108 Tinh Thiếu Nữ Lương Sơn

Chương 20




- Tại hạ Thiên Cơ tinh Trí Đa Tinh Ngô Dụng, tên thật là Tâm Giải.
Nàng khoác áo choàng, nụ cười tràn ngập nét kiêu ngạo:

- Sau khi thấy công tử phá được châm ngôn mê cục, tiểu nữ tử liền quyết định công tử làm tuỳ tùng của công tử, chỉ cần công tử nguyện cùng Tâm Giải liên thủ, muôn vàn cấm địa, vạn pháp kỳ môn ở Lương Sơn đại lục chúng ta đều có thể phá được, đến lúc đó danh chấn Nữ Lương Sơn cũng dễ như trở bàn tay.

Tô Tinh không nói câu nào, khuôn mặt nhìn như cười mà không phải cười.

- Công tử có biết vì sao người phá giải được châm ngôn mê cục mà không thu hoạch được gì hay không?
Ngô Tâm Giải lộ vẻ thâm sâu, tay vung lên, kim quang từ túi Tinh Giới bay ra, một quyển quyển sách xuất hiện trong tay nàng, khuôn mặt thiếu nữ tràn ngập tự hào. Thực hiển nhiên, người nhanh chân đến trước phá giải châm ngôn mê cục chính là nàng -- Trí Đa Tinh.

- Quyển "Tâm Như Minh Kính Cực Chân Tâm Pháp" này đúng là Tâm Giải phá mê cục mà có được, chỉ cần công tử nguyện ý cùng Tâm Giải ký khế ước, Tâm Giải sẽ dâng lên bằng hai tay.
Nói xong, Ngô Tâm Giải xinh đẹp ái muội liếc mắt nhìn hắn, nàng phong tình vạn chủng, lượn lờ như một làn khói đi tới:

- Anh Mi lạnh như băng vậy, chẳng lẽ công tử không muốn một Tinh Tướng có thể làm được nhiều thứ hơn cho công tử hay sao?

Trí Đa Tinh Ngô Tâm Giải thần thái vô cùng tự tin, tuy rằng Tô Tinh dễ dàng khám phá ra mưu kế của nàng, nhưng đối với nàng mà nói, đấy không là vấn đề, vấn đề là hiện tại hắn đang gặp phải khốn cảnh.

Lâm Anh Mi bị nhốt trong phủ hoàng tử ở Hùng Quan thành, hắn không thể dùng sức một người mà cứu nàng ra được, làm thế không khác nào con thiêu thân lao đầu vào lửa.

Người thông minh thường thường đều có một nhược điểm —— Đó chính là khi đối mặt với sự thỏa hiệp, bọn họ thường thường càng hiểu được tình cảnh của chính họ, cũng biết những việc họ làm sẽ mang đến hậu quả, mà một việc chắc chắn sẽ dẫn đến cái chết thì những người này tuyệt đối không làm. Hơn nữa, Thiên Cơ tinh ở Nữ Lương Sơn xếp ở vị trí thứ ba, hơn xa Thiên Hùng tinh ở vị trí thứ sáu, tu vi của Tô Tinh tính ra chỉ là nhập môn, cùng hợp tác với bậc mãnh tướng như Thiên Hùng tinh cũng không phải lựa chọn sáng suốt, Thiên Cơ tinh nàng có thể cho hắn thứ gì đó hợp lý hơn. Xét về cả tình lẫn lý, trước mắt hắn chỉ có một lựa chọn.

Thậm chí, Ngô Tâm Giải đã sắp đặt một nước cờ rất hấp dẫn —— Dùng năng lượng liên kết giữa nàng và hắn thuận lý thành chương cứu Lâm Anh Mi, cũng sẽ không khiến hắn trở thành kẻ phản bội.

Đây chính là kế hoạch thiên y vô phùng* của Ngô Tâm Giải!

(*: áo tiên, áo trời không nhìn thấy đường may. Thưowngf nói những việc kín kẽ, không lộ ra sơ hở)

Thiếu chủ, cho Ngô Dụng đi theo ngươi đi.

Đáy lòng Ngô Tâm Giải thầm kêu gọi.

Tô Tinh nhìn nàng, sau khi trầm mặc một lát đột nhiên cười to, giống như được đọc một câu truyện cười vậy, khiến thiếu nữ có chút không hiểu ra sao.

