Tối đến,Lục Cẩn Hà không về Hoa Sứ Viên mà lại chạy đến bar. Hắn uống không biết bao nhiêu chai, lần lượt cạn chai này lại gắt gỏng quát phục vụ cho chai mới. Cả người say mèm!
Cứ nhớ đến biểu cảm của cô dành cho cái tên kia mà con ngươi hắn chỉ thiếu chút đem Tống Thiên giết chết đi. Nhưng mà có là gì của hắn đâu, hà cớ gì phải điên tiết như vậy. Quả thật Mộc Như Lan như vậy khiến hắn không thể đem cô mà nhốt lại.
- Mẹ kiếp! - Càng nhớ đến càng điên người, Lục Cẩn Hà tay cầm chai rượu dùng lực ném đi, đập vào tường vỡ ra trăm mảnh.
Nhìn hắn đập phá như vậy nhưng không có ai dám ngăn hắn cả. Cơ may hắn chịu nghe lời xác xuất không phần trăm còn lại là không chết cũng tật nguyền.
Sau đó, Thương Ngôn vừa kịp lúc đến bar, nghe tiếng mảnh chai vỡ mà không khỏi hoảng hồn. Gấp gáp chạy vào liền thấy Lục Cẩn Hà nốc cạn một chai liền đem nó quăng đi. Thương Ngôn thấy thế liền khó xử chạy lại, đỡ hắn.
- Trời đất ơi, Lục Tổng, hà cớ gì cậu hành hạ bản thân như vậy??
Nghe thấy tiếng của Thương Ngôn, Lục Cẩn Hà dùng lực hất mạnh cánh tay đẩy cậu ta ra, miệng lầm bầm:
- Cậu tránh ra! đừng có làm phiền tôi!
- Theo tôi về đi đừng ở đây quậy phá bar người ta nữa!
Lục Cẩn Hà nửa người dựa trên vai Thương Ngôn. Cậu ta, một tay đỡ hắn, một tay lấy ra tấm chi phiếu đặt lên bàn:
- Tiền bồi thường chỗ này nha, thật xin lỗi cậu ta yêu quá hoá cuồng rồi ha ha!
Ra khỏi bar Thương Ngôn đẩy Lục Cẩn Hà vào trong, xoa xoa cơ vai của mình không khỏi than vãn:
- Rước hoạ vào thân tôi vừa thôi chứ cái tên này.
Chở hắn đến trước cổng Hoa Viên Sứ, bấm chuông vài cái Mộc Như Lan chạy ra. Hôm nay Tiểu Như mang bệnh nên ngủ sớm mất, còn cô ngồi phòng khách chờ hắn cả đêm. Nghe tiếng chuông liền chạy ra, một nam nhân đỡ hắn đi lại gần cô. Càng gần mới thấy rõ khuôn mặt. Thương Ngôn thấy cô chạy ra cũng không khỏi ngạc nhiên, Lục Cẩn Hà nổi tiếng trăng hoa vậy mà nay lại đem tiểu bạch thỏ này về giam trong nhà, thì ra vì ghen mà tự hành hạ bản thân. Thương Ngôn thấy cô liền cười tươi:
- Không ngờ gặp em ở đây, Tiểu Lan, đem tên này vào nhà hộ tôi với, nặng quá!
Nhìn qua kế bên bộ dáng hắn say khướt đập vào mắt Mộc Như Lan, bộ vest lịch lãm có chút lộn xộn. Đỡ lấy hắn từ tay của Thương Ngôn, Mộc Như Lan từ từ kéo hắn lên trên phòng mà không quên cảm ơn Thương Ngôn.
Thả hắn xuống giường, Mộc Như Lan ngán ngẩm nhìn thân ảnh to lớn nằm vô ý tứ. Cô lấy ra một bộ đồ ngủ đặt lên giường, tay nhỏ cẩn thận tháo từng
khuy áo. Mùi mộc hương nhè nhẹ pha lẫn với mùi rượu càng thêm hoang dại.
