ không muốn trả lời, sau đó nói vu vơ: “Oa, em sắp có chị dâu rồi, trông ngóng quá đi“.
Thiên Tiễn cúi xuống nhìn chiếc điện thoại nho nhỏ khác đặt trên bàn, thứ mà Nhân Mã không để ý, anh khẽ mỉm cười: “Làm sao em đoan chắc rằng người ta sẽ chịu gả cho anh“.
Nhân Mã chống nạnh cười không biết xấu hổ: “Lại không sao? Vì đối phương là anh kia mà, là Thiên Tiễn gia tộc họ Bùi đó!! Haha“.
-------------------------
Phần tác giả:
=)))
Dù sao cám ơn các bạn đã suốt hơn 8 tháng qua đã yêu thương mình, có những bạn mới biết đến truyện cũng có những bạn đã cùng mình đi suốt hơn nửa năm trời. Và thậm chí có người suốt quãng thời gian dài đó đã luôn luôn viết cmt trò chuyện với mình, dường như từng chương đều không vắng mặt.
Truyện này mình cũng không biết bao giờ hết đâu nha haha =))) tới tận 40 chương mà một tiến triển cao trào cũng không có thì cũng đủ hiểu rồi, có khi hơn trăm chương =))) Mà cũng có khi nào là OE hoặc BE cho mau hết cũng không biết chừng >_