- Quả thực.... Quả thực....
Tô Tinh giơ ngón tay cái lên, phát ra câu ngợi khen từ phế phủ:

- Ngươi quả thực rất giỏi, ta đột nhiên có chút thích ngươi rồi, tài diễn xuất của Thiên Cơ tinh quả thực khiến cho ta cả đời khó quên a, ngay cả việc biến người ta thành kẻ phản bội cũng vẫn cảm thấy cam tâm tình nguyện a... Rất rất giỏi...

- Đây chỉ là vì cứu Anh Mi...
Ngữ khí của Ngô Tâm Giải có chút kích động.

Tô Tinh rõ ràng tươi cười như gió xuân, chỉ là trong đó mang theo một giọng lạnh lùng cự người ngoài ba thước.

Có lẽ Ngô Tâm Giải có thể tính kế hết thảy, có điều nàng đã xem nhẹ ý chí của Tô Tinh.

Thân là quân nhân, có một quy tắc bất thành văn -- Tuyệt đối không vứt bỏ đồng đội!!!

Tuyệt đối không!

- Nếu ngươi cho là có thể khống chế ta thì sai lầm lớn rồi!

Hắn trào phúng nhìn nàng, không chút do dự xoay người bước đi, nàng có lấy ra nhiều thứ dụ hoặc hơn nữa đối với hắn cũng chỉ giống như là rác rưởi mà thôi.

Ngô Tâm Giải kinh hãi, không tin hét lớn:

- Công tử, ngươi đây là đang đi chịu chết, bọn họ nhất định sẽ chửi ngươi là tên ngu ngốc!

- Sợ chết? Vậy ta cũng không xứng làm một chiến sĩ!

Hắn lạnh lùng bỏ lại một câu, Lạn Vĩ Độn biến hóa, chớp mắt đã mất hút trước mắt Ngô Tâm Giải, không có chút lưu luyến nào.

Vì cái gì!

Chẳng lẽ Thiên Cơ tinh ta kém hơn Thiên Hùng tinh sao?

Lần đầu tiên nàng hoàn toàn không nắm được trong lòng bàn tay. Ngô Tâm Giải suy sụp ngồi dưới đất, thần sắc mờ mịt.

Nàng không hiểu, thật sự không hiểu.

.......

Hùng Quan thành, Hoàng tử phủ.

Bóng đêm dần dần lan toả.

Đại viện trong phủ phát ra ánh sáng như ngọc, Thiên Hồi Bắc Đẩu trận vẫn đang không ngừng rút tinh lực của Lâm Anh Mi, người đứng xem bên cạnh đã muốn choáng váng.

- Đây là Thiên Hùng tinh sao?
Câu Chỉ nuốt nước bọt, sự tham lam đã biến thành kính sợ với sự ương ngạnh của Lâm Anh Mi, thậm chí gã có chút không dám nhìn vào đôi mắt quyết đoán lãnh liệt kia của nàng.

Nơi đó tràn ngập sấm sét đâm vào cốt tủy.

- Nàng cũng chỉ có thể mặc cho điện hạ tuỳ ý bài bố mà thôi.
Lão giả lạnh lùng nói.

- Bản cung thật sự có thể trở thành chủ nhân của Lâm Xung sao?
Câu Chỉ đã không còn tin tưởng như trước nữa.

- Ký khế ước không phải do nàng ta quyết định.

Nghe lão giả nói, xong Câu Chỉ cũng gật đầu tự an ủi bản thân.

Lúc này, ánh mắt lão giả đột nhiên phát ra một đạo duệ quang, nhe răng cười:

- Hàng Tinh giả của Lâm Xung đánh đến đây rồi, thật sự là muốn chết!

- Lập tức truyền khẩu dụ của bản cung, phong tỏa HùngQquan thành, phái binh mã đuổi giết, lúc này tuyệt không thể để hắn thoát được.
Câu Chỉ lớn tiếng ra lệnh.

- Điện hạ không cần lo lắng.
Lão giả khinh miệt nheo mắt:

- Văn Hòa đã đến, lúc này hắn không chạy thoát được đâu.

- Vậy thì còn gì bằng.

.......

