100 Loại Kế Sách Thu Phục Cẩu Thái Tử

Chương 6: Hoa tươi nở rộ




Nha hoàn kia không phục, gân cổ lên: "Ngươi tính là cái gì, dựa vào đâu mà kêu ta quỳ? Ta chính là nha hoàn hầu hạ bên người thái tử điện hạ từ nhỏ."

Thẩm Lạc Lạc không chút để ý mà nhìn qua hộ vệ đứng bên cạnh.

"Như thế nào, người của phủ Thái tử đều không hiểu quy củ sao? Mặc dù các ngươi không nhận ta là thái tử phi thì ta cũng là công chúa Cẩm Thịnh, lời ta nói các người coi như gió thoảng bên tai?"

Hộ vệ liếc mắt qua lại với nhau một cái rồi đi đến trước mặt nha hoàn kia: "Bích Liên, thái tử phi lệnh cho ngươi quỳ xuống."

Bích Liên.

Thẩm Lạc Lạc cười khúc khích, thật là một cái tên hay.

Bích Liên không phục trừng mắt, hộ vệ ấn bả vai nàng ta xuống, nàng ta có phản kháng như nào thì vẫn bị ấn quỳ gối trên mặt đất.

Thẩm Lạc Lạc vừa lòng nhìn thoáng qua vẻ mặt ủy khuất không nói nên lời của Bích Liên, cười lạnh một tiếng.

Không phải tự xưng là nha hoàn bên người Thái Tử từ nhỏ sao?

Vậy Thái tử gia của ngươi phạt ta, ta liền phạt ngươi, cho hắn đau lòng chết luôn!

Nàng nâng cánh tay lên, duỗi người một cái rồi nhắm mắt lại, đầu nghiêng nghiêng, vừa dựa vào tường đã ngủ mất.

Một lần nữa tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.

Nàng nửa tỉnh nửa mơ đứng thẳng dậy, hướng về phía những hộ vệ kia nói: "Gọi cái gì Bích kia lên đây."

Nói xong liền lảo đảo lắc lư trở về phòng ngủ.

Ngủ một giấc đến trưa.

Thời điểm mở mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt tươi cười mang theo chút lấy lòng của Cẩm Tâm.

Thẩm Lạc Lạc trừng mắt liếc Cẩm Tâm một cái rồi trở mình, đưa lưng về phía nàng: "Bởi muội mà ta lại bị dính nước."

Cẩm Tâm dùng tay kéo kéo chăn Thẩm Lạc Lạc: "Muội làm điều này còn không phải là vì công chúa với Cẩm Thịnh sao. Thái tử yêu ngài sớm một ngày, ngài có thể cầu tình Thái tử sớm một ngày, không phải ngài có thể về nhà sớm hơn một ngày sao."

Tròng mắt Thẩm Lạc Lạc xoay chuyển, thanh âm rầu rĩ hỏi: "Sau khi về nhà không trở lại nữa được không?"

Cẩm Tâm vừa mở miệng, bỗng nhiên cứng đờ.

Sau một lúc lâu, nàng thở dài: "Sợ là không thể."

Thẩm Lạc Lạc đầu tóc toán loạn, giống như nữ quỷ từ trên giường ngồi dậy: "Nhà cũng không thể về, ta còn tâm tư nào đi lấy lòng hắn."

"Nhưng mà nếu tình cảm của công chúa với Thái tử tốt, việc ngài muốn về nhà ngây ngốc 1, 2 năm không phải chỉ bằng một câu nói sao?"Cẩm Tâm hướng lên trên kêu thấu. "Lại nói, công chúa không thể chỉ lo cho chính mình được. Còn bá tánh Cẩm Thịnh, Vương và Vương hậu đều đang đợi tin tốt của ngài đó."

"Lấy được tâm thì quá khó khăn." Thẩm Lạc Lạc gãi gãi tóc. "Nếu không ta dứt khoát nhắm mắt, đem chính mình cho hắn, sinh đứa nhỏ là được."

