100 Ngày, Sau Quyết Định Ly Hôn

Chương 91




Minh Quân đang định nổ súng bắn Mặc Thần, với khả năng của anh việc ra tay nhanh hơn ông ta là chuyện đương nhiên. Nhưng một chuyện không hay lại xảy ra.

Một tên thuộc hạ đang một tay kẹp lấy cổ Quỳnh Lam, một tay cầm súng chỉ thẳng vào thái dương của cô. Hắn ta lôi cô đến đứng trước mặt anh để uy.

Anh thấy vậy lo lắng vô cùng, nhưng mặt vẫn bình tĩnh. Anh không được phép sợ hãi lúc này, cô ấy đang gặp nguy hiểm, anh cần lý trí mới có thể cứu cô ra.

Thì ra lúc nãy cô đang trốn ở chỗ kia thì bị bọn Hắc Thần thấy, mấy người theo bảo vệ cô đều bị bắn. Cô không biết võ cũng chẳng biết bắn súng thế là bị tên này bắt đi.

Mặc Thần đang trong tình thế nguy cấp lại có cọng rơm cứu mạng liền không ngừng vui trong lòng. Ông ta liền lớn tiếng uy hiếp Minh Quân:

- Nếu cậu không muốn cô ta chết thì ngay lập tức bỏ súng xuống cho tôi.

Anh biết mình không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý điều ông ta vừa nói. Anh hạ dần súng xuống. Bây giờ bên cạnh anh còn một người là thuộc hạ thân cận tên A Minh. Anh ta thấy anh làm theo liền lên tiếng ngăn cản:

- Lão đại, không được.

Nghe vậy anh vẫn không dừng lại hành động mà chỉ quay qua cho A Minh một ánh mắt sắc lạnh. Anh biết là A Minh quan tâm anh nhưng việc làm của anh, A Minh không có quyền ngăn cản cũng chẳng ngăn cản được.

Đến lúc cây súng vừa chạm đất, Mặc Thần cầm súng bóp còi chỉ về phía Minh Quân. Ông ta bắn vào chân phải của anh khiến anh khụy xuống.

A Minh bên cạnh thấy vậy định bắn Mặc Thần nhưng Minh Quân lại không cho. Bởi vì Quỳnh Lam vẫn còn trong tay ông ta.

Minh Quân dù bị bắn ở chân rất đau nhưng mặt anh vẫn bình thản. Phát đạn này coi như là quà tặng cho Mặc Thần, ông ta sẽ không có cơ hội bắn anh thêm phát nào nữa đâu. Anh thề rằng hôm nay nhất định phải giết chết ông ta.

Quỳnh Lam bên này nhìn thấy anh vì mình mà bị bắn thì lo lắng vô cùng, hơn hết là sợ hãi, cô sợ anh xảy ra chuyện. Bây giờ cô còn mong anh mặc kệ cô đi. Nước mắt cô đã không ngừng chảy, nhưng cây súng vẫn đang chỉ thẳng vào thái dương, khiến cô chẳng thể làm gì.

Nhưng cô không thể cứ như vậy nhìn anh vì mình mà để người kia làm hại. Rõ ràng ông ta là muốn giết anh.

Quỳnh Lam nhìn chằm chằm vào anh rồi lại nhìn xuống vết thương đang không ngừng chảy máu kia mà lo lắng. Minh Quân cũng quay qua nhìn cô, anh nhìn thẳng vào mắt cô, một ánh mắt đầy dịu dàng tỏ ý an ủi. Cô vừa đau lòng nhưng đâu đó trong trái tim lại được ủ ấm. Không ngờ anh lại hy sinh bản thân vì cô, trái tim cô lại bắt đầu rung động vì người đàn ông này.

Lúc này cô cũng bình tĩnh hơn, liền bắt đầu suy nghĩ cách thoát thân. Bởi vì cứ như này thì cô và anh đều chẳng thể sống.

Cô thaya tên đang bắt cô có hơi buông lỏng tay, cô biết đây chính là cơ hội liền dùng hết sức lực sử dụng củ chỏ dụi ra đằng sau vào lồng ngực tên kia. Tuy là sức của một phụ nữ, nhưng cũng khiến tên đó đau, hắn theo phản xạ thông thường buông cô ra.

Cô có cơ hội thoát được liền chạy đến chỗ Minh Quân. Mọi chuyện xảy ra chỉ trong tích tắc, Mặc Thần cũng không ngờ.

Tên kia vừa để cô thoát liền giơ súng định bắn cô. Nhưng Minh Quân nhanh tay hơn anh đã chỉ súng vào tên kia và bóp còi. Đạn anh bắn ra trúng ngay giữa mi tâm của tên kia, hắn ta chết ngay tại chỗ.

Lúc này Mặc Thần cũng đã giơ súng về phía anh chuẩn bị bóp còi, nhưng không biết từ bao giờ A Minh đã đến chỗ ông ta. Viên đạn chưa kịp bắn ra thì A Minh đã tung một cú đá thật mặt hắc văng chiếc súng trên tay Mặc Thần ra xa.

