1000 Tiếng Yêu

Chương 23




Đã hơn 5 phút trôi qua nhưng người đàn ông ấy vẫn chưa được Hoàng Quân đón tiếp vào nhà nên khá khó chịu và lên giọng trách

- Con không định mời ta vào nhà sao?

Chẳng quan tâm lời nói ấy, Hoàng Quân nghe vậy nở nụ cười khinh miệt

- Ông xứng vào nhà tôi sao Tuấn Vũ.

Người đàn ông ấy mặt  ngày càng tức giận rất nhiều nhưng cố kìm nén lại bởi hôm nay ông đến đây cần phải giải quyết một số chuyện.

- Ta xứng hay không? Chả lẽ con không biết sao Hoàng Quân.

Nghe ông ấy gọi tên mình làm anh cảm thấy căm ghét con người ấy. Chính ông ta đã làm anh chán ghét chính mình vì trong người chảy dòng máu của ông. Tôi là kết quả của việc vụm trộm giữa đôi nam nữ trăng hoa đấy.

Cố hít thở để bản thân lấy lại bình tĩnh cũng như không muốn ông ấy thấy sự mệt mỏi, bất lực muôn phần của mình.

- Nói đi, ông đến làm gì?

Qủa thật, người tàn ác thường sống thảnh thơi. Ông ấy làm ra bao nhiêu chuyện dơ bẩn trong cuộc sống này ấy vậy mà gương mặt ấy chẳng cảm thấy hối hận, tiếc nuối ngược lại còn rất huênh hoang, vui mừng. Đã ngoài 50 tuổi nhưng dáng vẻ còn rất săn chắc, mạnh khỏe Hoàng Quân nhìn càng chướng mắt.

- Ta muốn nói với con việc đính hôn…

Chưa kịp để ông nói hết câu Hoàng Quân chen vào

- Ông không có tư cách đến đây bàn điều đó với tôi. Nếu chỉ là chuyện này thì tôi không rảnh. C.út!

Giới hạn nhẫn nhịn đã đạt đến cực độ, máu nóng trong người ông Tuấn Vũ càng tăng lên. Ông hung hăng nắm lấy cổ áo của Hoàng Quân nhưng rất nhanh anh đã bắt được tay ấy và dứt khoát tránh ra xa.

- Đừng nghĩ ông có thể làm gì được tôi.

Nói xong tiếng cười đầy nguy hiểm ấy phát ra.



- Hahaha

Càng nghe càng thấy khó chịu, Hoàng Quân chẳng bận tâm mà định đi vào nhà. Tiếng nói đằng sau vang lên

- Nên nhớ, chiếc ghế tổng giám đốc con có được một phần là nhờ ta. Con nghĩ con đủ năng lực để ngồi ở đấy sao?

Nghe thế anh khựng lại bước chân và quay đầu nhin ông ấy

- Ông uy hiếp tôi?

Đi lên vỗ nhẹ lên vai và nói nhỏ vào tai

- Con cũng biết rồi đó. Mẹ con, ta nâng được thì có thể hạ xuống được. Huống chi con chỉ là quả trứng mà đòi đấu với vịt. Ta cho con một ngày để cân nhắc lại. Còn kết quả thế nào là ở con.

Cái cuối ông ấy vỗ mạnh vào vai Hoàng Quân rồi xoay người đi về chiếc xe. Lao đi trong đêm.

Anh vẫn ở đấy, vẫn chôn chân và lời nói lúc nảy cứ vang vọng vào tâm trí anh.

Lúc sau, anh bước vào nhà và đi đến quầy rượu lựa chọn chai rượu Rum với nồng độ lên tới 70% dù biết rất nhưng anh vẫn uống. Anh uống để muốn quên đi cuộc đời này, anh uống để say để anh biết  mình vô dụng đến cỡ nào.

Cứ uống ngụm này đến ngụm khác. Mắt anh đảo về phía bàn ăn với những món hấp dẫn càng nhìn anh càng đau lòng và nhớ về An Nhi. Đau quá! Tim anh cứ quặn thắt lên từng hồi, tâm trí anh ngập tràn bóng hình của người con gái anh yêu. Trong đêm khuya cô đơn tĩnh mịch ấy anh lại cô độc cho nỗi nhớ đấy nữa rồi.

……..

- Chủ tịch, ba của anh đã gọi điện đến.

Nghe vậy, Hoàng Minh vừa mới tắm xong đi lại phía đầu giường nhận lấy điện thoại.

