Một chiếc xe hơi sang trọng dừng trước cửa khách sạn 5 sao cao cấp nhất thành phố A. Trong xe, tài xế kính cẩn nói với người ở hàng ghế sau: "Thưa Đăng tổng, đã tới nơi rồi ạ."
Người đàn ông mặc âu phục được cắt may vừa vặn, mày kiếm mắt sáng, bạc môi mỏng, khớp tay cục cục, sắc mặt lạnh lùng nói: "Ừ, đợi một chút."
Một lúc sau, cửa chính khách sạn mở ra, một cô gái ăn mặc kín mít với mũ trùm, khẩu trang đen, kính râm cùng một tên vệ sĩ cao to ở sau bước nhanh về phía xe, sau đó tên vệ sĩ nhanh chân mở cửa để cô gái che kín kia ngồi vào trong.
Cô gái kia vừa chui vào trong xe đã tháo hết kính mũ khẩu trang, sau đó nhào vào lòng Hoàng Nhật Đăng ôm ấp: "Chồng iu đến đón ngừi ta hã? Bik ngừi ta zui lắm hong hã!!!"
Cô ta ngồi lên đùi Hoàng Nhật Đăng, ép sát vào người hắn khiến hắn phải vứt chiếc máy tính bảng trên tay qua một bên để ôm lấy người trong lòng, tiện thể đáp lại những nụ hôn thắm thiết kia.
"Diệp Diệp, ngoan nào, đợi lát nữa tôi với em về tới nhà đã."
"Có bik ngừi ta nhớ anh lắm khum hã? Ngừi ta khum đợi được." Nguyễn Linh Diệp vừa nói vừa sờ lung tung trên người hắn.
Hoàng Nhật Đăng bắt lấy cánh tay không an phận của Nguyễn Linh Diệp, trầm giọng nói: "Cô gái, em đang đùa với lửa đấy."
"Ngừi ta nhớ anh màk." Nguyễn Linh Diệp nũng nịu nói, hôn phớt lên má Hoàng Nhật Đăng, "Sao anh cứ lạnh nhạt với em như zạy chứ? Anh hong còn thương em nữa hã?"
"Hừ, tôi có thích em hay không, lẽ nào em không cảm nhận được sao?"
"Hức, chồng có bik ngừi ta đi làm vất vả lắm không hả? Lại còn bị người ta ức híp..."
"Ngoan, nói với tôi ai ức hiếp em."
Nguyễn Linh Diệp cười trộm. Hiện cô đang là minh tinh hạng A, độ phủ sóng khắp cả nước, ra đường nhìn đâu cũng thấy biển quảng cáo có gương mặt của Nguyễn Linh Diệp làm đại diện thương hiệu, làm gì có ai dám bắt nạt cô chứ! Nhưng cô vẫn nói như vậy để đòi hỏi được hắn cưng chiều.
"Chính là Vương Nhất Trì. Hắn cậy làm cổ đông lớn của đoàn phim..."
Hoàng Nhật Đăng cười khẩy, nhìn bông tuyết đầu tiên của mùa hè rơi dưới vệ đường ngoài cửa kính xe, tàn khốc nói: "Trời lạnh rồi, cho Vương thị phá sản đi."
Nguyễn Linh Diệp nghe vậy vội vàng nói: "Chồng iu, vừa rồi em nói đùa thôi, anh đừng làm người ta phá sản thật đấy nka."
"Em nghe cho kỹ đây. Em là cô gái của tôi, tôi sẽ không để em phải thiệt thòi, sau này chỉ có tôi mới có tư cách làm em rơi lệ."
"Dạ, nghe chồng iu hếc."
Cả hai vừa được tài xế đưa về căn biệt thự 99 nghìn mét vuông, hai hàng người hầu đã đứng sẵn trước cửa cúi đầu chào đón. Hoàng Nhật Đăng bế Nguyễn Linh Diệp vào phòng ngủ, đặt cô lên chiếc giường 10 mét vuông, bắt đầu tháo cà vạt và hàng cúc sơ mi, để lộ ra cơ bụng 101 múi.
"Diệp Diệp, đây là do em tự mình chuốc lấy."
Nguyễn Linh Diệp tham gia đoàn làm phim ở thành phố khác, sau gần hai tuần cô mới được gặp lại Hoàng Nhật Đăng nên cũng rất vội vã, nhưng không ngờ hắn còn vội hơn cô.
"Hoàng Nhật Đăng, ngừi ta không cần nữa, mau dừng lại!"
"Hừ, miệng thì nói không cần, nhưng lại rất thành thật."
"Anh bắt nạt em, anh có phải đàn ông không hã!"
"Để tôi cho em biết tôi rốt cuộc có phải là đàn ông hay không."
"Huhu."
Tối muộn hôm đó, Hoàng Nhật Đăng hỏi Nguyễn Linh Diệp: "Tôi đủ thỏa mãn em chứ? Hửm?"
"Hoàng Nhật Đăng, em thích anh."
"Cô gái, em là người đầu tiên dám nói chuyện như vậy với tôi."
Nguyễn Linh Diệp: "Dạ, hihi."
[Hết ngoại truyện]
Tái bút của tác giả: Đừng ai hỏi ngoại truyện Đăng Diệp nữa, không là sau tôi lại viết tiếp phần này.