1000 Tiếng Yêu

Chương 64




Tiếng bước chân đang đi vào phòng tầng hầm tối om khiến Ái Hinh đang mơ màng trong việc kiệt sức vội bật mình tỉnh dậy và run rẩy cả cơ thể vì lo sợ.

- Ưmm

Miệng bị bịt băng keo và tay chân bị trói bằng dây xích khiến mọi cử động đều trở nên khó khăn và chỉ cần hành động va chạm hơi mạnh một chút cũng sẽ khiến cho phần da bị trầy xước và bong tróc làm cho Ái Hinh vừa đau rát vừa khóc lên khiến cả đôi mắt sưng húp vì sự khốn khổ, đáng sợ này.

Bóng đen xuất hiện trước mặt cô nhưng cô không muốn ngước lên nhìn cũng chẳng cần làm điều đấy làm gì bởi chỉ cần nhìn đôi giày cũng đủ để cô biết đó là ai. Ngoài cô và anh ta ra chẳng có ai có thể biết được nơi này.

- Ăn đi.

“Bịch”

Nói xong thì chiếc hộp đựng thức ăn bị vứt mạnh xuống mặt sàn và cơm các thứ văng tung tóe khắp nơi.

Nghe những lời trêu chọc, xúc phạm cũng như không xem người khác là con người làm cho Ái Hinh không chịu đựng được mà muốn đá vài cước karate vào người hắn để hạ cơn giận của lòng mình và muốn dùng sức lực của mình để chạy trốn khỏi nơi chẳng được xem là người và phải chịu đựng cảnh hành hạ về mặt thể xác lẫn tinh thần khiến cô muốn phát điên lên.

Những hạt cơm rơi khắp sàn nhà trộn lẫn với cát đất ở nơi đây, món ăn khác thì được nấu với hương vị rất khó chịu khiến tôi ngửi thấy phải nỗi da gà cho sự ghê tởm này. Chén soup tràn nước ra bên ngoài đọng lại một mảng nước bị anh ta dẫm lên trông dơ bẩn làm sao.

- Tôi bảo cô ăn sao không ăn. Món tôi đích thân chuẩn bị đó. À chắc tại cô bị bịch miệng nên không ăn được phải không tiếc ghê nay tôi có mang đến chai rượu mới muốn cùng cô dùng thử nhưng đáng tiếc nhìn bộ dạng này chắc hôm nay không được rồi.

Tôi chẳng thèm đáp lại vì có muốn cũng chả làm được chỉ có nước quay mặt đi chỗ khác, nhìn hắn bằng ánh mắt đầy khó chịu, dường như nó có thể xuyên thấu tâm can của hắn ta để anh ta có thể cảm nhận đươc sự khốn khổ, đau đớn mà chính anh ta đã làm với tôi.

- Đã 3 ngày cô không ăn rồi. À chắc không sao đâu nghỉ dùng sao anh cũng có biết cảm nhận là gì đâu.



Nói xong thì cười lên những âm thành giòn giả pha lẫn với sự lạnh lùng, đáng sợ còn ra dáng của một kẻ kinh doanh làm tôi không tin được người ở đấy và hiện tại là hai người.

- Ưmm

Bịch miệng nên chẳng nói được gì tôi chỉ có thể tự lực cánh sinh ra sức muốn chỉ tay vào miệng mình ý bảo hắn gỡ trói nhưng cũng thật thông mình vì hắn hiểu ý tôi nhưng lại không hành động như vậy.

- Cô nói sao, gỡ ra giùm cô hả? Haha! Ái Hinh, cô bị điên hay cô nghĩ tôi nhân từ

Nói xong câu đó anh ta nhận được cuộc gọi từ số của mình và trước khi đi có nói:

- Cô muốn sống lâu hơn tốt nhất nên biết học cách thắt cavat đi.

Rồi để lại tiếng “rầm” của cách cửa phòng làm việc.



Hôm nay, tôi đi làm lại ở studio Heenhi vì thời gian trước đã lơ là cũng như hướng dẫn mọi người cách làm việc để tạo ra năng suất có hiệu quả đến tất cả mọi người.

- Chào mọi người.

Nghe thấy giọng nước từ cửa vào với thanh âm quen thuộc khiến bao người vừa vui vẻ cười híp mặt có người giả vờ nhăn nhó vì sự xuất hiện nay nên trêu chọc:

- Nay mặt trời mọc ở đằng Tây hay sao thế? Không ngờ sống 25 năm trên đời cuối cùng cũng thấy được lần đầu tiên sếp chúng ta đến làm việc đúng giờ và còn dễ thương như này nữa chứ.



Tôi đi vào rồi gọi mọi người ra ăn cùng vừa ăn vừa tám những chuyện trên trời dưới đất, chuyện không thành có, chiếc bé xíu té ra to làm cho hai lỗ tai tôi muốn nổ tung lên.

- Mọi người ăn nhiều vào nhé đây là món Taco em rất thích ăn với lại món sandwich này nữa nhìn đơn giản nhưng ăn cuốn vô cùng. Này nhanh tay chân vào ăn rồi hãy làm tiếp.

Chúng tôi vui vẻ nói chuyện đủ thứ hết và Nhã Tuệ vừa nhai đồ ăn vừa kể về việc dạo gần đây Tiểu Vân và một cậu nhân viên trong tiệm cả hai đang tìm hiểu nhau. Họ kể rất vui về chuyện tình này và nhìn nét mặt e thẹn của người con gái và sự cương chiều hiện rõ trong đôi mắt của chàng trai đang ngắm nhìn Tiểu Vân khiến tôi cũng vui lây và nói:

- Bao giờ có tin vui nhớ báo tôi với đấy nhé. Để tôi còn biết mà quay về ăn tiệc cùng.

Câu nói ấy vừa nới ra khiến bao người đứng im suy nghĩ lại từng chữ tôi nói

- An Nhi, em vừa nói à “quay về” ý là sao vậy?

- Đúng rồi chị Nhi sao lại “quay về”?

Những ánh mắt ấy đang trực chờ nhìn tôi như muốn tìm ra câu trả lời và tôi lúc này cũng cố kìm nén cảm xúc của bản thân nở nụ cười trêu chọc:

- Tôi sẽ quay lại Hồng Châu và có lẽ, sẽ không tiếp tục sống ở đây nữa.

Bầu không khí chẳng còn vẻ vui đùa như lúc đầu những miếng ăn đang từng chút được bỏ xuống và có những miếng cắn dang dở được họ nuốt xuống một cách nặng nề. Nhìn mọi người lúc này rơi vào khoảng lặng như thế làm tôi không nỡ chia xa nhưng tôi biết tôi không thể ở đây mãi được vì tôi còn chuyện phải làm và tôi còn phải hành động để cứu lấy chính tôi thoát khỏi bóng tối chính mình và cả Ái Hinh nữa. Vì vậy, quay lại Hồng Châu sẽ làm nhiều người đau nhưng tôi vẫn sẽ quyết đinh.

- Mọi người à! Chúng ta sẽ vẫn là những đồng nghiệp của nhau chứ, sẽ mãi là anh em, người thân của nhau giống như 4 năm qua đã đồng hành cùng nhau chứ? Thật lòng, tôi rất vui vì được gặp mọi người, được đồng hành trong chuyến đi thật tuyệt vời ở nơi đây. Tôi trân quý mọi người lắm. Tôi...

Những lời sau chưa kịp nói hết thì tiếng bật khóc đã phát ra.