Tô Tinh muốn chạy thật nhanh tới Hoàng tử phủ, nhưng thần niệm mạnh mẽ của Tinh Vân tu sĩ hiển nhiên là một chướng ngại lớn, vô luận ngươi che dấu tốt cỡ nào, một khi triển loại thần niệm này, giống như một cái ra-đa cực chính xác vậy, muốn âm thầm di chuyển quả là rất khó khăn, huống chi tu vi đối phương còn cao hơn hắn.

- Ngươi còn đi tìm cái chết à?
Tinh Vân tu sĩ Văn Hòa đã bị một phen nhục nhã lớn, gương mặt non choẹt kia nhìn qua như là muốn vặn vẹo:

- Ta sẽ ngươi sống không bằng chết!!!

Hắn há to miệng, một hạt châu bằng sắt phun ra.

Như là một tia chớp sáng ngời.
Lúc này Tô Tinh cũng không chạy trốn, hắn giơ Ngân Kiếm, bóp chặt cò súng, khi còn làm phi công hắn đã được rèn luyện phản xạ và thị giác, bây giờ được tinh lực rèn luyện nghiễm nhiên tăng lên không ít, viên đạn liên tục bắn ra rất chuẩn xác.

Không khí như phát ra âm thanh bị thiêu đốt.

Ngân quang nháy mắt hoá lớn trước mặt Văn Hòa, gã vội cúi xuống tránh được viên đạn, nhanh chóng niệm chỉ quyết, Phá Diệt châu bộc phát ra lực lượng cuồng bạo tạc xuống làm nơi Tô Tinh đang đứng biến dạng.

Một thân ảnh, như là u linh trôi nổi trong không khí.

Văn Hòa bất khả tư nghị nhìn Tô Tinh xuất hiện bên cạnh gã.

- Tên Tinh giả chết tiệt!

Văn Hòa cắn răng, thân hình vội né tránh, ngón tay vội vàng vẫy một cái, chuẩn bị thu hồi Phá Diệt châu.

Tô Tinh cũng không thèm nhìn gã, ngón tay liên tục bóp cò.

Họng súng bắn ra khói lửa sáng loá, giống như lưu tinh dày đặc bắn về phía Phá Diệt châu. Rút cuộc hơn mười viên đạn rốt cũng có được thành quả, Phá Diệt châu bị ngăn cản thành công.

Văn Hóa ngạc nhiên, gã cảm thấy những lý giải về pháp khí trước đây đều bị đảo lộn hết rồi, kia là cái pháp khí gì, cư nhiên có thể đánh lui Phá Diệt châu của gã?

- Xem ra ngươi cũng không phải vô năng như ta tưởng.

Văn Hoà phun ra một câu, đột nhiên vung Lôi Minh kiếm.

Kiếm dẫn ra sấm chớp sáng ngời, một tia sét đánh tới Tô Tinh với tốc độ cực nhanh, hắn cũng không dám đón đỡ, theo bản năng tránh đi, Văn Hoà lại vung Lôi Minh kiếm bổ ra một đạo thiểm điện.

Tia chớp giống như hỏa xà hung mãnh cắn phá quảng trường này thành từng mảnh nhỏ.

Tô Tinh gian nan né tránh vài lần. Thần sắc Văn Hòa càng ngày càng ngưng trọng. Phản ứng nhanh nhẹn của Tô Tinh vượt xa phán đoán của gã, xem ra Hàng Tinh giả cũng không thể phán đoán theo lẽ thường được. Lập tức gã cũng không chút do dự, cất tiếng cười lạnh, ánh mắt bỗng ngưng chuyển động, quát:

- Chân lôi tru tà, vô vật bất phần! ! Tru Tà Thần lôi!"

Văn Hoà đã bị Tô Tinh chọc cho nộ hoả bừng bừng liền xuất ra pháp thuật mạnh nhất của gã.

Lôi Minh kiếm hoá thành một con mãng xà cực lớn há cái miệng như bồn máu lao về phía Tô Tinh, chỉ thấy ánh điện chớp nhoáng, đêm tối bị một bao phủ một màu nhợt nhạt.

Đạo lôi điện này thật sự quá nhanh, Tô Tinh căn bản không thể phản ứng được gì.

Mãng xà cắn xuống

Sấm chớp điên cuồng, toàn bộ vật thể trong bán kính mấy chục mét xung quanh Tô Tinh đều bị đánh nát.

