108 Thiếu Nữ Lương Sơn

Chương 190: Côn bằng giương cánh




- Võ Tòng, sao ngươi lại ở cùng với Tô Tinh?

Thiên Nhàn tinh Công Tôn Hoàng chớp chớp mắt, rõ ràng tuổi còn rất nhỏ, nhưng quanh người lại tỏa ra khí chất siêu phàm thoát tục, khiến người ta trong lòng nảy sinh kính ý, không dám khinh thường, cho dù là khi đối mặt với Võ Tư U, nàng đều cảm thấy người đó nhỏ hơn mình.

- Tô Tinh, ngươi rất hiểu hắn sao?

Võ Tư U nheo mắt, lời nói của Công Tôn Hoàng hình như có che giấu tin tức gì đó.

Công Tôn Hoàng không nói, ánh mắt vẫn đầy sự khó hiểu nhìn Võ Tư U.

- Thiếp thân và hắn có một số việc phải thanh toán.

Võ Tư U bình tĩnh trả lời.

Công Tôn Hoàng gật đầu, không vui không buồn.

Đột nhiên, nữ hài nhướng mày, thiếu chút nữa là quỳ rạp xuống đất.

- Công Tôn Hoàng, lần này ngươi đúng là rất không cẩn thận……….

Võ Tư U lắc đầu, tuy rằng Tô Tinh hết sức áp chế cổ độc trong người Công Tôn Hoàng, nhưng đây cũng chỉ là kế hoãn binh mà thôi, nhìn tình hình thực tế, tinh lực của Công Tôn Hoàng đã bị cắn nuốt không ít, muốn khôi phục cần một đoạn thời gian, đổi một câu thì, trong Phục Ma điện, Công Tôn Hoàng xem như đã rời khỏi đấu tinh.

- Ngươi vận khí không sai, có thể đụng tới Tô Tinh.

Võ Tư U nheo mắt lại, nhổ ra một câu nói khiến người ta sợ hãi

- Như vậy ngươi có muốn hay không cùng hắn ký khế ước?

Công Tôn Hoàng dường như tự hỏi một hồi lâu, lắc đầu.

Võ Tư U thản nhiên nói:

- Là không muốn ký khế ước với hắn hay là sợ hắn không muốn ký khế ước với ngươi?

Công Tôn Hoàng trừng mắt nhìn, không trả lời.

Xem nàng lạnh nhạt như vậy, Võ Tư U cũng không muốn nói thêm gì, nàng lấy ra một tấm bản đồ, bên trên có một số nơi đại khái sẽ có tài liệu giúp thăng cấp tinh võ của nàng, trong đống tài liệu đó không ít thứ có thể tìm được ở Chu Tước giới, Thiên Thương tinh Võ Tòng biết trận đấu tinh này đã mất đi Lâm Xung, chỉ có thể dựa vào chính mình, làm một Tinh Tướng không ký khế ước chỉ có một ưu thế duy nhất đó là thăng cấp tinh võ.

Cũng may không ký khế ước, nàng có nhiều thời gian đi suy xét chuyện này.

- Lâm Anh Mi, cho dù ngươi ký khế ước, thiếp thân cũng sẽ hoàn thành lời hứa!!

Võ Tư U lầm bầm lầu bầu.

Công Tôn Hoàng ngồi bên cạnh bàn vuông, tò mò đánh giá Võ Tư U, đối với Thiên Thương tinh Hành giả là thần sắc không thể nắm bắt được.

Cửa phòng đột nhiên vang lên vài tiếng gõ cửa thùng thùng đánh gãy trầm tư của Võ Tư U.

- Ai?!

- Xin hỏi Tô Tinh công tử có ở đây không? Tại hạ phụng mệnh Thất Hà thánh mẫu đến đây!

Ngoài cửa truyền đến một giọng nữ thanh thúy.

Thất Hà thánh mẫu?!

Võ Tư U nghe Tô Tinh nói qua thống soái của Đan Hà sơn chính là Thất Hà thánh mẫu, nhưng điều kỳ lạ là lão bà đó tìm Tô Tinh có chuyện gì, chẳng lẽ tên đó lại đi thông đồng nữ nhân khác, trong lòng mơ hồ xuất hiện một tia bất mãn, vươn tay phất một cái, cửa tự động mở ra.