Mặc Thần hiện tại nguy cấp vô cùng. Nhưng không biết ông ta dạo này sống tốt hay sao mà rất may mắn. Vừa lúc đó thì Hoàng Thiên xuất hiện, anh ta cho A Minh một phát đạn ngay bả vai, sau đó nhanh như gió đánh mạnh vào sau cổ, khiến cho A Minh ngất ngay tại chỗ.

Mặc Thần không hiểu vì sao Hoàng Thiên lại không trực tiếp giết luôn A Minh mà lại chỉ đánh ngất. Nhưng ông ta đâu còn thời gian mà nghĩ nhiều, hơn nữa hiện tại nhờ có Hoàng Thiên mà cục diện đã thay đổi.

Minh Quân hiện tại đang cầm súng chỉ về phía Mặc Thần, kế bên anh là Quỳnh Lam đang run lẩy bẩy.

Hoàng Thiên nhìn vậy thì cười khẩy một cái lên tiếng:

- Hoàng Minh Quân, tôi biết cây súng anh đang cầm đã hết đạn, không cần phải tỏ ra nguy hiểm đâu. Có muốn bàn với tôi một điều kiện không?

Anh không ngờ tên này có thể nhìn ra cây súng này đã hết đạn, anh đúng là đã xem nhẹ tên này rồi. Đúng vậy lúc anh vừa kịp cầm lên thì phát hiện nó đã không còn đạn. Nếu đã như vậy thì anh cũng không cần giả bộ nữa, Minh Quân ném luôn cái súng kia xuống đất. Hiện tại anh đã chẳng còn thứ gì có thể bảo vệ bản thân và cô. Nhưng mặt anh vẫn rất bình thản, có lẽ đây là bản lĩnh của một lão đại, Dù rơi vào bất cứ hoành cảnh nào cũng không nao núng.

Hoàng Thiên thấy anh bỏ súng xuống thì cười khẩy, anh ta đã đoán đúng. Đây chính là một trong những tuyệt chiêu anh ta đã học được. Ngay cả người lão luyện như Mặc Thần còn không nhìn ra nhưng anh ta lịa nhìn ra, đúng là rất tài giỏi đấy.

Mặc Thần định cầm súng giết luôn Minh Quân nhưng lại bị Hoàng Thiên ngăn cản. Ông ta rất tin tưởng Hoàng Thiên nên cũng đồng ý. Hoàng Thiên lại bắt đầu nói:

- Anh thấy sao? Có muốn giao dịch với tôi không?

Anh mặt vẫn tỉnh bơ, tay thì nắm lấy tay cô thật chặt đáp lại:

- Cậu muốn gì?

Hoàng Thiên ngả ngớn cất giọng khiêu khích:

- Bây giờ nếu anh cho tôi bắn anh ba phát đạn, thì cô ấy sẽ được sống.

Anh ta vừa nói vừa chỉ tay vào cô. Minh Quân có hơi nhíu mày nhưng anh ta biết, đây có lẽ là con đường duy nhất để bảo đảm cho cô an toàn. Anh có thể nhìn ra Hoàng Thiên sẽ không hại đến cô, nếu không hắn ta đã không đưa ra điều kiện này. Bây giờa nh không lựa chọn thì cả hai có lẽ sẽ phải cùng chết.

Trong tay anh không có súng thì sao có thể làm gì. Còn đợi A Hoài tới thì có lẽ sẽ là đến dọn xác cho anh và cô thôi.

Minh Quân tin rằng Hoàng Thiên sẽ giữ lời. Bởi vì từ trước tới nay tuy hắn giấu đi thân phận thật, người trong giới hắc đạo chỉ biết Mặc Thần có một đứa con nuôi. Anh ta luôn được Mặc Thần giao cho những nhiệm vụ quan trọng, và đặc biệt anh ta khá uy tin, chưa bao giờ thất hẹn. Hơn nữa anh có thể nhìn ra tên này có tình cảm với cô. Dù không muốn nhưng anh cũng phải làm, chỉ cần cô bình an là được.

Nhưng vẫn còn Mặc Thần, ông ta liệu sẽ tha cho cô sao. Anh không yên tâm, Hoang Thiên như hiểu được suy nghĩ của anh, anh ta liền nói:

- Tôi đã nói thì chắc chắn sẽ làm được. Người của tôi không ai có thể động vào cả.

Có phần bất ngờ với câu nói kia, nhưng anh hoàn toàn hiểu dụng ý của anh ta. Đằng nào cũng không thoát được cảnh này, anh liền lên tiếng:

- Được.

Quỳnh Lam ngay bên cạnh cũng đã nghe hết toàn bộ. Cô không thể ngờ Hoàng Thiên lại đưa ra điều kiện đó, bất ngờ hơn nữa là anh vậy mà cũng đồng ý. Cô rất sợ anh xảy ra chuyện, cô không đồng ý anh vì cô mà phải chết.

