1000 Tiếng Yêu

Chương 32




Tôi dừng lại và quay người định nói với Hoàng Quân về chuyện tình cảm chẳng còn chút vấn vương của mình thì bất ngờ một bóng dáng ập đến chưa kịp định hình thì tôi đã bị ăn một cái tát vào mặt.

Điếng người, tôi ôm mặt mình và nhìn lại người đã đánh mình. Đó chính là Cao Trang Lâm, gương mặt cô ta đang mất kiểm soát, sắc mặt đỏ bừng lên và muốn nhào lên để đánh tôi tiếp nhưng đừng tưởng đánh được một cái là có thể đánh thêm cái thứ hai.

Bàn tay mảnh khảnh ấy chưa kịp để lên mặt tôi đã bị tôi dùng một tay chặn lại còn tay kia không nhân nhượng mà tát thẳng vào mặt người con gái đáng tức ấy.

Tôi của những năm qua đã rèn giũa được kĩ năng né tránh cũng như học được môn võ karate nên lực dùng của tôi rất mạnh. Đến nỗi ngón tay sắc bén của tôi không may xẹt qua và để lại vết thương nhưng điều đó không làm tôi quan tâm mấy bởi có nợ thì phải trả chứ.

Tôi của hôm nay không ngây ngốc để người khác có quyền bắt nạt mình. Cô ta bị cái tát ấy gào ầm lên khiến nhiều người ở trung tâm chú ý, tôi cũng không mảy may đến việc làm đó bởi tôi không hề sai mắc gì tôi phải sợ, ai sai ai đúng chắc hẳn Hoàng Quân cũng đã thấy rõ.

Anh khi thấy hành động của Cao Trang Lâm vô cùng bất ngờ và chạy lại định chắn cho tôi nhưng tôi không cần sự giúp đỡ ấy. Ngược lại, nhìn thẳng vào mắt anh và Trang Lâm đấy rồi nói to

- Những hành động lúc nảy, camera ở đây đã quay lại hết tất cả. Cô tốt nhất nên thành thật xin lỗi tôi bằng không tôi sẽ kiện cô ra tòa vì tội hành hung người khác.

Gương mặt tôi đã thật sự nỗi giận, giọng nói cũng đùng đùng sát khí khiến ai nghe được cũng có phần rén lại. Họ sẽ không ngờ được một cô gái với thân hình mảnh mai mặc trên những bộ quần áo nhẹ nhàng và gương mặt có phần hiền hòa ấy lại có thể đáp trả một cái điệu luyện đến vậy.

Hoàng Quân đi về phía tôi nhưng tôi chẳng một chút nào nhìn anh. Còn anh cứ chằm chàm nhìn tôi làm Trang Lâm lại nỗi điên lên nhưng cũng chẳng lại được gì bởi cô ấy sợ Hoàng Quân sẽ trách phạt mình nữa. Thế mà, anh ấy vẫn lên tiếng và quát to về phía cô ấy

- Cô mau đến xin lỗi An Nhi nhanh lên bằng không cô đừng hòng sẽ an toàn trong cuộc sống này. Tôi nói được sẽ làm được.

Lời nói uy nghi, gương mặt đã cau lại, tay nắm chặt thành nắm đấm cho thấy được Hoàng Quân đã đang kìm chế cơn bộc phát của mình.

Còn cô ấy nghe xong lời trách mắng liền mếu máo và khóc to lên. Nhiều người chỉ mới đến quan sát ở khúc sau cứ tưởng bọn tôi ức hiếp thế nên đã có nhiều lời bàn tán.

- Đó có phải là tiểu thư nhà họ Cao không? Sao lại bị người khác ức hiếp thế?

- Không thể tin được giám đốc tập đoàn Hoàn Cầu lại bênh vực người khác mà bỏ mặc phu nhân vừa mới đính hôn của mình.



Rất nhiều lời nói không có căn cứ, lí lẽ được phát ra từ họ nhưng tôi phải bận tâm làm chi bởi chính tôi không làm sai tôi chẳng phải giải thích với những chiếc mồm nhiều chuyện ấy và cả những chiếc não bị vẻ bề ngoài của Trang Lâm thao túng làm úng nước mất rồi.

Tôi vẫn đứng im đó và trên tay đang cầm chiếc điện thoại mục đích chính là gọi cho cảnh sát, tố cáo vụ việc này. Thì phía sau có một vòng tay ôm lấy eo tôi, lưng tôi ngã vào trong vòm ngực rắn chắc cùng với hương thơm nhè nhẹ của mùi hổ phách khiến tôi giật mình chợt nhớ đến Hoàng Minh. Nhìn lên thì thấy chính xác là anh ấy đang ở phía sau tôi và nhẹ nhàng nâng niu ôm tôi vào lòng.

Việc xuất hiện bất ngờ của anh như tiếp thêm động lực cho tôi sẵn sàng tiên chiến vậy.



Nhìn về gương mặt ấy tôi cảm nhận được tiếng thở mạnh của anh, mồ hôi trên trán anh đã vươn ra đến cả cơ thể cũng nóng lên tôi suy nghĩ không lẽ anh đã gấp rút chạy đến bên tôi nhưng làm sao anh lại biết được. Tôi rất muốn hỏi anh nhưng chưa kịp thì tay anh đã nâng mặt tôi lên.

Tôi chợt nhớ đến dấu vết về cái tát lúc nảy của Trang Lâm mang lại liền định nói với anh thì tiếng anh vang lên mang theo giọng điệu khó chịu đầy ý giận dữ.

- Ai đánh em vậy Nhi?

Dù ánh mắt nhìn người khác càng lúc càng lạnh lùng như khi quay về phía tôi lại nhẹ nhàng, ẩn nhẫn.