Xuất hiện là hai thiếu nữ mặc Thất thải cung trang, tóc như cầu vồng.

- Chuyện gì!

Võ Tư U không đứng dậy cũng không có lễ tiết gì cả.

Hai cô cung nữ nhìn thấy Võ Tư U lãnh diễm bức người như vậy thì ngẩn người ra, nhìn thấy Võ Tư U cư nhiên là Tinh Hà hậu kỳ, cô gái đầu đội vòng hoa cung kính nói:

- Xin hỏi các hạ là người nào của Tô Tinh công tử?

Võ Tư U im lặng.

Nhìn Võ Tư U không trả lời, hai cô gái đều cảm thấy kỳ lạ.

Một lúc lâu, Võ Tư U mặt không cảm xúc đáp: Bạn đang đọc chuyện tại doctruyen.me

- Thiếp thân là phu nhân của hắn, chuyện của hắn có thể nói với thiếp thân.

Ngồi trong phòng Công Tôn Hoàng mở to mắt nhìn, miệng khẽ nhếch.

Hai cô gái sớm đã biết, cười nói:

- Tô Tinh công tử thật may mắn, có một nương tử xinh đẹp như phu nhân, Tô Tinh công tử không ở nhà sao?

- Các ngươi tìm hắn có chuyện gì?

Võ Tư U có chút không kiên nhẫn.

Một cô gái lập tức đưa ra một tấm thiệp mời.

- Thất Hà thánh mẫu đêm mai tổ chức tiệc, mời Tô Tinh công tử và phu nhân đến dự!

- Hắn có quan hệ gì với các ngươi vậy? Chúng ta đến đây chỉ mới có vài ngày.

Võ Tư U nhíu mày.

- Tô Tinh công tử xem ra còn chưa nói cho phu nhân biết.

Cô gái cười nói:

- Tô Tinh công tử dùng mười triệu hoàng kim mua được mấy thứ vật phẩm, thánh mẫu có việc xin nhờ!

- Mười triệu hoàng kim?

Võ Tư U ừ một tiếng.

Thấy hai cô gái còn chưa đi, Võ Tư U nhíu mi:

- Còn chuyện gì nữa à?

Cô gái có chút ngượng ngùng đặt một bình sứ lên bàn.

- Nghe nói phu nhân vì chuyện phòng the thân thể có chút hư nhược, bình này là "Tố nữ bổ kinh đan", là thánh mẫu đại nhân tặng phu nhân bổ thân thể.

Hai cô gái ái muội nói.

Chuyện phòng the thân thể hư nhược??

Đợi khi Võ Tư U qua cơn kinh ngạc lấy lại tinh thần thì đối phương đã sớm rời đi.

- Gã đó nghĩ thiếp thân không dám giết hắn sao!

Võ Tư U nghiến răng, cư nhiên ngay cả chuyện phòng the thân thể hư nhược cũng dám nói ra.

Công Tôn Hoàng ngồi bên cạnh mặt vẫn không cảm xúc, nhưng ánh mắt nàng lại có chút ý tứ khác.

………

Thiên Khốc tinh Song vĩ hạt Giải Thiền kim châm phi tới, dày đặc như mưa phùn, lúc ẩn lúc hiện.

Đột nhiên đúng lúc đó, một tia sáng vàng chợt lóe qua.

Đừng xem Giải Thiền còn là nữ đồng, thân pháp cũng vô cùng xuất sắc, trong chớp mắt đã tránh được.

- Tên tu sĩ nhà ngươi sao lại muốn cắt đứt tay người ta a?

Giải Thiền phồng má tỏ ra rất không vui.

- Đa tạ công tử cứu mạng.

Cô gái kinh hồn còn chưa định nói tiếng cảm ơn, nhìn nàng mặc một bộ áo giáp ngắn, trên người có kim quanh rất nhỏ hiện lên, khuôn mặt tái nhợt, trán biến tím, hiển nhiên là trúng độc.

Tô Tinh không để ý đến nàng, lập tức tấn công Giải Thiền, thừa cơ hội này muốn nhất cổ tác khí (một tiếng trống khiến tinh thần hăng hái thêm) bắt lấy Song vĩ hạt này giúp Công Tôn Hoàng giải độc, mười hai thanh tê thiên kiếm lập tức bay ra, tiếng rồng gầm lên, khiến lòng người hoảng sợ.