Cẩm Tâm nhíu mày, vội nói: "Cho thân, tâm chưa cho thì đâu có ích gì. Hiện tại hoàng đế Nam Hạ đã có tâm tư xâm chiếm Cẩm Thịnh, nếu không phải thực sự yêu người, thái tử cần gì phải đắc tội phụ hoàng của mình."

"......"

"Chưa kể, nữ tử muốn bò lên giường Thái tử nhiều vô số. Công chúa ngài sẽ không...ừm... cái kia...Nói chung là làm sao có thể mới ngủ một đêm liền khiến Thái tử đối với ngài muốn ngừng cũng không được."

"Sẽ không gì?"

"Sẽ không......"

Thẩm Lạc Lạc nhìn Cẩm Tâm đỏ mặt, trong nháy mắt liền hiểu được nàng đang nói cái gì.

Nàng mắng bản thân, phải biết cố gắng chứ.

Nhưng đúng là nàng sẽ không làm thế.

Trước khi nàng xuyên không, một người bạn trai cũng chưa có thì làm sao có thể....

Thẩm Lạc Lạc bực bội phất phất tay: "Kệ đi, ăn cơm đã, cơm nước xong ta lại đi bồi dưỡng tình cảm với Thái tử."

Thật là phiền đến toái mà.

"Công chúa!"

Cẩm Tâm bỗng nhiên lớn tiếng hô một tiếng. Làm Thẩm Lạc Lạc giật mình rung cả giường.

Nàng quay đầu nhìn thấy biểu tình tràn ngập hi vọng của Cẩm Tâm, thầm nghĩ trong lòng: không tốt, xong đời rồi.

Thứ này lại nghĩ ra biện pháp hố mình rồi.

Hai mắt Cẩm Tâm sáng lên, cực kỳ kích động: "Thái tử gia sắp trở lại, hay ngài tự xuống bếp làm vài món của Cẩm Thịnh cho thái tử nếm thử?"

"Thức ăn Cẩm Thịnh không đầy đủ nguyên liệu để làm." Thẩm Lạc Lạc tay chống cằm, đần độn vô vị nói.

Căn bản là nàng sẽ không nấu cơm.

Tuy rằng nàng thích ăn nhưng sẽ không làm.

Kể cả có làm thì cũng chưa chắc đã làm ra được đồ người có thể ăn nha.

"Hoa lê xào thịt dê, hoa đào hấp thịt bò, đây đều là đồ ăn nổi tiếng. Hôm nay muội nhìn thấy góc trên hậu viện vừa lúc có cây đào với cây lê." Cẩm Tâm vỗ tay một cái, thật sự cảm thấy cái chủ ý này của mình quá tốt.

"Đại tỷ à." Thẩm Lạc Lạc dở khóc dở cười: "Hoa lê với hoa đào ở đây đã sớm rơi rụng hết rồi được không?"

Đôi mắt Cẩm Tâm nhìn chằm chằm Thẩm Lạc Lạc không chớp.

Dù không nói lời nào nhưng Thẩm Lạc Lạc vẫn hiểu ý Cẩm Tâm.

Muội ấy muốn nàng làm hoa nở.

Kỹ năng khiến hoa nở này là từ khi sinh ra nàng đã có. Chỉ cần nàng lộ mặt, hoa tươi cây cối xung quanh đều sẽ nở rộ.

Ở trong lòng Thẩm Lạc Lạc, đây cũng không coi là bàn tay vàng gì cho lắm, vì nàng thật sự không có dịp để dùng nó.

Hơn nữa nơi này không phải Cẩm Thịnh, mà là Nam Hạ.

Nếu chẳng may kỹ năng này bị bại lộ, Thái tử kia sẽ nói nàng là yêu nữ thì không phải là nàng mất mạng sao?