- Ha ha ha ha, lần này ngươi còn không chết được sao?
Văn Hòa cười to.

Bình!!!

Bỗng nhiên, một đạo ngân quang xé rách màn đêm, vẽ ra một đường cong dài.

Văn Hoà cố nén kích động vội vàng tránh đi, nụ cười trên mặt đã sắp biến thành mếu rồi.

Sau khi lui khỏi Tru Tà Thần lôi, Tô Tinh vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, chỉ thấy toàn thân hắn được một làn quang hoa màu trắng bao phủ giống như là có thêm một lớp giáp, Tru Tà Thần lôi hoàn toàn bị ngăn cách.

Không có khả năng, tên này mới đạt Tinh Trần trung kỳ mà thôi, sao có khả năng đỡ thần lôi thuật mạnh nhất của gã?

- Đó là?!!

Văn Hòa thấy được tay trái Tô Tinh nắm một khối ngọc bích, tinh lực cường đại bảo hộ hắn chính từ ngọc bích này tuôn ra.

- Tinh Bảo!!!!

Văn Hòa hoảng sợ tuyệt luân, vội vàng thúc dục pháp quyết của gã.

Tinh Vân cấp pháp khí Lôi Minh kiếm phát ra tiếng tiếng sấm rít gào chấn động tâm thần.

Có điều toàn bộ lực lượng đều bị Trầm Tinh Bích hút lấy.

Văn Hòa xoay người muốn trốn, Tô Tinh cũng dùng Lạn Vĩ Độn xuất hiện trước mặt gã, họng súng nhắm ngay đầu, sắc bạc loé lên.

Hai ngón tay Văn Hoà điểm một cái, pháp thuật của Tinh Vân kỳ đủ sức để đánh bay viên đạn, có điều Tô Tinh bắn ra chỉ là để hấp dẫn lực chú ý của gã mà thôi, Mũi kiếm của Ngân Kiếm đâm thẳng vào cổ Văn Hoà đang không hề phòng bị.

Văn Hòa vẻ mặt hoảng sợ, tuyệt vọng kêu lên:

- Ngươi đến tột cùng là loại người nào???

- Thiếu chủ của Thiên Hùng tinh!!!
Tô Tinh đặt tay lên cò súng.

Sức công phá của viên đạn đập nát ngũ tạng lục phủ của gã, khiến khuôn mặt gã vặn vẹo, cuối cùng Tô Tinh thuận thế vung tay, đầu gã lìa khỏi cổ.

Văn Hòa sắp chết cũng không thể tin được gã có tu vi Tinh Vân sơ kỳ lại chết trong tay một tu sĩ Tinh Trần trung kỳ.

Tô Tinh thở hổn hển, xử lý Văn Hòa cũng hao phí đại bộ phận pháp lực của hắn, hắn lấy ra một lọ "Bổ Khí thuỷ" tìm thấy trên người Tầm Thiên đạo trưởng trước đó không lâu. Mới uống một ngụm, pháp lực lập tức khôi phục lại một chút, tiếp theo Tô Tinh lại lấy ra tấm "Thanh Phong phù" cuối cùng. Thanh Phong phù này có thể giúp người dùng đi nhanh như gió, mới giúp hắn giải quyết đối phương thuận lợi như vậy.

Có điều giờ vẫn chưa phải lúc nghỉ ngơi, hắn biết còn có một tràng đại chiến đang chờ, tu vi kẻ địch đã đạt tới Tinh Vân trung kỳ, đương nhiên đối phó sẽ khó hơn so với tên Tinh Vân sơ kỳ vừa nãy.

Tô Tinh cắn răng thứ gì đó trên người Văn Hòa rồi nhanh chóng rời đi.

........

Hoàng tử phủ.

Vẻ mặt lão giả đột nhiên biến đổi ác liệt, tràn ngập khiếp sợ nhìn bầu trời phương xa.

- Tu trưởng lão, đã phát sinh chuyện gì, Văn Hòa trưởng lão giải quyết tên kia rồi sao?
Câu Chỉ lòng nóng như lửa đốt.

- Hắn giải quyết Văn Hoà rồi.
Tu trưởng lão thở hắt ra.

- Cái gì?!!!

Câu Chỉ mặt xám như tro tàn.