Chưa kịp trả lời thì đầu dây bên kia nói lên

- Con đến Hồng Châu chưa?

Giọng hơi chầm chậm có lẽ do vào mùa đông không khí lạnh càng khiến ba anh dễ bệnh và yếu hơn rất nhiều. Anh cảm thấy, mình có lỗi với ba quá nhiều. Bởi lúc nào, ba cũng là người chủ động trong mọi chuyện còn anh lại chẳng quan tâm nhiều đến ông ấy.



- Con đến rồi nhưng có lẽ mai mới đến thăm ba được. Nay khuya quá nên con ở lại nhà mình trong nội thành.

Nghe Hoàng Minh nói vậy ông ấy cũng căn dặn rất nhiều khiến anh vừa cảm động vừa vui vẻ đến bật cười.

- Ba à! Con đã nhớ rồi.

 Ông chẳng quan tâm mà cứ tiếp tục phàn nàn rồi trách móc cuối cùng lại hỏi về An Nhi

- Con bé có về với con không?

Thấy được sự do dự trong lời nói ấy làm tôi cảm thấy chúng tôi đã bỏ quên ba mình mấy năm nay khiến ông sinh ra cảm giác e ngại khi hỏi sâu về nhiều chuyện.

- Không ạ. Lần này con bận đi công tác với tham dự tiệc nên cô ấy không về cùng.

Trời đã càng về khuya, Hoàng Minh cố lòng khuyên ba đi ngủ thì cuối cùng ông ấy cũng chịu kết thúc trò chuyện và trước lúc đấy điện thoại ngưng vài giây, ba đã nói:

- Ba nhớ hai đứa lắm.

Đã rất lâu Hoàng Minh chưa gặp lại ba mình, đã quá xa cả hai chẳng còn trò chuyện, tâm sự về cuộc sống này. Những câu hỏi bâng quơ lúc nhỏ ba luôn sẵn sàng sẻ chia với anh còn anh giờ lại thờ ơ, vô tâm với ba mình. Đặc biệt, lúc nghe lời bày tỏ tâm tư ấy anh cảm giác bản thân mình không thể thở được nữa anh như bị ngộp trong lời bộc bạch này. Anh sợ ba lo lắng cho mình nên chẳng dám thể hiển rõ chỉ biết rằng ngay khoảnh khắc này anh muốn được ôm ông ấy vào lòng. Muốn cùng nhau hàn huyên mọi vấn đề.

Cố giữ bình tĩnh anh đáp lại

- Ba! Con cũng rất nhớ người.

Nghe thế, anh ấy không biết ba mình lúc ấy như thế nào chỉ có căn nhà sàn đơn sơ, giản dị thấy được người đàn ông đã gần 50 rơi lệ. Ông gục mặt lên chiếc bàn dài và khóc nghẹn.

Từ ngày người phụ nữ ông yêu qua đời ông luôn tự vực dậy chính mình bằng nụ cười gượng gạo. Chẳng dám than trách, kể lể với ai về điều gì bởi ông sợ mình không kìm lòng được. Thế nhưng, ngay khi nghe được tình cảm con trai giành cho mình ông đã không khống chế được chính mình nữa rồi.

Đôi khi khóc cũng là cách khiến con người ta nhẹ lòng vì vậy đừng trốn tránh cảm xúc thật của chính mình. Nếu đã quá mệt vậy ta hãy nghỉ ngơi. Quá buồn vì cuộc sống cô đơn hãy tìm nơi tâm sự. Quá đau thương hãy khóc. Nếu vui vẻ hãy bày tỏ hạnh phúc ấy. Giải bày nỗi lòng để chính ta trân trọng bản thân mình hơn và trân quý thế gian này.

Cuộc đời là những giây phút vô thường, biết đâu ngày mai mở mắt ra người thân yêu của ta đã cách xa ta cả một sinh mệnh? Hay chẳng ai hiểu rằng, ở phía trước của cuộc sống này, con người sẽ còn yêu thương thế này không? Rồi đến những tháng ngày của tương lai, vì đồng tiền, vì danh vọng, mưu cầu toan tính chúng ta sẽ lạc mất, rời xa nhau sao? Thế nên, nắm bắt từng ngày để yêu thương, giữ chọn từng tháng để hạnh phúc và sẵn sàng nói lên tâm sự trong từng năm qua đi để cho ta không phải hối tiếc vì một điều gì.