Đến khuy cuối cùng Mộc Như Lan hô hấp như loạn nhịp, không khỏi đỏ mặt. Cơ thể nam tính màu đồng cân đối, khuôn ngực rắn chắc khiến Mộc Như Lan ngẩn ngơ một lúc.
Cô là điên thật rồi, lại đi ngắm hắn kia chứ!
Định nhấc gót quay đi lấy khăn ướt lau người cho hắn, liền bị một lực mạnh đem cả cơ thể Như Lan vùi vào lồng ngực.
Cô còn cảm nhận được nhịp đập đều đặn của người dưới thân. Không khỏi đỏ mặt mà giãy giụa.
- A.... Thả tôi ra mau!
- Im lặng, ở yên thế này một lúc, em còn nhúc nhích thì đừng trách sao đêm nay lại dài.
Đầu óc khá đơn giản nên Mộc Như Lan không hiểu chủ ý mà hắn cảnh cáo cô, ra sức vùng dậy.
Quá sức chịu đựng Lục Cẩn Hà trở người đem thân thể nhỏ nhắn của Mộc Như Lan đè dưới thân. Đôi mắt hắn cháy rực - ngọn lửa tình dục, âm hiểm mà lại lạnh lẽo.
- Em là cô bé hư! Để xem tôi phạt em thế nào!!
Tròng mắt to tròn chăm chăm nhìn vào mắt hắn, vừa long lanh lại ngân ngấn nước đọng lại. Mộc Như Lan như một con thỏ dưới móng vuốt sắc nhọn của sói mà hắn thì lại chính là con sói tàn bạo đó!
- Anh... anh muốn làm gì!?
- Theo em nghĩ tôi muốn gì? - Lục Cẩn Hà đem gương mặt điển trai vùi sâu vào hõm cổ cô, nơi nhạy cảm nhất, chỉ cần thả nhẹ hơi thở liền cảm thấy thân thể nhỏ bé phản ứng theo.
- Anh đừng có mà làm bậy!
Vừa dứt câu. Hắn ngẩng đầu nhìn cô, mang theo một tia căm phẫn, con ngươi như xuyên thấu tâm can, hắn gằn giọng:
- Tiểu yêu tinh nhỏ à! Em thế mà lại dám đi câu dẫn đàn ông. Nói đi, em thích tiểu tử họ Tống kia phải không?!
Lời của hắn lọt vào tai Mộc Như Lan có chút khó nghe, cơ mà hắn hỏi vậy là ý gì? Lẽ nào...?
Không kịp cho cô suy nghĩ, bàn tay của Lục Cẩn Hà nhanh nhẹn luồn vào bên trong áo Mộc Như Lan, bỏ qua lớp nội y mỏng, mạnh tay siết đầu nhũ hồng.
Mộc Như Lan cơ hồ như bị giật điện ưỡn người một cái, liền khó khăn nhìn hắn.
- Anh đây là như thế nào? Tống học trưởng cùng tôi chẳng có quan hệ gì! Mà nếu có thì liên quan gì tới anh?!
Câu nói của Mộc Như Lan vào tai hắn càng khiến tâm trạng hắn trở nên đen nghịt. Hay lắm! Con thỏ này bây giờ có gan cãi lại lời hắn!
Lục Cẩn Hà dời tay lên phần cổ trắng nõn, dùng lực bóp mạnh, đôi mắt hắn nhìn cô, chỉ toàn là tức giận:
- Tôi nói cho em biết! Em là tôi đem về, tự tay tôi cũng có thể giết chết em. Đem cả tên Tống kia chôn xuống cùng em.
Lời của hắn như có ám khí in sâu vào tâm trí của Mộc Như Lan khiến cô không khỏi lạnh người.
Hắn cơ hồ điên lên thật rồi!