1000 Ngày Ly Hôn: Dịch Tổng Lên Giường Vợ Cũ

Chương 85: Yên Yên còn sống! - Ngôi nhà cô nhi viện kỳ lạ




Tạm thời xoa dịu tới đây thôi, cả hai còn có việc quan trọng hơn phải làm. Buông Hâm Đình ra, Dịch Quân cầm cái xẻng, chuẩn bị xốc mộ phần lên. Bất giác trở nên run rẩy, Hâm Đình siết chặt ngực áo, e rằng không kìm lòng được mà khóc một trận.

Cả Dịch Quân cũng chẳng nỡ, xới mộ con gái để kiểm chứng, quả thật là khó khăn. Nhưng tới nước này rồi, thà biết rõ kết quả còn hơn cứ mơ mơ hồ hồ, càng đau lòng gấp bội!

Khi Dịch Quân xúc nhát xẻng đầu tiên xuống, bất ngờ Hâm Đình níu chặt tay áo hắn, kìm lại. Cô sợ lắm, sợ tới mức tim muốn ngừng đập, bởi nếu bên dưới lớp đất cát kia là xương cốt của Yên Yên thì… vết thương lòng xưa cũ sẽ bùng ra, ứa máu!

Hâm Đình nấc khẽ, thấy Dịch Quân nhìn mình kiên quyết, tiếp theo liền hạ tay xuống. Cô quay mặt đi, cắn chặt môi, ôm ngực, để không phải chứng kiến cảnh hắn xới mộ Yên Yên. Thời gian như dài đằng đẵng cho tới khi cô nghe hắn cất tiếng:

- Đã thấy quan tài rồi...

Hâm Đình từ từ quay qua, nhìn Dịch Quân cúi xuống, bật nắp quan tài lên. Nãy giờ kìm nén bao nhiêu thì ngay lúc này cảm xúc vỡ òa như thác lũ, từng đợt từng đợt cuộn trào tới, để rồi người mẹ trẻ ấy ngồi sụp xuống đất, đấm nhẹ vào ngực liên tục, bật khóc trong niềm vui vỡ òa!

Bên trong cỗ quan tài nhỏ, không hề có bộ xương cốt nào chứ đừng nói đến xác người, và điều đó chứng minh: Yên Yên còn sống!

Kể cả Dịch Quân cũng mừng rỡ khôn xiết, trái tim như thể bị cả trăm ngọn núi đè nặng giờ đây biến mất, hơn nghìn ngày trôi qua hắn mới cảm nhận sự nhẹ nhõm. Không phải để vớt vát lỗi lầm bản thân, mà là hắn có thể bù đắp cho con gái rồi! Hắn duỗi tay ra ôm chầm lấy Hâm Đình, để cô khóc cho thỏa lòng.



- Yên Yên còn sống... Dịch Quân, con gái chúng ta vẫn còn sống!

- Phải, Yên Yên mạng lớn, có phúc phận! Con bé chưa chết! Tốt quá!

- Nhưng mà, tại sao lại như vậy? - Hâm Đình ngừng khóc, bắt đầu khó hiểu - Lúc đó là em ôm xác con, rõ ràng đã thấy ngưng thở! Và cũng tự tay chôn cất... Không! Không đúng! Em đã nhầm lẫn rồi...

- Sao vậy? Rốt cuộc tình hình khi đó là thế nào? - Dịch Quân nhíu đầu lông mày.

- Tiêu Chấn Nam đào hố huyệt, còn em ôm xác Yên Yên. Đến lúc sắp đưa xác con bé vào quan tài thì em tự nhiên ngất đi! Khi tỉnh dậy, em đã ở phòng khám của bác sĩ Tiêu, và anh ấy nói rằng đã thay em chôn cất Yên Yên. Phải, em không tận mắt nhìn thấy con bé được đặt vào quan tài!

- Ý em là, việc này có liên quan tới Tiêu Chấn Nam?

- Em không rõ nữa... Nói mới nhớ, lúc em sắp ngất đi, cảm giác rất kỳ lạ. Đó không phải là do mệt mỏi, đầu óc váng vất lâng lâng khác thường, giống như uống thuốc ngủ liều nhẹ! Đúng, em nhớ rồi! Trong lúc ngồi trên xe, Chấn Nam có đưa cho em một chai nước lọc, nói em uống để cầm cự lấy sức.

Ánh mắt Dịch Quân trở nên sắc bén khi nghe lời kể tỉ mỉ từ Hâm Đình, trầm tư:

- Lý nào, em đã bị bỏ thuốc? Có hai giả thuyết: hoặc là Tiêu Chấn Nam không hề biết Yên Yên còn sống, vẫn chôn cất con bé nhưng có kẻ khác đã đào mộ lên, đem con bé đi; hoặc là “cái chết” của Yên Yên là do một tay hắn dàn dựng lên! Hắn là bác sĩ, việc sử dụng thuốc hay giả mạo cái chết không quá khó khăn!

- Khoan đã! Thế, các bác sĩ thông báo Yên Yên đã chết là do nhầm lẫn hay...

Hâm Đình khựng lại khi nghe tiếng tin nhắn, lại là số điện thoại lạ! Lần này, dòng tin được gửi tới đập thẳng vào mắt cô và hắn, chính là: “Yên Yên đang sống ở cô nhi viện W ngoại ô cách Gia Thành 100 km. Hãy đến đón con bé!”.