Nước măt cô chảy không ngừng, anh mắt nhìn anh ngăn cản, đầu thì lắc liên tục nói:

- Minh Quân không được. Anh không được làm thế.

Minh Quân quay qua nhìn cô nở một nụ cười ôn nhu, đã lâu lắm rồi anh không cười như thế, có thể nói nụ cười ấy chỉ giành cho mỗi mình cô.Anh đưa tay lên xoa đầu cô rồi ân cần nói:

- Lam Lam anh không sao. Em đừng sợ, đừng khóc.

Nói rồi anh buông bàn tay đang nắm tay cô ra nói tiếp:

- Em qua kia đứng đi, nếu không sẽ bị thương, anh sẽ đau lòng.

Không ngờ một lão đại như anh lại có thể nói ra mấy lời dịu dàng êm tai như thế. Nhưng Quỳnh Lam quyết không buông tay, cô vừa khóc vừa lắc đầu liên tục không chịu đi. Anh chưa bao giờ bất lực như bây giờ, anh đành đẩy cô một cái ra xa. Cô mất thăng bằng ngã xuống đất.

Minh Quân nhìn cô ngã thì đau lòng, nhưng anh không thể không làm vậy. Tách được cô ra anh quay qua nói với Hoàng Thiên.

- Được rồi cậu bắn đi. Nhớ giữ lời hứa đấy.

Hoàng Thiên cũng chẳng kiêng nể gì liền cầm súng lên bắn hai phát liền vào người Minh Quân, Một phát vào bả vai và một phát ngay bụng. Nhưng vẫn còn một phát nữa.

Lúc này anh đã ngã xuống không thể đứng vững được nữa. Quỳnh Lam nghe tiếng súng quay lại thì đã thấy anh gục xuống toàn thân đầy máu rồi. Cô vội vàng chạy lại, không ngừng khóc, vừa khóc vừa cầu xin Hoàng Thiên tha cho anh.

- Hoàng Thiên tha cho anh ấy đi. Anh muốn tôi làm gì cũng được, đừng bắn nữa mà.

Cô vừa khóc vừa cầu xin thảm thiết, nhưng người kia vẫn chẳng có ý định dừng lại. Anh ta vẫn giương súng lên định bắn thêm phát nữa. Cô thấy vậy liền chạy đến ôm lấy người Minh Quân bảo vệ cho anh.

Mình Quân vì hai phát đạn kia mà ngất đi giây lát. Lúc tỉnh lại đã thấy Quỳnh Lam ôm chặt lấy mình vừa khóc vừa gọi tên anh. Anh biết mình còn một phát đạn nữa. Không được, cô cứ như thế này sẽ bị thương mất. Anh thều thào nói:

- Em tránh ra đi, anh không sao. Đừng để mình bị thương.

Thấy Quỳnh Lam cứ ôm lấy Minh Quân bảo vệ, Hoàng Thiên không cách nào ra tay được, vì sợ sẽ tổn thương đến cô. Đang định cất giọng nói gì đó thì anh phát hiện, Mặc Thần đang cầm súng chỉ vào Quỳnh Lam chuẩn bị bóp còi. Anh ta liền nhanh tay hơn bắn một phát vào tay ông ta.

Mặc Thần ngạc nhiên vô cùng, ông ta không ngờ Hoàng Thiên lại bắn mình. Vì bị bắn ngay tay mà chiếc súng trên tay ông ta cũng rơi mất. Ông ta tức giận quát lên:

- A Thiên con bị sao thế, sao lại bắn ta?

Hoàng Thiên nở một nụ cười châm biến, đi đến chỗ Mặc Thần đá bay chiếc súng vừa nãy đi rồi cất giọng:

- Ông muốn biết tại sao không? Tôi đây là muốn giết chết lão già cặn bã như ông đấy.

Mặc Thần khó hiểu khi nghe Hoàng Thiên nói vậy, hơn hết là rất bất ngơ. Ông ta cũng không kém phần lo sợ, bởi vì hiện tại anh ta đang dí súng vào người ông. Ánh mắt anh ta hung bạo vô cùng. Ông ta chưa bao giờ thấy Hoàng Thiên như vậy bao giờ. Truyện Nữ Cường

Ông ta đã quá tin tưởng đứa con nuôi này. Bình thường ông ta rất đa nghi nhưng do Hoàng Thiên luôn làm tốt những nhiệm vụ ông ta giao. Hơn nữa thường ngày anh ta cũng chẳng có ý gì dòm ngó tới địa vị, thái độ của anh ta luôn bất cần. Thế nên Mặc Thần đã buông lỏng sự cảnh giác với người này.

Không ngờ hôm nay Hoàng Thiên lại quay ngược lại cắn mình, phải nói là quá bất ngờ. Mặc Thần không nghi ngờ về sự phán đoán của mình mà khá khen cho khả năng diễn xuất của Hoàng Thiên đã lừa được lão cáo già như ông ta. Nhưng ông ta cũng thật sự không hiểu lý do vì sao Hoàng Thiên lại phản bội, muốn giết ông ta.