"Không đi." Thẩm Lạc Lạc mặt lạnh nói.

Một lúc lâu sau nàng vẫn không thấy động tĩnh gì, Thẩm Lạc Lạc có chút kỳ quái quay đầu.

Cẩm Tâm lại lệ rơi đầy mặt, nhu nhược đáng thương quỳ trên mặt đất.

Trong nháy mắt, hình ảnh kia như một chiếc búa đập mạnh vào đại não nàng.

Lại tới nữa lại tới nữa!

"Đi đi đi đi! Đồ ăn muội làm! Ta chỉ phụ trách nguyên liệu nấu ăn." Thẩm Lạc Lạc bực bội nhấc chân lên, ngay cả giày cũng không kịp mang lên ngay ngắn đã lôi lôi kéo kéo Cẩm Tâm đi.

Chiều tối buông xuống.

Trong sân tất cả đèn lồng đều đã sáng lên.

Hai người rón rén nhẹ nhàng như mèo đi đến hậu viện, đi thẳng đến mấy cây cổ thụ đã rụng hết hoa.

Không ít tỳ nữ, gã sai vặt giơ đèn lồng đi qua; đi qua đi lại thấy Thẩm Lạc Lạc đừng dưới tàng cây thì đều dừng lại hành lễ.

Hai người đợi một hồi lâu, chờ đến khi xung quanh không còn bóng người Thẩm Lạc lạc mới tháo khăn che mặt xuống.

Vừa cởi khăn xuống. Bên cạnh mấy cây đã rụng sạch hoa, nhanh chóng mọc ra nụ hoa mới.

Nụ hoa dần dần lớn lên, cánh hoa từ ngoài vào trong cũng dần dần nở rộ nở rộ.

Trong chớp mắt, mấy cây hoa bên người đã thi nhau đua nở; không hề giống bộ dáng khô héo đáng thương ban nãy.

Thẩm Lạc Lạc ho khan một tiếng rồi treo khăn che mặt lên.

Trông nàng không khác gì ăn trộm, khẩn trương quan sát xung quanh rồi thấp giọng nói với Cẩm Tâm bên cạnh: "Mau hái."

Cẩm Tâm không nói hai lời, vác rổ, linh hoạt mà dẫm lên thân cây, leo lên bên trên, ôm lấy nhánh cây, bắt đầu hái hoa.

Thẩm Lạc Lạc với Cẩm Tâm cầm một rổ cánh hoa đi hỏi thăm cuối cùng cũng tới được phòng bếp.

Trong phòng bếp đang bận rộn nấu cơm.

"Mọi người nhanh tay lên, thái tử điện hạ sắp về rồi."

"Mau bày lên đĩa."

Vừa mới vào cửa, Thẩm Lạc Lạc đã bị sư phó kéo mì hấp dẫn.

Sư phó đội trên đầu một chiếc mũ trắng, lôi lôi kéo kéo một nắm bột; xoắn đến xoắn đi.

Làm nàng không khỏi nghĩ đến: đây là tổ tiên của mì sợi sao?

"Người không liên quan, mau đi ra ngoài!" Vị sư phó mì sợi chớp mắt liền thấy được Thẩm Lạc Lạc đứng trước cửa.

Thẩm Lạc Lạc bị hương thơm hấp dẫn đến chảy nước miếng.

Sa vào mỹ thực làm gì có chuyện đi ra ngoài được?

"Hừ." Nàng sửa sang lại xiêm y trên người mình một chút: "Ta chính là công chúa Cẩm Thịnh, cũng là đương kim thái tử phi các ngươi."

Sư phó trong phòng bếp đều ngây người nhìn nhau. Giây tiếp theo tất cả đều quỳ gối trước mặt Thẩm Lạc Lạc.

Thẩm Lạc Lạc nhìn thoáng qua Cẩm Tâm, trong mắt hơi hơi hiển lộ đắc ý: "Miễn lễ, miễn lễ."