Tôi do có anh ở bên cạnh nên cũng chẳng e ngại ai cả. Rồi nói to lên

- Chính cô ấy.

Lời ấy phát ra tôi còn chỉ tay về phía Trang Lâm.

Cô ấy lúc này không chỉ lo sợ bởi sự đe dọa của Hoàng Quân mà khi Hoàng Minh có mặt ở nơi đấy đã khiến gương mặt hênh hoang, sự đỏng đảnh lúc nảy đã bay hết sạch chỉ còn lại nỗi hoang mang, run rẩy đang hiện rõ trên người cô ấy.

Môi cứ đơ ra chẳng nói được lời nào chắc có lẽ cổ họng như bị thứ gì chặn lại rồi hay cũng có thể với bộ não chỉ biết suy nghĩ để hành hung người khác chứ chẳng làm được tích sự gì tốt đẹp.

Nghe tôi nói vậy anh nhìn chằm chằm về phía Trang Lâm rất nhanh anh cũng thấy rõ trên mặt cô ấy cũng in hằn 5 ngón tay và còn có những vết thương nho nhỏ.

Tôi nghe thấy được tiếng thả lỏng cơ thể của anh cũng như sự nhẹ người lại. Thấy lạ nên định hỏi thì có người nói lên

- Tôi...tôi cũng bị cô ta đánh vậy. Này trên mặt tôi hiện rõ vết đánh luôn này. Sao các người không trách cô ta mà chỉ quát mắng mình tôi vậy.

Ôi trời! Lời biện minh thật hài hước làm sao, nghe được những lời đầy nhảm nhí ấy tôi càng dám chắc hơn về trí thông minh của tiểu thư nhà họ Cao này.

Nhìn vẻ mặt nước mắt chảy ròng ròng, gương mặt đỏ ửng vì khiếp sợ tôi lại thẳng thừng đáp trả

- Này, cô không nghe câu "Không có lửa làm sao có khói" hả? Cô không đánh tôi thì làm sao tôi đánh cô.

Điên khùng quá rồi. Tôi không phải như cô ấy suy nghĩ không có não để ảnh hưởng đến mình như vậy.

Sự tranh luận gây gắt cũng như sự xuất hiện của Hoàng Minh thu hút nhiều người đến xem hơn rất nhiều. Có cả máy quay chỉa thẳng về phía chúng tôi. Tôi cảm thấy vô cùng khó chịu cho việc làm ấy định bảo họ thì anh ấy đã ôm đầu tôi xoay về phía ngực anh. Bàn tay ấm áp xoa nhẹ lưng tôi.



Hành động như thế làm nhiều người trầm trồ và nhanh chân chụp hình về ảnh thân mật của chủ tịch tập đoàn M&N nhưng chưa kịp làm gì thì họ đã bị vệ sĩ của Hoàng Minh và cả Hoàng Quân đuổi đi.

Tôi vẫn đứng im trong vòng tay anh như thế.

- Nếu cô đã không thừa nhận như vậy thì tôi cũng chẳng làm mất thời gian của nhau. Tôi sẽ kiện vụ này cô cứ thoải mái mà hầu tòa. Gặp lại nhau ở phiên tòa.

Lời nói hùng hồn, sắc sảo ấy làm đôi chân trụ nảy giờ của Trang Lâm không vững được mà ngã mạnh ra sàn.

Chẳng ai chạy lại đỡ lên cả bởi họ biết về sự nổi tiếng của Hoàng Minh họ không dám đắc tội đến.

Chúng tôi xoay người rời đi tiếng Trang Lâm vang lên

- Tôi thật lòng xin lỗi. Thật sự rất xin lỗi.

Nói xong thì tiếp tục khóc nấc lên. Hoàng Quân không muốn làm ảnh hưởng đến mọi điều cũng như giảm đi sự theo dõi của nhiều người nên cũng nói

- Cô ấy xin lỗi rồi An Nhi em có thể bỏ qua được không?

Tôi cảm thấy càng ngày mọi việc càng mệt và rắc rối quá nhiều, muốn xoay người gật đầu bỏ qua thì người đàn ông bên cạnh tôi ôm chặt lấy tôi vào lòng chẳng thể nhúc nhích nỗi

- Không được.

Tôi nghe được lời quát to đến giật cả mình, ngước lên nhìn anh thì anh là véo nhẹ vào eo tôi. Tôi thấy thế cũng nhéo vài tay anh một cái rất mạnh.

Khi Hoàng Quân đang định đỡ Trang Lâm lên giật người với tiếng nói to của em trai cả người bất cẩn rút tay lại làm cô ấy quê hết cả người.

Nhưng điều này chẳng quan trọng, Hoàng Minh nói thì kệ anh ấy tôi mới là người đưa ra quyết định cuối cùng mà. Kì kèo một lúc cũng như dỗ ngon tiếng ngọt vào tai anh thì anh cũng nhẹ nhàng chấp nhận nhưng mắt lại trừng tôi, tôi chỉ có nước cười trừ thôi chứ biết làm sao bay giờ.

Bởi nghĩ đến mọi vấn đề có thể xảy ra. Tôi cũng biết được nhà họ Cao cũng rất có tiếng với có miếng.

Hoàng Minh anh ấy đủ năng lực để vượt qua nhưng tôi không muốn vì chuyện nhỏ bé này lại làm anh ấy thêm gánh nặng nên bỏ qua có lẽ là tốt nhất.

Tôi chỉ nói bỏ qua thôi chứ chưa thật sự nguôi giận đâu, tôi cũng sẽ trị cô ấy vì đã dám đánh gương mặt xinh đẹp này của tôi.

Đau quá đi mất!