Song vĩ hạt Giải Thiền thật không ngờ gã tu sĩ này một lời cũng không nói thì đã tấn công, nhìn đến khí thế hung mãnh của phi kiếm thì mặt trắng bệch, hai tay Giải Thiền mở ra, bản mạng tinh võ kim hạt tế vũ châm gắn lại thành một mảnh, biến hóa thành bò cạp độc.

Pháp khí bình thường là không thể ngăn được thế công của Tê thiên kiếm, nhưng thiên mệnh tinh võ của Song vĩ hạt Giải Thiền so với cấp chín còn cao hơn không biết bao nhiêu bậc, tế châm lóe ra ba ngôi sao, là tinh võ tam tinh.

Những Tế châm đó hóa thành một màn mưa, ngăn lại toàn bộ Tê thiên kiếm.

Tô Tinh cũng đã sớm dự đoán được, thiên niên ước thần kiếm trong tay lập tức đâm qua.

Giải Thiền am hiểu "Độc", cận chiến là bất lợi, nàng sao có thể để Tô Tinh đến gần người chứ, tay phải ra chiêu, năm ngón tay bắn ra năm tia sáng độc, tay trái cũng không chậm trễ, cầm kim hạt tế vũ châm chuẩn bị ra chiêu pháp hoàng giai, đột nhiên đúng lúc đó, nàng nhìn thấy gã đàn ông kia tay bắn ra một long trảo màu tím, tinh khí hộ thân của Giải Thiền lập tức mở một bức tường phòng thủ ngăn lại long trảo màu tím.

Tô Tinh chấp tay lại, bắn ra Phá Thiên mâu.

Phá Thiên mâu ầm vang một tiếng đâm thẳng vào bức tường sáng của Giải Thiền, tinh võ này chuyên phá vỡ các pháp bảo phòng ngự.

Giải Thiền phất tay lên, một mảng kim hạt tế vũ châm đâm thẳng vào Phá Thiên mâu, kim châm có độc, Tô Tinh cảm nhận rất rõ ràng độc châm của nàng đang ăn mòn pháp khí của mình, Tô Tinh mặt không đổi sắc, mười hai thanh Tê thiên kiếm hợp thành một, trong phút chốc chém xuống.

Tinh khí trong chớp mắt vỡ ra.

Giải Thiền phản ứng chậm hơn Tô Tinh, vũ lực cũng không bằng, những đòn tấn công liên tiếp của Tô Tinh đã phá vỡ phòng ngự cuối cùng của Giải Thiền, Giải Thiền rất có tự tin nếu có thể dùng độc thì cũng có thể đấu cận chiến được, nhưng lại không dự đoán được Tô Tinh lại tấn công nhanh như vậy.

Tô Tinh nhảy đến trước mặt nàng, Giải Thiền hét lớn lên:

- Tỷ tỷ, mẫu thân……

Thanh âm xé họng.

Thiên niên ước xẹt qua tay Giải Thiền, máu tươi bắn ra, Tô Tinh không hề lưu tình, tay trái làm dấu, mười hai thanh phi kiếm hóa rồng múa vuốt, kim quang rực rỡ, chém rách độc vật, khói độc, Giải Thiền mở to mắt nhìn Tô Tinh, giống như muốn nhớ thật kỹ khuôn mặt Tô Tinh, cơ thể rất nhanh đã bị phi kiếm chém chết.

Chớp mắt.

Giải Thiền biến mất ở trước mặt, không có sao băng, xem ra đã đi vào tinh thai.

Đòn tấn công liên tiếp này của Tô Tinh có thể nói là tập hợp tinh túy chiến đấu của một đời, nhanh đến cực hạn, nơi này là Ngũ Độc cốc, địa bàn của Song vĩ hạt, Tô Tinh cũng không dám có chút sơ ý, lúc nãy ra chiêu chiêu nào cũng lấy mạng cả, nhưng cho dù thế nào cũng bị Giải Thiền phá nát Phá Thiên mâu, có thể thấy Song vĩ hạt này cũng rất lợi hại.

Cô gái đứng bên cạnh mở to mắt nhìn, một loạt thế công lúc này quả thực như một giấc mơ, hoàn toàn không kịp lấy lại tinh thần.

Tô Tinh thu lại máu của Giải Thiền.

- Cảm……

Cô gái còn muốn nói lời cảm ơn.