Cả hai nhìn nhau xong liền đứng dậy nhìn xung quanh, bởi suy đoán có thể kẻ nhắn tin đang ở gần đâu đây và khi thấy họ mở quan tài ra rồi nên nhắn dòng chữ này tới.

- Nếu hắn đã muốn ẩn núp thì chúng ta khó tìm ra, bây giờ trước mắt cần đến chỗ Yên Yên, những chuyện khác chúng ta sẽ tính sau!

Hâm Đình có lý, Dịch Quân đậy nắp quan tài, xúc đất đắp ngôi mộ lại như cũ để chuyện Yên Yên còn sống không bị bại lộ. Hắn cùng cô xuống núi, lên xe, chạy một mạch ra ngoại ô Gia Thành hơn trăm cây số thì mới dừng lại.

Quả đúng như trong tin nhắn, tại cánh rừng nhỏ thưa thớt người, có dãy nhà đơn sơ khá heo hút hiện diện. Chiếc xe hơi dừng lại trước cổng sắt cũ, Dịch Quân cùng Hâm Đình xuống xe, chậm rãi bước vào trong mảnh sân nhỏ.Họ trông thấy vài đứa trẻ đang chơi đùa, liền dừng lại quan sát một lúc.

Bất ngờ, một giọng nói cất lên ngay phía sau: “Xin hỏi, các vị là ai?”.

Hai vợ chồng quay qua thấy một phụ nữ trung niên, đoán có lẽ là bảo mẫu cô nhi viện này, đang hướng ánh mắt tò mò về họ. Dịch Quân chưa biết đáp thế nào thì Hâm Đình nhanh trí hơn, liền mỉm cười nói:

- Vợ chồng tôi tình cờ biết tới cô nhi viện W nên đến đây có ý định muốn xin con nuôi. Chẳng giấu gì, chúng tôi hiếm muộn nhiều năm...

- Ra là các vị đến xin con nuôi. Xin chào, tôi là mẹ Lê ở đây, không biết hai vị thích nhận nuôi bao nhiêu bé, là trai hay gái, tầm bao nhiêu tuổi?

- Kinh tế vợ chồng tôi chỉ ở mức khá giả, trước mắt sẽ xin nuôi một bé gái vì chồng tôi thích con gái lắm! Có lẽ là bé cỡ 6-7 tuổi gì đó.

- Tôi hiểu rồi, vậy mời hai vị vào trong để chúng ta nói chuyện kỹ hơn.

Mẹ Lê bước vào trước, ở phía sau Dịch Quân đi ngang hàng với Hâm Đình, vòng tay qua ôm nhẹ eo cô, nói nhỏ: “Thông minh đấy”. Hâm Đình gật đầu, cách ứng phó này của cô nhanh nhạy vô cùng, vừa có thể đường hoàng đi vào xem xét cô nhi viện vừa tiện thể kiểm tra hết một lượt qua các bé gái sống ở đây! Vì chưa biết rõ, nơi này thế nào nên cẩn thận vẫn hơn.



Cô nhi viện W không có gì đặc biệt, duy có điều bầu không khí có hơi khác thường. Kiểu âm u, lạnh lẽo kỳ lạ! Đó là cảm nhận của hai vợ chồng Đình - Quân khi đi qua các phòng ốc cũ kỹ, đơn sơ tại đây.

Kể cả lúc hai người vào văn phòng, nghe mẹ Lê nói về thủ tục cùng các chi tiết nhỏ nhặt khác, thì vẫn chưa lý giải nổi cái cảm giác u lạnh này là gì! Sau cùng cũng tới chuyện quan trọng nhất: xem qua các bé gái tại đây để lựa chọn một bé xin con nuôi!

Hâm Đình hồi hộp khi mẹ Lê yêu cầu tất cả bé gái trong cô nhi viện ra ngoài sân đứng thành hàng, tuy nhiên sự mong đợi từ cô đã vơi dần khi nhìn qua hết các gương mặt non nớt tại đây đều không có đứa trẻ nào là Yên Yên! Bên cạnh, Dịch Quân cũng nhìn rất kỹ từng đứa, nhưng rồi trở nên thất vọng giống hệt vợ!

- Đây là tất cả bé gái rồi ư, liệu có còn sót lại bé nào? - Hâm Đình cố vớt lấy một tia hi vọng khi hỏi mẹ Lê.

- Đã đủ rồi, không sót bé nào cả. Hay là hai vị không thích bé gái mà muốn bé trai?

Hâm Đình trở nên bối rối, rõ ràng chỉ đến đây để tìm kiếm Yên Yên thôi, cho dù có bao nhiêu đứa trẻ khác đứng ra trước mặt thì cô cũng không thể chọn nuôi được! Cô nhìn sang Dịch Quân, trông đợi xem hắn có nghĩ ra cách gì tốt hơn chăng, thì bất ngờ nghe hắn cất tiếng rằng:

- Xin lỗi, tôi không thấy thích đứa bé gái nào trong đây cả, có lẽ việc nhận nuôi bất thành rồi. Tôi sực nhớ ra ở công ty còn có việc gấp, nên phải ra về thôi!

Dịch Quân nắm tay Hâm Đình kéo đi nhanh trước ánh mắt dò xét kỳ lạ từ mẹ Lê. Thậm chí bà ta còn nhìn chằm chằm theo đôi vợ chồng ấy ra ngoài cánh cổng sắt, lên xe và chiếc xe hơi chạy đi mất hút…