Tô Tinh đã giữ chặt tay nàng, giống như thấy quỷ vậy bỏ lại một câu – trốn!!

- Sao? Hắn không phải vừa giết chết Giải Bảo sao?

Cô gái vô cùng khó hiểu, đột nhiên nghe thấy Ngọc Phàn cung vang lên một tiếng pháo, quay đầu lại thì mặt lập tức biến sắc.

Chỉ thấy một gã đàn ông khoác áo choàng đỏ thẫm đập hai cánh bay đến.

Không tốt!

Bằng Ma vương!!

Lúc này thì nàng đã biết vì sao Tô Tinh khẩn trương như vậy, giết Giải Bảo, thì cũng đồng nghĩ đụng chạm đến Xà hạt nương tử, bây giờ phu quân người ta đến báo thù.

Tiếng nổ vang lên.

Một vòng tròn đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu hai người.

Vòng tròn trút xuống một màn mưa ánh sáng, sương mù như mực đen nổi lên dày đặc nhanh chóng bao vây lại hai người.

- Là trận pháp!

Cô gái vừa mới có chút hy vọng thì đã tuyệt vọng.

- Một tên nghịch tặc nho nhỏ mà cũng dám giương oai trước mặt bổn vương!!

Giọng cười lạnh của Bằng Ma vương từ mấy vạn dặm truyền đến.

Lúc này cô gái quả thật rất tuyệt vọng.

Tinh Không tu sĩ ra tay, cái chết là không tránh khỏi.

Tô Tinh không kịp dùng kim kiếm phá trận, nên lấy phá giới phù lập tức ném vào pháp bảo phong ấn, hai người trong chớp mắt đã thoát ra.

- Mau dừng lại, bổn vương sẽ tha các ngươi không chết!

Giọng cười lạnh của Bằng Ma vương hình như càng lúc càng gần.

- Hàng thiên Đại thánh là người của tộc Côn Bằng, chúng ta trốn không được.

Cô gái kêu lên, bộ tộc Côn Bằng, là bộ tốc có tốc độ nhanh nhất trong Chu Tước giới này, tốc độ của bọn họ là trời sinh, một đôi cánh đại bàng mở ra có thể bay vạn dặm, độn pháp của Tinh giả cũng chỉ có thể thấy bóng lưng của họ thôi, lấy tu vi Tinh Không kỳ lại là ma vương của bộ tộc Côn Bằng đuổi giết, căn bản giống như trong lòng bàn tay Như Lai – chắp cánh cũng khó thoát.

Tô Tinh cũng hoảng sợ, từ Ngọc Phàn cung đến đây ít nhất cũng có bảy tám vạn dặm, nhưng chỉ trong chớp mắt, thanh âm càng lúc càng đến gần thậm chí có thể nhảy đến trước mặt.

Đây là tốc độ gì a.

Tốc độ chạy trốn của bọn họ căn bản là cùng ốc sên chạy như nhau.

Đằng sau thấp thoáng bóng áo choàng màu đỏ, không quay đầu cũng biết nam nhân có cánh chim đã đuổi tới, uy nghiêm cường đại áp đến trời đất đều trở nên nặng nề, thị nữ ven đường, dị binh, yêu vương toàn bộ đều quỳ xuống.

Tô Tinh nắm chặt ngọc bội, cắn răng.

Bỗng nhiên cầm phi kiếm đâm thẳng ngực mình, trong phút chốc máu tươi tràn ra.

- Ngươi làm gì?

Cô gái hoảng sợ.

Tô Tinh sao có thời gian giải thích chứ, giây tiếp theo, Bằng Ma vương đã đến trước mặt, như thiên thần hạ phàm vậy.

- Tưởng ở trước mặt bổn vương chạy trốn?

Bằng Ma vương như uy nghiêm thiên thần áp đến, tay vươn ra muốn bắt lấy.

- Đi!

Tô Tinh niệm chú.

Trong chớp mắt thì đã biến mất không thấy.

Bằng Ma vương kinh ngạc, quay đầu lại, thì thấy đối phương đã chạy xa vạn dặm, tốc độ kia không kém "Công Bằng giương cánh" của hắn chút nào cả.

Đây là độn pháp gì mà quỷ dị thế.

- Múa rìu qua mặt Lỗ Ban!

Bằng Ma vương giận dữ, đập cánh đuổi theo.